TỔNG TÀI THÂM TÌNH CHỜ EM NGOẢNH LẠI


“Cái gì? Đổi người phát ngôn? Mọi thứ đã chi tiết chuẩn bị hết rồi? Giám đốc Triệu, ông không đùa?”
Giám đốc Triệu thở dài: “Thư kí Đường! Tôi còn nghĩ đây là ý tưởng do cô góp vào...!Xin lỗi đã nghĩ sai về cô như vậy, nhưng cô dạy tôi đi, tôi phải làm gì? Cô ấy là con gái nhà Nam Cung Bách Thần.”
Đường Vận bị lời của Giám đốc Triệu làm cho khó xử, trong lòng theo đó nặng trĩu: “Giám đốc Triệu, anh đừng nói như vậy khiến tôi không có chỗ dung thân.

Anh là trưởng bối, anh dạy tôi mới phải.

Anh Cận nhỏ hôm qua đến tìm, có phải là người trực tiếp đưa ra chủ kiến?”
Giám đốc Triệu nhăn mặt thở dài, dáng vẻ vô cùng ảo não: “Nhưng mấu chốt là...!sáng nay Cận tổng đã thông qua quyết định đó, thậm chí tôi còn nghe bên phòng Tài vụ báo lại Cảnh Duyệt sẽ rút vốn khỏi dự án web drama.

Điều này nói lên cái gì Thư kí Đường là người rõ nhất.

Tôi biết cô khó xử, càng biết cô là người hiểu chuyện, đối với màn đánh nhau vừa qua tôi còn muốn làm fan của cô.

Nhưng mà, bên phòng tôi sẽ đưa ra đánh giá triển khai lại tất cả, đối mặt trực tiếp với Nam Cung Nhu Tuyết, đối diện và xử trí truyền thông.”
“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Đường Vận nghe Giám đốc Triệu tỏ rõ từng ý như vậy sớm đã nhìn ra vấn đề.


Nhưng anh ta gọi cô lên đây chắc là có chuyện để bàn không phải chỉ đơn giản nói lời than vãn, cho nên cô đã không tránh né thẳng thắn đặt câu hỏi.
“Tôi biết Thư kí Đường và Nam Cung Nhu Tuyết có gút mắc, chuyện này đổ bể dẫu thế nào cô cũng không tránh khỏi liên quan.

Nam Cung Nhu Tuyết chắc chắn tìm cô sinh chuyện.

Cô coi như vì cô, vì chúng tôi mà...!hi sinh một chút.”
Đường Vận run nhẹ bờ vai, thoáng qua bàng hoàng...!Nói như vậy muốn cô hạ mình trước Nam Cung Nhu Tuyết.

Chuyện này ồn ào chẳng có lợi cho ai, nhưng Cảnh Duyệt thất tín chính là đề tài có thể bị kẻ xấu mang ra gièm pha.
Cô nhớ lại những chuyện gần đây Cảnh Duyệt phải đối mặt, như sóng ngầm âm thầm khuấy động, chỉ cần chút động tĩnh nhỏ sẽ rủ rê kéo về đánh úp vạn vật.
Đường Vận thật tâm lo cho Cảnh Duyệt cũng như Cận Úy Thành.

Tuy nhiên muốn cô hạ mình cần phải trả ra một cái giá đắt, huống chi chuyện không do cô khơi mào.
Đường Vận kiên định từng lời: “Chuyện do tôi mà nên thì nhất định tôi sẽ đứng ra nhận lãnh trách nhiệm, tôi làm người khẳng khái tuyệt đối không ôm chuyện vô ích vào người.

Anh nên chờ động thái tiếp theo của hai ông chủ Cận, tôi tin họ không làm anh thấy khó xử.”
Giám đốc Triệu không rét mà run, Đường Vận quả nhiên là hồng nhân bên cạnh Cận Úy Thành.

Vẫn không nên nhìn tuổi đời mà coi nhẹ, cô ấy chính là dạng không dễ ức hiếp.

Anh không tiếp tục nói thêm câu nào thừa thải nữa, tỏ ra bình thản tiễn Đường Vận ra về.
Đường Vận từng bước mà đi, bộ dáng thản nhiên, mặc kệ những ánh mắt âm thầm dõi theo có lòng nghị luận.
Cô cũng không phải thật sự là Quan Âm nghìn tay, cô không thể thờ ơ sao chứ?
Lúc lên đoạn đầu đài chắc chắn sẽ còn có nhiều con người quan tâm đến bạn hơn nữa, họ sẽ tiễn bạn một đoạn đường dài và gửi những lời an ủi.

Nhưng như vậy rất là đáng thương.

Điện thoại di động đang cầm trong tay chợt rung lên, Đường Vận thoát ra khỏi trạng thái chông chênh mà bắt máy:
“Cận tổng! Em vẫn đang chờ điện thoại của anh.”
“Em khỏe?”
“Vâng ạ.”
“Vậy đến Đài Loan gặp anh, anh thật muốn chạm vào gò má mũm mĩm của em.”
“Cận tổng! Bên đây đang có nhiều việc như thế...”
“Anh biết! Chỉ một ngày.

Ở đây có nhiều chỗ tốt, cũng sẽ không gặp lưu manh chặn đường như lần trước.”
Đường Vận khẽ khàng cười, chính cô cũng muốn trốn khỏi đây thanh tĩnh một lúc.
“Vâng, em sẽ thu xếp.

Cận tổng! Không có anh, em đã bị bắt nạt rồi.”
Tiếng cười nho nhỏ truyền về bên tai.

Cười như vậy giống như là không có tin vào sự thật.
Đường Vận cũng cong môi mỉm cười, khẽ nhún vai một cái.
Lúc Đường Vận xuống siêu thị Mỹ Cảnh dạo một vòng lại tình cờ chạm mặt với Eva Min.
“Đúng lúc vậy Thư kí Đường, em còn muốn lên tầng 41 tìm chị.”
“Tìm tôi ư? Có chuyện gì thế?"

Eva Min tươi cười thân thiện nắm lấy bàn tay của Đường Vận, ánh mắt thiết tha: “Em muốn làm fan của chị mất thôi, những bạn bè của em biết được em và chị quen biết còn muốn em mai mối chị cho họ.”
Đường Vận gượng cười, có chút bất ngờ.

Eva Min này nói chuyện dễ gây giật mình thật đó!
Eva Min không còn giữ dáng vẻ sang chảnh của ngày thường, đầu mày cuối mắt đều tỏ ra thiện chí vô cùng, giống như thật tình muốn kết thân với cô.

Nhưng mà, kết thân theo kiểu này có chút kì quặc.
“Chỉ là hẹn nhau ăn bữa cơm, không phải như chị nghĩ đâu.

Chúng ta xem như đổi gió, thư giãn một chút ấy mà.

Đừng từ chối nhé!”
Đường Vận gật đầu nhận lời, cả hai lại dạo quanh khu mua sắm một lúc sau đó thì mỗi người một hướng chào tạm biệt lẫn nhau.
Chỉ là ăn một bữa cơm xã giao không có gì để phải từ chối, Đường Vận chính chắn suy nghĩ..


Bình luận

Truyện đang đọc