TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Lôi Triệt thì vẫn giữ thái độ thản nhiên như không, ánh mắt hắn hướng về phía Hà phu nhân và kiên nhẫn chờ phản ứng của bà.

Khuôn miệng của Hà phu nhân mấp máy, và trước ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi của hắn, bà cũng gượng cười, vui vẻ nói.

_ Món quà của cháu tặng rất ý nghĩa! Dì rất thích!
_ Dì thích là Lôi nhi vui rồi!
Lôi Triệt đủng đỉnh trả lời, và Hà phu nhân cười cười.

Bàn tay bà bám vào tay Lôi Triệt vỗ vỗ một chút, rồi cao giọng nói với đám đông đang vây xung quanh.

_ Bữa tiệc tối chắc cũng sẵn sàng rồi! Các vị quan khách, tôi xin được mời các vị trở vào trong tệ xá để dùng bữa tối!
Mọi người rục rịch trở vào trong.

Hà lão gia quay người lại, cười hỏi Lôi Triệt.

_ Lôi Nhi! Cháu cũng ở lại dùng bữa với chúng ta chứ?
_ Đương nhiên rồi ạ! Cháu cũng cảm thấy có chút đói! Hơn nữa….cháu vẫn còn một món quà nữa muốn tặng!
Lôi Triệt bước vào sảnh, thong thả lên tiếng.

Và ánh mắt sắc bén của hắn hướng về phía Giai Kỳ đang sóng bước cùng Quân Tường tiến vào trong phòng ăn, thanh âm quyến rũ của hắn vang lên, vang vọng, khiến cho nàng giật thót cả mình.

_ Giai Kỳ!
Giai Kỳ dừng khựng lại, trái tim nàng đột nhiên đập lung tung trong lồng ngực.

Nàng không ngờ hắn lại nhớ tên mình, bản thân nàng cứ tưởng việc giới thiệu ấy đối với hắn chỉ là một nghi thức xã giao….Vậy mà khi nghe hắn gọi tên nàng, nàng không kiềm chế được mà trống ngực đập liên hồi.

“ Bình tĩnh lại đi Giai Kỳ! Mày làm sao vậy? Người ta chỉ mới gọi mày một cái đã giống như thỏ đế gặp sói săn! ”
Nàng cẩn thận quay lại, nụ cười dịu dàng nở trên môi, nhẹ giọng nói.

_ Lôi tiên sinh!
_ Tôi có một món quà nhỏ, muốn tặng cho tiểu thư!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, bàn tay đeo găng của hắn thò vào trong túi áo, lôi ra một hộp nhỏ.

Trước ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, gương mặt điềm tĩnh như không của Lôi Triệt vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng và khó đoán ấy, ngón tay đi găng của hắn rất thành thục mở chiếc hộp ra.

Khi mọi người đổ dồn ánh mắt chú ý vào chiếc hộp bọc nhung sang trọng ấy, thì Giai Kỳ là chú ý vào bàn tay đi găng của Lôi Triệt.

Nàng để ý từ đầu đến giờ, chưa có một phút giây nào Lôi Triệt cởi bỏ chiếc găng tay ra, hơn nữa hoạt động bàn tay của hắn không vì qua lớp găng dày mà trở nên kém thanh thoát và thành thục, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc.

Không giống như người mới đeo găng tay để che đi vết thương mới, mà giống như người đã đeo găng suốt một thời gian dài vậy…!
Rút cuộc khiếm khuyết mà hắn nói là gì? Tại sao lại không thể cởi găng tay ra?
_ Tách!
Một tiếng động vang lên rất khẽ, Giai Kỳ đột nhiên giật mình, và đám đông hiếu kì xung quanh ồ lên khe khẽ.

Bên trong hộp trang sức là một chiếc dây chuyền rất đẹp, làm bằng vàng trắng họa hình một đóa hồng tinh tế nạm kim cương, toả sáng rực rỡ trên nền nhung đen tuyền, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.


