TỔNG TÀI THÂM TÌNH CHỜ EM NGOẢNH LẠI


“Không thể nào.” Đường Vận lập tức phủ định, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cận Úy Thành.
“Tôi biết Chí Minh chỉ giả vờ đơn thuần không bận tâm sự đời, không đoái hoài đến đấu tranh giành lấy thiệt hơn.

Anh ấy luôn bày ra bộ mặt bông đùa không nghiêm túc cốt là muốn che giấu nội tâm phức tạp của mình.

Anh ấy hiến kế cho Lãnh Tư Kỳ đối phó với chị em nhà họ Mẫn, bài trừ Phan Ngọc, tạo mâu thuẫn đến cha con nhà họ Lãnh...!nhưng hết thảy anh ấy tính kế đều là vì muốn đòi lại công bằng cho tôi.”
Cận Úy Thành cười lạnh.

Anh vẫn im lặng nghe Đường Vận tiếp tục trải lòng, “Nhưng mà Đường Hinh Nhi thì khác...!cô ấy là người của Chủ tịch.

Ngay cả Trợ lý Ngọc dành bao nhiêu năm nằm vùng cũng chẳng tạo ra đột phá nào khá hơn.

Cận Úy Thành! Anh mới là con cáo xảo huyệt nhất.”
Cận Úy Thành không dám tin được mọi chuyện Đường Vận sớm đã đoán biết.

Anh trực nhìn vào đôi mắt hạnh long lanh, nơi đó trước giờ luôn tràn đầy sức sống và lan tỏa sự linh động, vui tươi.

Nó cuốn hút anh bất kì lúc nào khi trông thấy.
“Em rất thông minh.

Nhìn người nhìn việc đều rất tinh tường.

Đường Hinh Nhi và Trợ lý Ngọc vậy mà không qua được cặp mắt của em.”
Đường Vận ngược lại lắc đầu.

Cô đáp: “Lúc này tôi chỉ suy đoán thôi.

Vì không bận tâm nên tôi chẳng tìm hiểu sâu.


Huống hồ càng không liên quan đến tôi nữa...!Hinh Hinh thế nào rồi? Anh đã trừng phạt em ấy thế nào rồi?”
Đường Vận vùng vẫy, tia mắt oán hận.

Cận Úy Thành không đành lòng cuối cùng cũng mở khóa còng tay cho cô, sau đó bế cô vào một căn phòng lớn khác.
“Tôi tìm nước khử trùng rửa lại vết thương cho em.

Kiên nhẫn một chút.”
“Hinh Hinh thế nào?”
Đường Vận đi theo đuôi Cận Úy Thành, nhất quyết hỏi tới.
“Cô ấy đang mang thai, tôi tuyệt nhiên không xử tệ.

Đúng lý giam lỏng ở Vân Nam, ngờ đâu vẫn cầu tình Mike cứu ra ngoài chạy đến Cảnh Duyệt quấy phá.

Khiến tôi và em trở mặt với nhau.

Loại phụ nữ thủ đoạn ghê gớm đó em khẩn trương làm gì?”
Trong phòng lại phát ra tiếng động lạ.

Bấy giờ Cận Úy Thành đứng lên làm thao tác điều chỉnh trên bản hiển thị, âm thanh tắt đi.
Đường Vận quan sát xung quanh, nghĩ đến một khả năng liền mạnh bạo lôi kéo Cận Úy Thành, không ngừng la lên: “Có phải Chí Minh đến rồi đúng không? Vừa nãy ai ở ngoài cửa? Anh khóa kín biệt thự rồi đúng chứ?”
Cận Úy Thành tìm được hộp y tế liền nhanh nhạy kéo Đường Vận trở về chỗ ghế salon và ngồi xuống, sau đó tỉ mỉ giúp cô xử lý vết thương.
“Chí Minh không ngốc, nó sẽ không chạy đến đây một cách vô ích đâu.

Nó luôn biết vận dụng trí thông minh của mình.

Người đến là Hàn Tước – một kẻ phản bội khác của tôi.”
Đường Vận kinh ngạc cố nén lại tiếng hít thở...!Cô không tin được với lời Cận Úy Thành vừa nói.

Ngay cả Hàn Tước cũng không thật tâm?
Đường Vận bật khóc, nước mắt cứ như vậy không ngừng chảy xuống.
“Cận Úy Thành! Tôi không thể hiểu thế giới u ám của anh.

Nhưng mà tôi không muốn tham gia, cho dù giữa chúng ta không tồn tại Đường Hinh Nhi thì tôi và anh không thể kề cạnh bên nhau mãi được.

Anh hãy buông tha cho tôi.

Tôi chỉ muốn cuộc sống yên bình.

Chí Minh đối với anh kính nể và chưa làm ra điều sai quấy...!anh đừng tổn thương đến anh ấy...!Chí Minh đến tìm Hàn Tước đúng chứ? Ý anh chính là như vậy...”
“Nó cái gì cũng thấu đáo.

Tâm cơ người nào ra sao đều thấu đáo, chỉ là không muốn vạch trần, tự biết cách làm ngư ông đắc lợi.”
Cận Úy Thành cúi người lấy trong ngăn tủ ra sắp tài liệu dầy, sau đó giúp Đường Vận lật vào những trang trọng tâm nhất.
“Tư liệu của mẹ em đấy, đều là do Cận Chí Minh cất công tìm tòi và phân tích số liệu...!Nó muốn nhờ bàn tay của tôi công bố ra bên ngoài, khiến em cả đời căm hận tôi.

