TỔNG TÀI THÂM TÌNH CHỜ EM NGOẢNH LẠI


“Em ngủ lại đây với anh đi.”
Đường Vận đứng ngây ngốc ở cửa, giống như đấu tranh tư tưởng, trong khoảng sáng không đủ của ngọn đèn ngủ khiến cô trở nên ảo huyền.

Cận Úy Thành rời khỏi giường nhanh nhẹn bế thóc cô lên, ném xuống.
“Cận tổng! Hinh Hinh đang bên ngoài đợi cửa.”
“Lại là Hinh Hinh.” Cận Úy Thành nhăn mặt.
“Anh mau đưa chìa khóa cho em đi.”
“Ngày mai anh sẽ băm chết Hinh Hinh đó, đáng ghét.”
Cận Úy Thành cúi xuống hôn vào môi Đường Vận, chậm rãi cho đến cuồng nhiệt...!mà Đường Vận cũng không có phản hồi, khiến người ta dễ dàng nổi giận.
Cho đến khi bàn tay ai đó từ cổ áo luồn vào bên trong Đường Vận mới ngỡ ngàng bật người dậy.
“Cận tổng! Hinh Hinh đang đợi, anh đừng như vậy nữa...”
Cận Úy Thành thanh cao đương nhiên không miễn cưỡng, vả lại trông đối phương rõ ràng không có bao nhiêu hứng thú.

Anh ngồi dậy đến chỗ ngăn tủ lấy chìa khóa giao cho cô.
Đường Vận ngượng ngùng định nhanh chóng rời đi, nghĩ mình có chút vô tâm liền xoay người lại kéo nhẹ cổ áo Cận Úy Thành hôn trả vào môi anh, nhoẻn nở nụ cười đầy mê ly.
“Cảm ơn.”
Cận Úy Thành hừ nhẹ, nhưng vẫn lịch sự mở cửa tiễn cô ra ngoài, thấp thoáng dáng vẻ của Đường Hinh Nhi bên ngoài lại âm thầm chán ghét.
Buổi sáng Đường Vận thức dậy khá trễ, vì cả đêm trò chuyện và uống bia với Hinh Hinh, lúc nhìn vào màn hình điện thoại thì có hơi thảng thốt.
“Hana! Em gọi chị liên tiếp có chuyện gì sao?”

“Tối qua...!Nam Cung Nhu Tuyết như phát điên chạy lên tầng 41 đập phá văn phòng thư kí, bảo an đến lại nể cô ấy là thiên kim Nam Cung gia nên ứng phó khá vụng về...!Khi đó trong nhóm thư kí đều đã tan ca, buổi sáng trông thấy cảnh tượng trong camera bọn em thật sốc.”
Đường Vận chết lặng.
“Hana! Em cố gắng xử lý nhé.

Chị sẽ nói lại với Cận tổng, nhưng mà...!chị nghĩ mình sẽ sớm trở về thôi.”
Đường Hinh Nhi đã sớm đến công trường làm việc, bữa sáng cũng không ăn.

Đường Vận mở máy tính đọc hết email rồi sau đó giải quyết từng công việc một mới gộp bữa sáng của mình vào cùng bữa trưa luôn thể.
Khi Cận Úy Thành trở về thì thấy cô đang thu dọn hành lý.
“Em đùa à?”
“Cận tổng! Em không thể mê chơi bên này như thế được.

Cảnh Duyệt còn quá nhiều việc phải làm.

Báo cáo các phòng ban gửi lên, ở phòng thư ký hiện tại không có Mike và em thật sự như rắn mất đầu, họ không thể xử lý công việc nghiệp vụ.

Còn nữa, Nam Cung Nhu Tuyết đã hay tin chuyện làm người phát ngôn bị hủy bỏ, đang rất nóng giận.

Em phải về đó ứng phó cùng mọi người.”
“Okay! Em dọn đi, anh sẽ đưa em ra sân bay.”
“Anh giúp em trả tiền vé máy bay nhé! Đã hết vé, em đành đặt khoang hạng thương gia...”
Cận Úy Thành rất muốn nhịn cười.
“Được.

Về Thượng Hải đừng có đánh nhau, nhất là đừng đi bắt nạt người ta.”
“Em toàn bị người ta bắt nạt trước.”
Cận Úy Thành ngồi bắt chéo chân, cứ như đế vương, ung dung nhàn nhã, vậy mà lời nói ra thật...!“Em bắt nạt anh đó thôi.”
Đường Vận hết nói nổi, chỉ đành bĩu môi.