Đây là mẫu vòng cổ mới nhất của một thương hiệu trang sức nổi tiếng, mới lên bìa tạp chí tuần này! Chi nhánh duy nhất của hãng trang sức này đặt trong thành phố này, cũng chỉ có một chiếc...Những người khách kể cả có tiền cũng khó mà mua nổi!
Đây là một chiếc vòng cổ rất có giá trị!
Những người phụ nữ xung quanh trầm trồ trước vẻ sang trọng xa hoa của chiếc vòng cổ trên tay Lôi Triệt.

Còn người đàn ông tướng mạo bất phàm mang sức hút mãnh liệt ấy thì chỉ nhìn chằm chằm về gương mặt đang bối rối đờ đi của Giai Kỳ, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười nhạt.

Xem ra người này cũng chẳng khác gì những người đàn bà phù phiếm xung quanh hắn!
Cho dù cô ta rất đẹp, rất kiều diễm....mái tóc mềm mại, gương mặt tinh tế với đôi mắt phựng sắc bén mơ màng, đầu mũi thon thả và đôi môi gợi cảm mờ gọi, thân hình cân đối rực lửa gợi lên trong hắn ham muốn ôm vào lòng...Lôi Triệt không thể phủ nhận cô ta khá hợp với gu phụ nữ của hắn!
Nhưng xem ra...cũng chỉ là một món trang sức xinh đẹp mà thôi.

Giai Kỳ cau mày lại, thanh âm khẽ khàng vang lên, có chút hồ nghi.

_ Chiếc vòng cổ này.....là ngài chủ tâm mua để tặng tôi sao ạ?
Ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt ánh lên một tia chán ghét...Còn biết cách tỏ ra ngỡ ngàng giả vờ nữa cơ đấy! Thật là khiến hắn mất kiên nhẫn.

_ Phải! Là tôi tự tay chuẩn bị cho cô!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, mặc dù thanh âm rất dễ nghe, rất quyến rũ, nhưng hoàn toàn không nghe được ra chút dịu dàng trong đó.

Nhưng Giai Kỳ thì hoàn toàn không để tâm đến biểu cảm của hắn.

Ánh mắt ngạc nhiên của nàng hướng lên, nhìn vào ánh mắt sắc lạnh kia, nhẹ giọng hỏi.

_ Tại sao ngài lại biết tôi là bạn gái của Quân Tường? Còn biết hôm nay nhất định tôi sẽ tới mà chuẩn bị quà sẵn? Có phải...là ngài đã chủ tâm điều tra kĩ từ trước không?
Ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt giật lên một tia ngạc nhiên.

Đối diện với ánh mắt phượng quyến rũ của cô, cùng với câu hỏi đột ngột mà chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới là sẽ thốt ra từ đôi môi gợi cảm kia, khiến cho hắn nhất thời đờ ra, ngỡ ngàng!
Câu hỏi không chút kiêng rè của cô khiến cho Lôi Triệt đột nhiên cảm thấy buổi tối ngày hôm nay cuối cùng cũng đã bớt đi nhàm chán!
Tiếng xì xầm vang lên xôn xao khán phòng, ánh mắt hiếu kì của Hà gia cùng lúc hướng về phía hắn.

Ánh mắt Lôi Triệt nhìn vào gương mặt của Giai Kỳ, như thể muốn khắc vào trí nhớ nét bướng bỉnh xen lẫn hồ nghi ấy.

Hắn không cười, cũng không tỏ ra chút bối rối, trực tiếp nói.

_ Đúng! Chính là tôi cho người điều tra từ trước!1
Tiếng xì xầm xôn xao lại rộ lên lớn hơn, sắc mặt của Hà lão gia và Hà phu nhân trở nên xám ngoét.

Nhưng Lôi Triệt thì lại rất thảnh thơi, nhẹ giọng nói.

_ Tôi là người làm kinh doanh, quy tắc “ biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng ” đã là luật bất thành văn.

Hơn nữa Hà gia còn là dì dượng của tôi, một người cháu xa nhà lâu ngày không thể tìm hiểu về cuộc sống của dì dượng hay sao?
Lần này đến lượt Giai Kỳ im lặng.

Nàng nuốt xuống trong cổ họng...Người đàn ông này bình tĩnh vững chãi như một tảng đá, từng lời hắn nói ra đều vô cùng hợp lý, nhưng Giai Kỳ lại không tin bất cứ một lời nào cả!

