TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Những bước chân của Giai Kỳ hôm nay đột nhiên trở nên thật gấp gáp, có thể là vì nàng cảm thấy mệt, muốn nhanh chóng về nhà để đắm mình dưới vòi nước nóng ấm áp, chui vào lớp chăn nệm ấm áp ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị, không tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng….

Hoặc là vì đêm nay, sau lưng nàng có một ánh mắt rất sắc, rất sâu, thăm thẳm như một hang động băng lạnh lẽo, hút hồn người khác, đang nhất quyết dõi theo từng bước chân của nàng.

Có thể do Giai Kỳ quá nhạy cảm, hoặc có thể trời sinh ra cho con gái có sự ảo tưởng rất lớn về tình cảm, mà nàng cảm thấy trong ánh mắt của Lôi Triệt có một điều gì đó, vượt quá cả tình cảm bình thường.

Suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu nàng, quẩn quanh trong từng bước chân nàng dẫn từ thang máy lên đến căn hộ của nàng, khiến cho Giai Kỳ không khỏi ưu tư.

Khi bước chân lên hành lang quen thuộc, ánh điện tự động bật sáng theo từng bước chân của nàng.

Giai Kỳ theo bản năng, nhìn xuống dưới sảnh chung cư, giật mình khi vẫn thấy chiếc Bentley chói mắt của Lôi Triệt sừng sững đậu ở đấy, không hề có giấu hiệu nhúc nhích.

Mặc dù không nhìn thấy gì qua lớp kính bảo vệ tối om…Nhưng Giai Kỳ vẫn cảm thấy được ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt chắc chắn đang dõi theo nàng.

“ Làm như không nhận ra! Làm như không nhận ra đi! ”
Giọng nói như hét lên trong đầu Giai Kỳ, vì thế thay vào việc mỉm cười xã giao, nàng vội vàng thức tỉnh quay đầu lại, cắm cúi mở cửa căn hộ.

Tiếng nhạc khi cánh cửa gỗ mở ra, ánh điện cảm ứng bật sáng và Giai Kỳ lao vào trong phòng như một con thiêu thân thấy ánh lửa.

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, Giai Kỳ mới thở phào trượt lưng xuống ngồi bệt cạnh cửa, hàm răng trắng tinh của nàng cắn nhẹ lên đôi môi căng mọng.

Sao đột nhiên Giai Kỳ cảm thấy có chút bất an khi để cho Lôi Triệt biết được nơi ở của nàng.

Giai Kỳ cau mày, tự mình mắng mình vì thói hay lo lắng những chuyện không đâu.

Chắc có thể do nàng nhạy cảm quá, với những người đã trải qua quá nhiều mất mát và tổn thương như Giai Kỳ, thường có khuynh hướng lo sợ và suy nghĩ trước tất cả mọi thứ xảy ra hàng ngày, dù là nhỏ nhất.

Giống như một con ốc nhỏ, co mình lại vào trong vỏ trước tất cả biến động xunh quanh.


Giai Kỳ đứng dậy, cởi đôi giày cao gót và đặt gọn vào trong tủ để giày.

Chân trần áp xuống sàn gỗ có chút lạnh lẽo, những bước chân của cô chậm chạy và lúng túng khi cô vừa đi vừa cởi chiếc đầm dạ hội gò bó xuống.

Da thịt trần trụi hiện ra, đêm xuống có chút lạnh, khiến cho gai ốc cô nổi lên râm ran.

Vì được học múa từ nhỏ, nên thân hình của cô rất đẹp, mềm mại và kiều diễm.

Làn da trắng mịn màng như sữa tươi, thơm tho và thanh sạch, những đường con mềm mại căng tràn nhựa sống, gò bông đảo cao ngất mịn màng, vòng eo thon gọn với đường chạy dọc từ chân ngực xuống nơi nữ tính mềm mại, vòng ba căng tròn....Ngày trước những người già trong khu phố khi gặp nàng thường hay nói vui rằng, những người phụ nữ có vòng ba nảy nở như nàng,thường rất dễ dàng trong chuyện sinh nở.

Bật bình nóng lạnh lên, trong lúc chờ nước trong bình đủ sôi, Giai Kỳ ngồi trước gương bắt đầu chải mượt mái tóc của mình.

Mái tóc của nàng từ nhỏ đã xoăn như sóng nước, là xoăn tự nhiên.

Người già cũng nói, những người có mái tóc xoăn tự nhiên như nàng, thường số phận rất vất vả.

Giai Kỳ thở dài, đứng dậy muốn lục tìm điện thoại trong túi xách, mới hoảng hốt giật nảy mình!
Túi...túi xách...!
Túi xách của nàng....không thấy đâu nữa!
Rõ ràng là lúc ra về, nàng nhớ đã cầm theo rồi mà!
Giai Kỳ chợt tỉnh cả người, một cơn rùng mình choáng váng chạy dọc cả sống lưng.

Nàng...quên túi xách trên xe của Lôi Triệt rồi!
Cuống cuồng vớ lấy bộ váy trong tủ quần áo tròng vào người, Giai Kỳ hộc tốc chạy thẳng ra cửa, vội vàng mở cánh cửa gỗ ra và lao ra ngoài ban công.

Nhưng kịch bản tệ nhất bao giờ cũng là kịch bản dễ dàng xảy ra nhất, giống như khi tung một chiếc bánh mì phết mứt lên, thì khả năng để mặt phết mứt rơi xuống đât là trên 92%.

Dưới sảnh của khu chung cư hoàn toàn trống trải, chiếc xe chói mắt của Lôi Triệt đã rời đi từ lúc nào...!
Giai Kỳ há hốc miệng, cảm thấy trái tim của mình trôi tuột xuống bụng!

Điện thoại của nàng....phải làm thế nào đây?
****
Bệnh viện Royal là bệnh viện tư nhân nổi tiếng dành cho những nhân vật trọng yếu đến điều trị.

Tất cả những trang thiết bị ở đây đều là những trang thiết bị ngoại nhập tối tân nhất, đắt tiền nhất.

Bác sĩ và y tá đểu là những người có chuyên môn rất cao trong công việc, trong bệnh viện mùi thuốc sát trùng rất nhẹ, hầu như đều bị mùi hương hoa hồng hoặc hương sả chanh thơm tho lấn át.

Toàn bộ những phòng hồi sức ở đây đều được trang bị như một phòng khách sạn, với những đồ dùng tối tân nhất, để cho những bệnh nhân trị bệnh tại nơi đây đều có cảm giác như được ở nhà!
Lôi Triệt kí giấy thăm bệnh ở quầy lễ tân.

Cô gái đón tập giấy có chữ kí của Lôi Triệt, ánh mắt tập trung vào nét chữ như rồng bay phượng múa của Lôi Triệt.

Nét chữ kí cứng cáp và mạnh mẽ, cũng không kém phần uyển chuyển bay lượn, như chính tích cách chủ nhân.

_ Cám ơn ngài!
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn người đàn ông muốn thanh lịch có thanh lịch, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn phong lưu có phong lưu kia, còn không quên nở nụ cười duyên dáng nhất của mình.

Lôi Triệt chẳng biểu cảm gì rõ rệt, bàn tay hắn nhấc theo một giỏ hoa quả rất nặng, một mình sải bước vào khu thang máy dành riêng cho VIP.

Hắn bước vào trong thang máy sáng bừng, ấn nút số 5.

Dãy hành lang rất rộng, rộng đến mức có thể nhét vừa một chiếc xe ô tô 4 chỗ.

Lôi Triệt thong thả bước đi, giỏ hoa quả được nắm chắc trong lòng bàn tay hắn.


Bước chân dạo tới một căn phòng số 506, cho dù vẫn biết người nằm trong phòng hồi sức bất cứ lúc nào cũng muốn gặp mình, nhưng thói quen được đào tạo từ nhỏ vẫn cứ ăn sâu vào máu, Lôi Triệt đưa tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.

_ Triệt nhi phải không? Chú ở trong này này!
Giọng nói vui vẻ vang lên, nghe chất giọng sang sảng khiên Lôi Triệt cũng mỉm cười yên tâm, xem ra không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.

Lôi Triệt mở cửa bước vào, vừa mới đặt chân vào căn phòng sáng bừng như một phòng khách sạn hạng sang, đã nghe thấy tiếng trò chơi điện tử vang lên chí chóe.

Trên chiếc giường hồi sức rộng gấp đôi những giường bệnh bình thường, một người đàn ông đã ngoài 60 tuổi, gương mặt hiền hậu vui vẻ, dáng người thấp đậm mặc một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, ngồi khoanh chân thu lu trên giường, hai tay ôm chặt chiếc điện thoại đời cao, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại say mê chơi game.

Lôi Triệt bước hẳn vào trong phòng, người đàn ông trung niên kia vẫn chẳng có chút phản ứng.

Tiếng chí chóe trong điện thoại cứ vang lên không ngớt.

Lôi Triệt cũng làm phiền đến người già đang bị cuốn vào trò chơi con nít, cẩn thận bỏ giỏ hoa quả vào tủ lạnh.

_ Con mua hoa quả làm gì! Con biết thừa ông già này chỉ bị bệnh lão hóa thôi mà! Tại bà già Lưu đó cứ cẩn thận quá mức nên nhất định bắt ta ở lại theo dõi thêm vài ngày nữa mới cho về! Thật là….!
Ông lão vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, vừa cần mẫn đánh quái vật trong game, vừa càu nhàu Lôi Triệt.