Bên tai lại nghe Cận Úy Thành chất vấn:
“Em đã đi xem mắt.”
“Đâu có.”
“Có.”

Đường Vận ngẩng đầu lên nhìn, bắt đầu tiêu hóa câu hỏi...!đúng là có.

Tuy nhiên...
“Ai mách lại với anh? Mẫn Huyền?”
“Amanda.

Cô ấy chỉ buộc miệng nhắc đến, do hôm trước chính em đã nói.

Sự thật thế nào?”
Đường Vận nhún vai lập tức kéo vali đi, Cận Úy Thành không nói nữa giúp cô mang hành lý lên và đưa cô đến sân bay.
Chỉ không ngờ là lúc vừa hạ cánh xuống Thượng Hải tin tức nóng sốt về việc Cảnh Duyệt bị Doãn thị thu mua đã lan rộng khắp các báo đài.
Đường Vận muốn lập tức gọi cho Cận Úy Thành nhưng lại không thể kết nối, khiến lòng dạ vô cùng bất an.
Đường Vận lại hẹn gặp Haris bàn thảo mới biết thời gian qua Trang thị giúp Cảnh Duyệt khống chế tình hình mua vào cổ phiếu của Cảnh Duyệt, nhưng ưu thế của Doãn thị quá tuyệt đối, họ cuối cùng cũng buông hơn nửa số cổ phiếu có trong tay để thu lợi đồng thời tự đẩy giá cổ phiếu cho chính mình.
Đường Vận cứ nghĩ đây là một giấc mơ, hóa ra trong thời gian ngắn như vậy chính cô đã thu lời không ít.
Mặc dù không đành lòng, nhưng biết bằng số ít ỏi trong tay cô không thể làm lay động thời cuộc, cô đã xử lý cổ phiếu của Trang thị và Cảnh Duyệt để thu lời, và giữ lại một phần nhỏ đầu tư.
Sắp tới sẽ có cuộc họp cổ đông đàm phán, để biết chính thức về công cuộc đổi chủ ở Cảnh Duyệt.
Mặc dù tình thế gay go nhưng Haris phân tích, Cảnh Duyệt sẽ giữ quyền điều hành bằng mọi giá.

Nên vẫn không được buông hết cổ phiếu Cảnh Duyệt thời điểm này.
Đường Vận đương nhiên tán đồng với Haris, cô cũng quá hiểu Cận Úy Thành, anh ấy sẽ thay đổi tình thế.

Chuyện đổi chủ rất không đáng tin cậy.
Cho đến sáng hôm sau quay lại Cảnh Duyệt làm việc, tận mắt cô chứng kiến Khâu Chấn và Lưu Ân bị người ở sở liêm chính đến còng tay chở đi, phóng viên đông nghịt khắp đại sảnh...!Đường Vận mới hay chuyện có thể không đơn giản như cô nghĩ.
Tin tức trực tiếp không ngừng phát sóng khắp các diễn đàn, giá cổ phiếu Cảnh Duyệt đã rớt xuống.

Ấy vậy mà Doãn Cách Nhi thật sự có tâm tình gửi thư mời tuyển dụng vị trí CEO cho cô.

Cầm trên tay lá thư mời Đường Vận ‘cảm động’ suýt rơi nước mắt, bên trong còn kèm theo thư tay của Doãn Cách Nhi, thái độ rất mực coi trọng cô.
Lá thư lúc này đã có người mở ra xem trước khi cô được nhận, và người xem chính là một trong những đại cổ đông khai sáng Cảnh Duyệt Hàn Minh...!Chính ông sau khi giành xem lá thư đã ném nó vô mặt Đường Vận, ánh mắt khinh bỉ nói: “Nuôi ong tay áo.”
Mọi người đều nhìn Đường Vận bằng đủ loại biểu cảm khác nhau.
“Thư kí Đương! Em ổn chứ?” Trợ lý Ngọc quan tâm hỏi.
Hana cũng đi đến, tiếp lời động viên: “Bọn em tin tưởng chị.

Nhưng mà phải làm sao bây giờ? Cảnh Duyệt thực sự sẽ đổi chủ sao?”
“Giá cổ phiếu sụt giảm rất có lợi cho việc Cận tổng gom hàng.

Mọi người đừng lo lắng quá.”
Một câu đã trấn an được mọi người.
Cảnh Duyệt mất trừ khi Cận thị không còn.

Chuyện đó thật sự khó khăn biết nhường nào.

Doãn Cách Nhi chỉ đang chơi trò buông thả, muốn trở thành đại cổ đông có quyền biểu quyết ở Cảnh Duyệt mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc