TỐNG TIÊN HÀNH



Tiêu Hàm Hàm đứng một bên, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Chung Linh ngăn lại khiến nàng bĩu môi.
Tống Phong thấy vậy, trong lòng có chút suy đoán, chắp tay nói:
“Đa tạ Chung sư muội.”
Nói xong, đem ngọc giản thu lấy.
“Không biết hai vị sư muội có tính toán gì tiếp theo hay không?” Tống Phong cũng không vội vàng xem xét nội dung bên trong ngọc giản mà làm như tùy ý hỏi.
“Tiểu muội đã thông qua truyền âm thuật thông báo cho sư huynh ở Bá Đao Môn.

Có lẽ trong vòng một hai ngày sẽ có người đến đây tiếp đón.

Tiểu muội có một thỉnh cầu, không biết Tống sư huynh có thể giúp ta một việc được hay không?” Chung Linh đột nhiên nhìn Tống Phong, có chút xấu hổ hỏi.
“Việc này....” Tống Phong sờ cằm.
“Nếu sư huynh thấy không tiện, vậy coi như tiểu muội vừa rồi chưa nói gì.” Chung Linh gương mặt có chút thất vọng.
“Chung sư muội đừng hiểu lầm.

Ta tự hỏi bản thân tu vi thấp kém, nếu là tùy tiện hứa rồi lại không thực hiện được thì lại không tốt cho lắm.” Tống Phong cười khổ.
“Thì ra là sư huynh lo lắng chuyện này.

Thực ra tiểu muội chỉ muốn nhờ Tống sư huynh có thể chờ cho đến khi sư huynh ở Bá Đao Môn tới rồi hãy rời đi làm việc của mình.

Có được hay không?” Chung Linh thi lễ, bộ dáng xấu hổ.
Tống Phong ‘há’ một tiếng ngạc nhiên, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Chung Linh nói thêm vài lời khách khí liền cùng Tiêu Hàm Hàm rời đi, mặc cho Tiêu Hàm Hàm ra sức yêu cầu được ở lại trạch viện của Tống Phong.

Đem hai người tiễn đi, Tống Phong ánh mắt thú vị nhìn theo bóng lưng Chung Linh, sau đó trở vào trong.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng nắng, Tống Phong đã thấy có một đạo hỏa quang từ bên ngoài bay nhanh vào.

Đưa tay điểm một cái, đem đạo hỏa quang này chộp vào tay, Tống Phong liền nghe được thanh âm của Chung Linh truyền đến.
Tống Phong sờ sờ cằm, sau đó đứng dậy, bình thản đi ra ngoài.
Ra khỏi trạch viện, đi đến một ngã tư rồi quẹo phải, Tống Phong cũng không có gây nên sự chú ý của bất cứ ai.

Mặc dù hiện tại trời đã hửng nắng nhưng trên con đường này cũng không quá đông đúc.

Nhất là bộ dạng của Tống Phong lúc này có vẻ bình thường lãnh đạm, một vài ánh mắt nhìn qua hắn liền tùy ý dời đi.
Tống Phong đi đến một tửu lâu khá sang trọng, trước cửa có treo một tấm biển khắc mấy chữ “Long Hoa Tửu Lâu”.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Tống Phong chỉ nhìn thoáng qua, liền nhấc chân đi vào bên trong.
Vừa đi vào, liền có một gã sai vặt nhanh chóng bước tới:
“Xin hỏi khách quan cần gì?”
“Ta cần tìm khách nhân ở phòng chữ Thiên, gian số ba.” Tống Phong nhàn nhạt nói.
Gã sai vặt nhất thời động dung, không khỏi lần nữa đánh giá Tống Phong lại lần nữa.

Phòng chữ Thiên ở tửu lâu này đều là dùng cho khách nhân có thân phận cực kỳ tôn quý, cũng không phải chưa có trường hợp có người nhận vơ để tiến vào, cho nên gã cũng phải xem xét cẩn thận.
Nhưng đúng lúc này, một trung niên to béo đi tới, phất tay đem gã sai vặt đuổi đi rồi chắp tay khách khí với Tống Phong:
“Xin hỏi đại nhân có phải họ Tống?”
Tống Phong chỉ lãnh đạm gật nhẹ đầu.

Thấy dáng vẻ Tống Phong thần bí, lại thêm Tống Phong cố tình để lọt ra chút khí tức của người tu tiên, liền làm cho trung niên to béo rùng mình, vội cúi thấp người nói:
“Tiểu nhân họ Lâm, là chưởng quỹ nơi này, xin ra mắt Tống đại nhân.

Chung đại nhân có dặn tiểu nhân khi nào Tống đại nhân đến sẽ mời đại nhân trực tiếp lên phòng.

Xin mời đi theo tiểu nhân.”
Nói rồi, y liền xoay người dẫn đường.

Tống Phong gương mặt lạnh nhạt đi theo.
Sau khi lên lầu, quanh co mấy bận, cuối cùng đi đến trước cửa một gian phòng xa hoa thì Lâm chưởng quỹ mới khom người cáo lui.
Tống Phong đẩy cửa phòng, bước vào bên trong.
Đập vào mắt là một gian phòng thượng hạng trang trí xa hoa.
Mà ở chính giữa phòng có một bộ bàn ghế tinh xảo, có ba người hai nữ một nam đang ngồi đối diện nhau.
Hai nữ chính là Chung Linh và Tiêu Hàm Hàm.