Bây giờ, em chọn Cận Chí Minh, hay là danh dự của mẹ mình.”
“Tôi không tin.” Đường Vận lắc đầu.
Cô chủ ý nhìn ra ngoài cửa, trông đợi người đến thật sự là ai.
“Vấn đề không phải là em tin hay không mà là những loại tư liệu này sẽ được mang ra sở liêm chính.”
Đường Vận quay mặt sang Cận Úy Thành hét lớn: “Đừng ép tôi.


Tôi không chọn lựa.

Tôi sẽ không chọn lựa.” Cô đưa tay lên tạt ngang xấp giấy.

Tất cả vương vãi rơi hết ra đất.
Cùng lúc này bên ngoài có tiếng chạm nổ lớn, bên trong thậm chí cảm nhận được sự rung chuyển.

Đường Vận run run, mấp máy môi: “Cửa bên ngoài bị đặt mìn kích nổ...!Người đến chắc chắn là muốn lấy mạng anh đấy, Cận Úy Thành!”
Đường Vận nghĩ đến khả năng này trên trán không ngừng xuất hiện tứng tầng mồ hôi lấm tấm, cô siết lấy tay Cận Úy Thành nói lời khẩn thiết: “Anh gọi báo người của mình đến ngay đi.

Tại sao anh không có chút động tĩnh nào? Anh trốn đi đi.”
“Em lo lắng cho tôi sao?”
Đường Vận rơi nước mắt: “Tôi không muốn nhìn thấy ai bị thương hại đến tánh mạng.”
“Em đang nghĩ gì?” Cận Úy Thành thều thào bên tai cô, giọng khàn khàn.

Sau đó thì đưa tay lên giúp cô lau nước mắt.
“Tôi thật sự lo lắng cho anh.

Thế giới của anh thật đáng sợ, tôi không muốn tham vấn vào...!nhưng không có nghĩa sẽ bỏ mặc anh.”
Cận Úy Thành ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận nỗi đau trong tâm khảm, thì ra giữ chặt một người lại khó khăn đến vậy.

Anh từng hứa không để cô gặp phải nguy hiểm khi bên cạnh anh.

Sau chuyện ở Vân Nam nghĩ rằng có thể dốc lòng che chở.

Anh rõ ràng không làm được điều gì tốt đẹp cho cô.
Cô yêu thích Chí Minh không chỉ vì tính cách đối hợp và dung hòa một cách gần gũi, thân thiết.

Mà vì trong cuộc sống của Chí Minh thật sự yên bình.
Bản thân nó cũng không màng thiệt hơn và cần có những trách nhiệm lớn lao phải gồng gánh.

Còn anh, anh không thể nào bỏ mặc buống xuôi tìm về cuộc sống an yên chẳng chút suy tính.
Rất nhiều người theo anh gầy dựng sự nghiệp, gây hấn khắp nơi, tạo dựng thế lực và vùng trời riêng.

Chỉ cần anh sụp đổ, họ sẽ sụp đổ.


Kế tiếp sẽ không ngừng bị người chà đạp.
Cuộc đời anh một lần thất thế sẽ cho đối thủ cơ hội để phát huy dã tính và vùi dập.
Một phát súng nổ khác lại vang lên, rõ ràng muốn đẩy người khác vào hoảng sợ.
Đường Vận nắm chặt lấy thân áo của Cận Úy Thành, cô không biết khuyên nhủ thế nào mới phải.

Còn chút thời gian cô cũng muốn hỏi anh: “Vậy anh chọn lựa thế nào? Anh sẽ đối phó với quan chức, kéo cha mình xuống nước cùng mới hả dạ.

Anh sẽ vì sự chọn lựa của tôi mà dừng lại sao? Chí Minh có tác động đến quyết định của anh ư?”
“Không phải Chí Minh có tác động lớn mà là chính em.

Chỉ cần em trở về lại bên tôi như trước.”
Đường Vận trong vòng ôm chặt của Cận Úy Thành vẫn không ngừng lắc đầu.
“Không thể như trước được nữa...”
Cô đẩy Cận Úy Thành ra xa, tự tay lau khô nước mắt, cô nói, giọng khàn đặc bi thương nhưng là hết sức bình tĩnh: “Nếu thật sự lỗi sai ở mẹ tôi, có lẽ bà ấy nên tự gánh chịu những gì đã gây ra.

Nhưng mà không có nghĩa phải đẩy Chí Minh vào cuộc, anh ấy chưa từng làm tôi thất vọng...!tôi càng không nên ích kỉ khiến anh ấy chịu tổn thương.

Tôi đã cho anh ấy hi vọng và tình cảm này.

Tôi không muốn dễ dàng phủi bỏ và thoát ly.

Hôm nay, vẫn phải nói lời đoạn tuyệt với anh.”
Phát súng bên ngoài lại vang lên, âm thanh rất gần.

Chuông báo động lại không ngừng réo gọi.
Nhưng biệt thự cách xa với khu dân cư bên ngoài sẽ không vì động tĩnh lớn này có thể thu hút sự chú ý của người dân.
Nếu người đến thật sự là Hàn Tước, đã như Cận Úy Thành không sợ thì cô cũng không sợ..


Bình luận

Truyện đang đọc