TỔNG TÀI THÂM TÌNH CHỜ EM NGOẢNH LẠI


“Cận Úy Thành!” Doãn Cách Nhi rít qua kẽ răng.
Đường Vận đứng yên như tượng, nhìn Mẫn Huyền đang gục mặt trên vai Cận Úy Thành, vòng tay còn ôm rất chặt.
“Shit! Yêu nữ...!Cô ta dám ngã vào lòng Cận Úy Thành.

Chưa có người con gái nào dám trước mặt Doãn Cách Nhi tôi ngã vào lòng anh ấy.”
“Doãn Cách Nhi! Tôi giúp cô đánh hắn một trận vì bắt nạt cô, quyến rũ cô mà không hề có chút trách nhiệm.”
“Hả?” Doãn Cách Nhi sững sờ nghe Đường Vận muốn lấy công bằng cho cô.
Đường Vận đúng thật đã muốn hồ đồ rồi.

Cô điên mất thôi...!Cô đã nhớ nhung anh ta, lo lắng cho anh ta.

Vậy mà, lại lần nữa để cô bắt gặp người con gái đó sà vào lòng anh.
Tại sao đàn ông không biết đến phản kháng? Nếu đổi ngược là cô bị Cận Chí Minh ôm lấy, cô sẽ đẩy anh ta ra khỏi người và cảnh cáo.

Nhưng Cận Úy Thành thật biết làm người ta thấy thất vọng.

Anh ta như vậy là phụ bạc cô rồi.
Đường Vận nói là làm, hung hăng lao đến nhanh gọn dứt khoát đấm vào mặt Cận Úy Thành...!Tuy nhiên Cận Úy Thành học võ không phải để rèn luyện và tô vẽ, bằng vào động tác ấy anh dễ dàng thoát được.
Đường Vận đánh trượt càng không cam tâm, quay sang tiếp tục hạ cước vào sau gáy Cận Úy Thành...!Tiếp tục bị anh tránh được.
Doãn Cách Nhi đương nhiên biết chọn chiến tuyến cho chính mình, đương nhiên vừa uống rượu kết giao với Đường Vận, chẳng lấy làm lạ khi cùng bạn hữu đánh hạ gã đàn ông bội bạc.
Mẫn Huyền giống như bị đẩy ra xa, sợ đến tái mặt.
Cô thông minh, đủ nhận thức màn đánh ghen này sẽ không đổ máu chết người được.


Cận Úy Thành sẽ biết cách thoát thân và an ủi đến họ, và họ, hai cô gái yêu thương anh ấy sẽ không làm tổn hại nghiêm trọng đến da thịt.

Mẫn Huyền chọn cách trốn chạy.

Vì Doãn Cách Nhi không phải Đường Vận, cô ta sẽ không bỏ qua cho cô.
Tóm được suy nghĩ của Mẫn Huyền, ngay lúc cô vừa xoay lưng muốn tẩu thoát liền lập tức bị Doãn Cách Nhi nắm mái tóc dài giật mạnh lại.

Đến khi thấy cô ấy ngã lăn ra sàn nhà liền lao đến tát vào mặt liên tiếp hai cái.

Giật mạnh hai hàng mi giả của ả, cười đến hả hê...
Đội bảo an đặc nhiệm đã kịp thời đến ứng cứu giải quyết sự việc.
Nhận biết họ là người có địa vị cao nhưng không hề nhân nhượng khắc chế từng người một.
Cận Úy Thành đã bị Đường Vận đấm vào mặt hai phát bên má, đều dồn về đúng một chỗ, vết bầm ẩn dấu trông rất kinh người.
“Doãn tổng! Cha cô hôm nay cũng đến, cô nể mặt ông ấy đừng càn quấy nhé!”
Doãn Cách Nhu hừ lạnh một tiếng, chỉnh lại trang phục của mình, hít thở đều đặn.
Đội bảo an thông minh hộ tống Mẫn Huyền rời khỏi hiện trường, còn lại ba người, hơi sức gì cũng cạn.

Cũng giảm bớt chán ghét và cơn giận dữ.
“Cận Úy Thành thối tha!”
Đường Vận không nhịn được bật khóc, cô quẹt nước mắt chạy thẳng ra bên ngoài.
Tuy nhiên Cận Úy Thành hoàn toàn không có ý đuổi theo.