Ánh mắt sâu thẳm kín bưng ấy, người đàn ông trước mặt làm sao biết trong lòng hắn đang nghĩ gì chứ?
Nhưng nàng cũng biết thân biết phận, không thể nào đấu lý với hắn được.

Vì thế tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc vòng cổ, nhẹ giọng nói.

_ Cám ơn Lôi tiên sinh! Chiếc vòng cổ rất đẹp!
Ánh mắt của Lôi Triệt hiện lên tia hài lòng.

Hắn nhấc chiếc vòng cổ ra khỏi hộp, đưa chiếc hộp rỗng cho tên vệ sĩ sau lưng, nhẹ giọng nói.

_ Để tôi đeo giúp tiểu thư!
_ Nhưng tôi không thể nhận được ạ!
Bàn tay tao nhã cầm chiếc vòng cổ dừng khựng lại.

Ánh mắt của Lôi Triệt xoáy vào Giai Kỳ, cho dù là kẻ có EQ 70 điểm đi nữa cũng phải phát hiện ra hắn đang tức giận, thật sự tức giận!
Tia nhìn sắc lạnh như một mũi dao lách vào tủy sống của Giai Kỳ, khiến cho nàng rùng mình lạnh toát gáy.

Nụ cười trên môi Giai Kỳ cũng đông cứng lại, thanh âm nhẹ nhàng đến mức sợ rằng nếu như nói sai một từ thôi, người đàn ông kia sẽ lao vào bóp chết nàng!
_ Xin Lôi tiên sinh đừng giận! Tấm chân tình của Lôi tiên sinh tôi xin được nhận! Nhưng món quà này của Lôi tiên sinh tôi không thể nhận.

Vì tôi là một nghệ sĩ múa, bình thường trong lúc tập luyện không được đeo đồ trang sức, hơn nữa trang phục tôi thường mặc cũng không mấy phù hợp với món trang sức sang trọng đến như thế này! Cho nên tôi xin nhận tấm thịnh tình của ngài! Tôi rất cảm kích ngài! Lô tiên sinh!
_ Là cô không thích?
Màn thao thao bất tuyệt của Giai Kỳ dường như chẳng có một từ lọt tai của Lôi Triệt.

Thanh âm của hắn vang lên, chẳng còn chút mềm mại dịu dàng nào nữa, mà hoàn toàn lạnh như bưng, sắc như dao.

_ Ơ...không phải ạ!
Giai Kỳ lập tức lắc đầu, bàn tay của nàng đưa lên không trung xua xua nhẹ.

Đám đông xung quanh hiếu kì nhìn Giai Kỳ và Lôi Triệt, ngay cả Quân Tường và Hà lão gia, Hà phu nhân cũng không dám lên tiếng bênh vực nàng, khi nhìn Lôi Triệt giờ toàn thân tỏa ra sát khí như thể một con mãnh hổ vừa bị chọc vào mắt.

Giai Kỳ run rẩy, nuốt khẽ trong cổ họng...!
Đây!
Đây mới chính là bản chất thực của hắn ta!
Gương mặt băng lạnh, ánh mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm khiến người khác run rẩy, đôi mắt như có thể giết chết người khác...!
Đây mới chính là bộ mặt thật của người đàn ông này!
_ Vậy cô thích gì?
Giọng nói của Lôi Triệt đột nhiên trở nên rất dịu dàng, khiến cho tâm trí đang căng như dây dàn của Giai Kỳ đột nhiên được thả lỏng.

Nàng thấy người đàn ông đáng sợ ấy đột nhiên lại mềm mỏng lại, trong lòng như cất được tảng đá.

lập tức thành thật trả lời câu hỏi của hắn mà hoàn toàn không biết hắn vừa sử dụng một kĩ thuật hỏi cung rất cơ bản thường được sử dụng trong quân sự như KJB, FIB hay NCIS.


Nếu như muốn hỏi cung một người, thường sẽ có hai người cảnh sát làm nhiệm vụ.