Còn người nam còn lại là một thanh niên dáng người khôi ngô, mặt vuông cằm nhọn, bên mép có một nốt ruồi làm cho nụ cười thản nhiên của y luôn có vẻ gì đó mang theo giễu cợt.
Lúc Tống Phong bước vào, hình như thanh niên kia đang nói gì đó, nốt ruồi bên mép nhúc nhích liên tục.

Còn phía đối diện thì Chung Linh sắc mặt bình tĩnh, nhưng Tiêu Hàm Hàm thì ngược lại sắc mặt không được tốt lắm.
Vừa thấy Tống Phong bước vào, thanh niên khôi ngô rõ ràng nhíu mài một cái, đang định mở miệng thì Chung Linh đã mỉm cười nói gì đó mới khiến gương mặt y hòa hoãn lại.
“Tống sư huynh, ngươi đã đến.


Vị này chính là Nhạc Thông, Nhạc sư huynh, đến từ Bá Đao Môn.” Chung Linh đứng dậy, mỉm cười chào đón giới thiệu với Tống Phong.
“Thì ra là Nhạc đạo hữu.” Tống Phong mỉm cười gật nhẹ đầu chào hỏi.
Chỉ có điều Nhạc Phong chỉ gật nhẹ đầu “ừm” trong miệng một tiếng, xem như đáp lại.
Tống Phong thấy vậy thì khóe miệng nổi lên một nụ cười nhạt.
Mà Chung Linh thì khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử, áy náy nhìn Tống Phong nhưng do dự một chút liền không nói gì.

Chỉ có Tiêu Hàm Hàm là tức tối, định nói gì đó thì nhìn thấy ánh mắt Tống Phong nhìn tới, liền hừ nhẹ không nói gì.
Mà lúc này, Tống Phong cũng tự tìm cho mình một chỗ ngồi, sau đó im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Nhạc Thông dường như không quan tâm tới Tống Phong, tùy tiện nói:
“Chung sư muội, lần này trở về Ly Viêm Thành đã về thăm nhà hay chưa?”
“Đa tạ sư huynh quan tâm, mấy ngày trước ta đã ghé qua nhà.

Được biết mấy năm nay cũng nhờ có Nhạc sư huynh quan tâm dìu dắt, gia phụ rất mong có dịp được ngay mặt tạ ơn sư huynh.” Chung Linh thu liễm tạp niệm, thành tâm nói.
“Ha hả, chút việc nhỏ mà thôi.

Gia đình của sư muội đây cũng coi như gia đình của ta, còn nói mấy loại lời đó làm gì.

Lần này cũng là lần đầu tiên ta được diện kiến sư muội, có chút quà mọn, còn mong sư muội thu lấy.” Nhạc Thông mỉm cười, nốt ruồi trên mép nhúc nhích, bàn tay nhanh chóng đưa tới một cái bình nhỏ.
“Nhạc sư huynh xin thu lại, lần này ta đến chỉ vì mang theo sư lệnh.

Sư phụ của muội có một món đồ vật cần trực tiếp đưa cho Liệt Hỏa tiền bối.

Nhờ Nhạc sư huynh chuyển giao cho lão nhân gia giúp.” Chung Linh đem bình nhỏ từ chối, từ trong túi trữ vật lấy ra một hộp ngọc đưa tới.
Nhạc Thông nhận lấy hộp ngọc, thần thức đảo qua thoáng một cái thì sắc mặt hơi đổi, vội vàng đem hộp ngọc thu lấy, chắp tay:
“Sư muội yên tâm.


Ta nhất định giao vật này cho sư phụ.

Bất quá, trong này chính là một viên Tứ giai Viêm Linh Đan.

Nghe nói sư muội tu vi cao thâm, đã sắp tiến giai Luyện Khí Cảnh, hi vọng nó sẽ giúp muội một chút sức lực.”
“Tứ giai Viêm Linh Đan?!?” Tiêu Hàm Hàm sắc mặt hơi đổi.

Mà ở bên cạnh, Tống Phong ánh mắt cũng thoáng cái bị bình nhỏ này thu hút, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt chậm rãi đánh giá lại Nhạc Thông lần nữa.
Chung Linh gương mặt cũng biến đổi.

Dù sao, Tứ giai Viêm Linh Đan không phải thứ đồ có thể tùy tiện gặp.
“Nhạc sư huynh, vật này quá trân quý.

Vô công bất thụ lộc, vật này xin sư huynh thu lại.” Chung Linh cắn môi, dù có chút tiếc nuối nhưng vẫn kiên quyết nói.
Nhạc Thông thấy vậy cười nhẹ:
“Sư muội, nếu sư muội đã nói như vậy thì hay là cứ như vầy.

Nghe nói Vạn Hoa Cốc các vị sư muội sau khi tiến giai Luyện Khí Cảnh sẽ được thưởng ba giọt Diệu Linh Dịch.

Nếu sau khi sư muội tiến giai, coi như dùng một giọt Diệu Linh Dịch để đổi lấy viên Tứ giai Viêm Linh Đan này.

Sư muội thấy thế nào?”
Chung Linh nghe xong, cũng không có từ chối mà gương mặt trầm ngâm..


Bình luận

Truyện đang đọc