Anh nhìn Doãn Cách Nhi khẽ nhíu lại mi tâm, trầm thấp giọng hỏi cô: “Hai người không hẹn mà gặp?”
“Lần này anh bị bắt quả tang rồi, đồ thối tha!”
Doãn Cách Nhi buồn bực bỏ đi, mấy cảnh vệ nữ đã kịp thời có mặt dìu đỡ, cô lúc này vừa mệt vừa say.
Nhà hàng này thuộc về Doãn thị, ở đây đều là người của cô.

Nhưng cha cô hà khắc, chỉ cần thấy cô nháo loạn, nhân viên nhìn thấy không quyết liệt sẽ bị sa thải đền bù hợp đồng.

Cho nên chỉ cần cô càn quấy, liền có người thu thập.
Đường Vận chạy xuống phố đi bộ, một mình chen vào dòng người đang đi du xuân.

Trước mặt cô lúc này là những cặp đôi đang tay trong tay bên nhau cùng ngắm tuyết rơi.

Lãng mạn và đẹp đẽ như vậy khiến người khác phải ganh tỵ đến mức chán ghét chính mình.

Đường Vận không quên cô cũng chỉ là một cô gái trẻ đang bước qua tuổi 23.
Cô được cha mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, từ nhỏ đến lớn làm bất kì chuyện gì cũng quen với tự giác.


Cô hiểu chuyện từ rất sớm.

Hai mươi ba tuổi ư? Mà cô cũng quên rằng chính mình cần vài lần được phóng túng.
Đường Vận lại rơi nước mắt.
Không nắm chắc mình đang đau khổ chuyện gì, chỉ thấy mình quá cô độc.
Cô gọi cho cha tâm sự một lúc rồi lại gọi cho em gái.

Nghe được giọng nói của họ, hình như đã giảm bớt một phần giá lạnh ngoài trời.
“Tuyết rơi ở Thượng Hải thật đẹp.”
“Nhưng em lại nhớ những khối băng ở Cáp Nhĩ Tân hơn.”
Cả hai chị em đều bật cười.
Đường Vận lại tiếp tục gọi cho Giang Linh Ngọc, hỏi thăm sức khỏe và công việc của chị ấy.

Nói chuyện một lúc lại nghe Linh Ngọc ngập ngừng:
“Chị trễ kinh một tuần, đoán là đã có baby.

Chị chưa chắc chắn...!muốn gọi báo cho Hàn Tước lại không liên lạc được.

Cảnh Duyệt và KM đang lúc nhiều việc...”
“Vậy chị đừng làm việc quá sức, chuyện ở công trường có thể hạn chế lao lực.

Anh Hàn sớm sẽ chủ động liên lạc với chị thôi.”
“Chị biết.

Nếu thật sự là có thai...!đứa bé này đến thật bất ngờ quá.”
Qua giọng điệu của Linh Ngọc mới thấy được chị ấy đã bắt đầu hoang mang.


Dường như không phải hoàn toàn vui vẻ.

Tuy nhiên, đây lại là kế hoạch được Hàn Tước vạch ra sẳn.

Đường Vận không biết nói gì hơn.

Giống như cô lúc này, nếu bỗng dưng có một đứa bé cô cũng khóc mếu trước khi là vui mừng.
Khi mọi chuyện đến không có sự sẳn sàng đều khiến bất kì ai cũng phải mông lung từ từ tiếp nhận.
Đường Vận lại thả bộ một mình, đi về gần đến nhà cũng không hay biết, hai chân cô muốn tê cứng.
Cô ghé vào một starbucks mua một cốc trà sữa nóng, lúc quay ra lại trông thấy Cận Chí Minh đang nói cười với một cô gái, dường như rất là thân thiết.
Đường Vận ngẩn người nhìn họ một lúc lâu.
Cô nhận ra cô gái đeo kính cận ấy chính là Iris Vương – công chúa chocolate nóng bỏng hoang dại trong cuộc thi tuyển gương mặt mới của KM, được Cận Chí Minh luôn miệng dành lời khen có cánh.
Bọn họ đang bí mật hẹn hò, Đường Vận đương nhiên không muốn cản trở.

Cô đẩy cửa, rời khỏi starbucks.
Cô đi vào trong con hẻm, nhớ đến Cận Úy Thành ngày trước sóng đôi đi cùng cô, nhớ đến khuôn viên chơi thể thao, nụ hôn dưới trời đổ tuyết...
Mọi chuyện giống như trôi qua từ rất rất lâu...
“Đường Vận!”
“Cận...” Đường Vận run nhẹ bờ vai, quay mặt lại.
Cận Chí Minh!.


Bình luận

Truyện đang đọc