Trò “ cớm tốt cớm xấu ” thường xuất hiện trên phim ảnh không phải là không có căn cứ.

Khi tâm lý của người bị hỏi cung đang căng thẳng đột nhiên được dịu lại, người ta sẽ có khuynh hướng trả lời thật những câu hỏi tiếp theo với độ chính xác lên đến 80% cho mỗi lần thử nghiệm tâm lý này!
Với trường hợp của Giai Kỳ thì độ chính xác lên đến 100%!
_ Hoa ạ!
_ Hoa à?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi lại, lập tức Giai Kỳ gật đầu, còn tươi cười nói.

_ Vâng! Hoa hồng ạ!
_ Tôi sẽ ghi nhớ!
Giai Kỳ đột nhiên ngẩn người ra...!
Hắn nói thế...tức là ý gì?
Lôi Triệt nhẹ giọng nói và đưa sợi dây chuyền cho người vệ sĩ cắt vào trong hộp nhung.

Sau đó hắn nói gì đó với người vệ sĩ, anh ta lập tức cúi đầu và nhanh nhẹn trở ra ngoài.

Lúc này Hà lão gia mới bật cười, ông chạm tay cánh tay Lôi Triệt, rồi hướng về phía Giai Kỳ, vui vẻ nói.

_ Đều là người nhà cả! Đừng nên khách khí quá! Nào Lôi nhi, Tường nhi, Giai Kỳ! Bọn trẻ các con đừng để cho ông già này đói xỉu nữa chứ!
_ Phải đó! Mau vào dùng tiệc thôi! Các vị quan khách! Xin mời! Xin mời!
Hà phu nhân cũng vui vẻ nói, đứng ở lối vào phòng ăn trịnh trọng mời từng vị khách vào bên trong.

Lôi Triệt được Hà lão gia tận tình đưa vào tận bàn chủ nhà, Giai Kỳ thì khoác tay Quân Tường bước theo phía sau.

****
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ.

Lôi Triệt ngồi trong bữa tiệc ăn rất ít, chỉ chủ yếu là uống rượu và tiếp chuyện Hà lão gia, Hà phu nhân cùng Quân Tường.

Giai Kỳ ngồi bên cạnh chỉ im lặng dùng bữa.

Thi thoảng nàng “ dạ ”, “ vâng ” vài câu khi có người hỏi đến mình.

Trong suốt bữa ăn, nàng đều cảm thấy có chút mất tự nhiên....nàng cảm giác ánh mắt của người đàn ông đó cứ xoáy vào mình.

Qua câu chuyện tiếng được tiếng mất, nàng biết người đàn ông này đang là Tổng giám đốc Lôi Triệt, sở hữu tập đoàn Lôi thị chuyên kinh doanh bất động sản bao gồm nhà hàng, khách sạn.

Ngoài ra còn kinh doanh cả cảng biển, giao nhận hàng hóa bằng đường thủy tại Nga, Trung Quốc và Italia.

Hơn nữa còn có cả một nhà máy sản xuất rượu vang tại Chile và một công ty chuyên phân phối rượu vang cổ có chi nhánh tại 7 nước phát triển trong khối Châu Âu.

Một nhân vật lớn đáng ngưỡng mộ!
Sau đó Hà lão gia, Hà phu nhân và Quân Tường đến chúc rượu từng bàn tiệc một để cảm ơn những vị khách ngày hôm nay đã tới tham gia bữa tiệc sinh nhật.

Thủ tục giao đãi này Giai Kỳ vẫn luôn cảm thấy không hợp, nên viện cớ say rượu, nên thoái thác không đi.

Lôi Triệt cũng nói rằng việc cảm ơn quan khách này người cháu mới ở xa về như hắn cũng không thích hợp tham dự, nên chỉ có Hà gia đến từng bàn tiếp rượu.

Trong bàn tiệc chủ nhà chỉ còn Giai Kỳ và Lôi Triệt.


Để tránh phải nhìn vào mắt đối phương, cũng như tránh phải tiếp chuyện con người đáng sợ kia, Giai Kỳ liên tục nhấp rượu mà Lôi Triệt mang đến, sau đó khẽ liếm môi nhẹ.