_ Mỡ trong máu quá cao! Lượng cholesterol không được kiểm soát, hơn nữa còn mắc bệnh cao huyết áp mãn tính! Chú Trịnh à! Những bệnh đó không phải là bệnh lão hóa đâu!
Thanh âm như ướp hương rượu của hắn vang lên, khiến cho người đàn ông kia cau mày.

Một tiếng toét nhỏ phát ra trong điện thoại, kế đó là một khúc nhạc rầu rĩ chói tai.

_ Ôi! Chết toi mất rồi!
Lão Trịnh chán nản vứt điện thoại xuống, nằm lăn ra giường, bắt đầu như trẻ con ăn vạ.

Lôi Triệt lôi từ trong tủ lạnh ra hai trái táo đặc biệt tươi ngon, đỏ lựng hấp dẫn, mang ra bồn nước trong phòng bắt đầu cẩn thận rửa sạch.

_ Chú nói cho con là chú không có ăn!
Lão Trịnh thấy Lôi Triệt bắt đầu bổ quả táo bằng con dao thái hoa quả có sẵn trong phòng, lớn tiếng càu nhàu.

_ Ngày bốn bữa hoa quả! Hết táo rồi chuối rồi cam rồi lê….Chú có phải là con khỉ già đâu mà cho ăn lắm thế!
Tiếng cười của Lôi Triệt vang lên, khiến cho lão Trịnh tức giận la lối.


_ Con lại còn cười nữa! Đã vậy ta không ăn! Con mang đi đi! Ngày mai ta muốn xuất viện! Ta không muốn ở đây nữa! Ta muốn về nhà làm việc!
_ Ăn hết chỗ táo này con sẽ làm thủ tục cho chú xuất viện!
Lôi Triệt lau sạch găng tay bằng lớp khăn bông chuyên dụng dùng một lần, kể cả con dao gọt hoa quả cũng được hắn lau rất sạch sẽ.

Lôi Triệt bê đĩa táo đã được gọt tỉa cẩn thận lại bên giường, thanh âm dịu dàng vang lên, giống như đang vỗ về một đứa trẻ con.

Lão Trịnh bĩu môi, nhìn đĩa táo trong tay hắn, gương mặt đã có tuổi của ông xị xuống, bày ra biểu cảm rất đáng thương.

_ Triệt nhi! Ta muốn ăn thịt bò rán!
_ Lượng mỡ trong máu của chú rất cao! Từ giờ về sau chú chỉ được ăn đồ luộc hấp, không được ăn đồ chiên rán, không uống rượu, không hút thuốc! Đặc biệt…
Bàn tay hắn cầm chiếc điện thoại của Lão Trịnh lên, nghiêm giọng nói.

_ Không được thức đêm chơi điện tử nữa!
_ Ta ham sống thêm để làm gì khi mà sống trong sự tù túng như thế này!
Lão Trịnh lăn đùng ra ăn vạ, khiến cho Lôi Triệt thở dài….Làm sao mà tin được người này chính là Lão Trịnh khét tiếng tại cảng cá bờ Đông nước Nga cơ chứ?
Lôi Triệt chẳng buồn dỗ dành.

Hắn cầm một miếng táo, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ.

Thân thể cao lớn thong dong tiến về phía cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm điềm đạm ngắm nhìn khung cảnh trời đêm sâu thăm thẳm.

Vị ngọt thơm của miếng táo tan trong miệng hắn…
Lão Trịnh liếc mắt nhìn Lôi Triệt, rồi trên gương mặt đã luống tuổi hiện ra một nụ cười lém lỉnh.

_ Này Triệt nhi, những chuyện cháu nói trong điện thoại về thay đổi kế hoạch…Có phải là vì một người phụ nữ không đấy?
Trên gương mặt điềm tĩnh như không của Lôi Triệt bất chợt nở ra nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý….Lôi Triệt đủng đỉnh quay lại, ánh mắt hướng về phía Lão Trịnh, im lìm không nói.

Thế mà Lão Trịnh lại như hiểu được tâm ý trong mắt hắn, bàn tay ông vỗ đùi một cái, hào sảng lên tiếng.

_ Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà! Lôi Triệt….là người nào vậy? Có phải là…
Giọng nói của Lão Trịnh bị bỏ ngỏ vì cái gật đầu rất thong dong của Lôi Triệt, bàn tay hắn đưa vào trong áo khoác, lôi ra một chiếc ví cầm tay nhỏ nhắn màu be nhạt rất nhã nhặn…..đôi môi mỏng bạc tình ấy không thể ngừng nở ra nụ cười tà mị khi ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào chiếc túi xách bị bỏ quên của Giai Kỳ.

*****.


Bình luận

Truyện đang đọc