Không thể phủ nhận vị rượu này thật sự rất tuyệt hảo! Nhưng mỗi lần nghĩ đến giá tiền lại khiến nàng khó mà nuốt trôi.

Giai Kỳ uống rượu rất kém.

Chưa hết một ly mà đã đỏ mặt choáng váng...nàng cảm thấy chắc nàng có chút say rồi...!
Vừa nãy viện cớ say không muốn đi tiếp khách, nào ngờ giờ thì say thật!
Loại rượu này đúng là không những ngon, mà còn nặng nữa!
_ Giai Kỳ! Cô cảm thấy vị rượu thế nào? Ổn chứ?
Lôi Triệt đột nhiên trức tiếp hỏi nàng, khiến cho Giai Kỳ giật mình.

Sẵn có chút hơi men trong người, Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt bằng đôi mắt đã ngà ngà say, lớn mật buột miệng trả lời thành thật suy nghĩ trong đầu.

_ Nếu nước lã mà mua với giá cắt cổ như vậy thì cũng sẽ biến thành cao lương mỹ vị!
Lời nói vừa mới trôi khỏi môi, Giai Kỳ đã ân hận mà hối không kịp.

Ánh mắt người đối diện nhìn nàng có chút ngạc nhiên.

Giai Kỳ cắn chặt môi vào nhau, trong lòng bắt đầu cẩn thận tụng kinh niệm phật…!
Chắc hẳn do ngày thường nàng cũng không làm ra nhiều việc hại người, nên lời cầu khấn của nàng động lòng ông trời.

Người đáng sợ trước mắt không những không tức giận, mà đột nhiên lại phá ra cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ!
Trong ấn tượng của Giai Kỳ, Lôi Triệt là một con người lầm lì và ít nói, là một người đàn ông sâu sắc còn hơn cả đáy biển.

Từ lúc gặp hắn đến giờ nàng để ý, hắn ta chưa từng một lần cười mỉm, đừng nói đến chuyện cười phá ra thành tiếng như thế này, thật khiến cho nàng choáng đến nhất thời ngẩn ra!
Dáng vẻ khi cười của Lôi Triệt thật sự rất đẹp.

Khuôn miệng mỏng bạc tình của hắn hẻ lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, khi hắn cười lên làm cả khuôn mặt phong tình của mình rạng rỡ hạnh phúc, giống như một tia nắng ấm áp chiếu xuyên sưởi ấm mùa đông lạnh lẽo.

Ánh mắt quyến rũ của hắn nhìn về phía nàng, và thanh âm như được ướp trong rượu mạnh ấy nhẹ nhàng vang lên, quyến rũ và ma mị.

_ Gương mặt em rất đỏ! Em say sao?1
_ Ơ…không ạ!
Giai Kỳ đột nhiên tỉnh táo.

Nàng lập tức lấy mu bàn tay của mình áp lên gò má nóng rẫy…Chắc là do tác dụng của rượu, tại sao nàng lại đỏ mặt trước nụ cười của hắn chứ?
Giai Kỳ cảm thấy đôi môi mình khô khốc và cổ họng khát cháy.

Nàng liếm nhẹ môi mình, đột ngột đứng dậy.

Bàn tay nàng nắm khẽ vào nhau và nàng mỉm cười gượng gạo, nói với Lôi Triệt đang gác đôi chân thon dài của hắn lên nhau, ung dung ngắm vẻ bối rối của nàng.

_ Tôi xin phép!
Giai Kỳ cố giữ cho giọng nói khô khốc của mình không run rẩy, sau đó nàng hộc tốc chạy vào nhà vệ sinh.

Nàng cần vã chút nước lên mặt cho tỉnh táo!
Nhưng khi Giai Kỳ vừa bước vào khu vệ sinh, lại nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong phát ra….Và trong câu chuyện đó, nàng nghe thấy tên của mình được nhắc đến một cách đầy mỉa mai và khinh miệt.

_ Phượng hoàng lửa của làng múa gì chứ? Con Giai Kỳ đó chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh! Một con cáo chín đuôi chuyên mồi chài đàn ông mà thôi!
*****.


Bình luận

Truyện đang đọc