TỐNG TIÊN HÀNH



“Thụp” một tiếng, Tần Dương lập tức quỳ xuống, mồ hôi đầm đìa mở miệng cầu khẩn:
“Tiền bối, vãn bối có mắt không tròng nên bị tặc tử này dụ dỗ.

Xin tiền bối tha cho vãn bối một mạng.

Xin tha cho vãn bối một mạng.”
Vừa nói, lập tức cẩn thận tháo túi trữ vật không chút do dự đưa lên đỉnh đầu, run lẩy bẩy.
“Há, nói vậy ngươi xem ta là hạng người giết người đoạt bảo rồi?”
Giọng nói âm u lần nữa truyền đến, một thân ảnh chậm rãi hiện ra.

Người này là một lão đạo mặt mày nhăn nheo, tóc tai bù xù, gương mặt âm trầm có vẻ bất cần đời.
Chính là Tống Phong biến ảo mà thành!
Lại nói, lúc này, khí tức trên người Tống Phong sâu như biển, thâm hậu khó dò.

Lúc này chỉ hơi hơi tỏa ra uy áp đã giống như một tòa núi lớn khiến cho Tần Dương mồ hôi đầm đìa, trong lòng không ngừng đem Nhạc Thông mười tám đời tổ tông đều cẩn thận thăm hỏi qua một lượt.
“Tiền bối xin chớ hiểu lầm.

Vãn bối tự biết tu vi nhỏ bé, ở nơi rừng thiêng nước độc này mang tài vật trên người sẽ có nguy hiểm, tiền bối tu vi cao thâm, xin nhờ ngài giữ giúp vãn bối những tài vật này.

Vãn bối vừa đi ngang đây bị tặc tử vừa rồi định giết người đoạt bảo.

Cũng may có tiền bối ra tay cứu vãn bối trong nước sôi lửa bỏng, vãn bối vạn phần cảm kích, làm sao dám có ý mạo phạm ngài!” Tần Dương mở miệng liền vận dụng toàn bộ trí lực, nói dối không chớp mắt, mở miệng bắt đầu bịa đặt.
Mà Tống Phong nghe vậy thì hừ nhẹ.

Tiếng hừ này vừa vang lên làm cho Tần Dương cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh.
Mãi cho đến khi cảm thấy túi trữ vật bị thu lấy thì trong lòng y mới dâng lên một tia hi vọng.
Thật ra đây không phải lần đầu Tần Dương tiếp xúc với những lão quái vật như thế này.

Do đó, hắn cũng tự đúc kết ra rằng những người này tâm cao khí ngạo, thường thường nếu như tùy tiện khiêu khích như là chống lại hoặc bỏ trốn, thường thường kết cục nhận được sẽ vô cùng thê thảm.
Nếu như thành thật nhận sợ, nói vài lời hay ý đẹp, sẽ có phần sinh cơ nhiều hơn.
Mà lại, trước khi cùng Nhạc Thông đến đây, Tần Dương cũng tự tính qua cho mình một quẻ.

Rằng thời gian gần đây nhất định sẽ gặp một kiếp nạn, nếu như bình an vượt qua, chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió.

Hết thảy chỉ cần giữ mạng là được, những thứ khác không quan trọng.

Sự thật chứng minh Tần Dương lần này đã đánh cược đúng.
Bầu không khí có chút yên ắng.
Thấy Tần Dương ngay cả quay đầu lại nhìn mình cũng không dám, Tống Phong trong mắt lóe lên một tia khen ngợi.

Đừng nhìn kẻ trước mắt run lẩy bẩy, thực tế những hành động của y đều khiến cho Tống Phong không có lý do gì để ra tay, hơn nữa cũng không cần thiết ra tay.

Ngay cả khuôn mặt Tống Phong ra sao y cũng không muốn biết, chứng tỏ người trước mắt này làm việc cẩn thận, không muốn dính vào rắc rối.
Tống Phong dù tự nhận bản thân không phải người lương thiện, bàn tay cũng lấy qua không ít sinh mệnh.

Nhưng hắn cũng không phải kẻ máu lạnh ưa thích giết chóc.

Lúc này, sau khi cầm lấy túi trữ vật của Tần Dương, hắn mới nhàn nhạt hỏi:
“Con hạc giấy lúc trước có phải là do ngươi kích hoạt hay không?”
‘Tên khốn kiếp Nhạc Thông, đều là chuyện tốt của ngươi.

Hết chuyện làm lại đi chọc loại quái vật gì đây.’ Tần Dương nghe câu này, cả người run lên, trong lòng mắng Nhạc Thông càng hung ác.
“Tiền bối, vãn bối từng cơ duyên học qua chút bí thuật có thể bói toán.

Lần này vì bị tặc tử kia uy hiếp nên mới đến đây, thật sự vãn bối vừa rồi không hề có ý tứ xuất thủ mạo phạm tiền bối, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ.” Tần Dương khổ sở nói.
“Hừ, vừa rồi nếu như ngươi xuất thủ, ngươi nghĩ có còn ở đây nói chuyện với ta hay không? Được rồi, giao ra một sợi mệnh hồn rồi cút đi.” Tống Phong lạnh giọng.
“Một sợi mệnh hồn? Tiền bối…ngài…” Tần Dương ánh mắt hoảng sợ.

Bản thân y tinh thông bói toán, xem trọng mệnh hồn.

Đối với đồ chơi này hơn ai hết đều xem trọng ngang với tính mạng bản thân.
Người có ba hồn bảy vía.

Một sợi mệnh hồn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Nhưng tùy tiện giao cho người khác cầm trong tay, chẳng khác nào đặt mạng sống mình vào tay người khác tùy thời quyết định.

Trong khi Tần Dương hoảng loạn cân nhắc thì âm thanh của Tống Phong đã nhàn nhạt truyền tới:
“Ngươi yên tâm, lão phu cũng không phải hạng người lạm sát người vô tội.

Chỉ cần giao ra một sợi mệnh hồn, cam đoan ngươi đem chuyện ngày hôm nay giấu kín.

Trăm năm sau ta tự khắc phóng thích thứ này.

Nếu như vậy ngươi vẫn không đồng ý, vậy thì….hắc..hắc…”
Tống Phong cười nhạt.
Mà Tần Dương cân nhắc một chút, cuối cùng cắn răng nói:
“Được, vãn bối tin tưởng tiền bối.”
Nói xong, Tần Dương cắn răng, đưa ngón tay điểm lên mi tâm.

Trong tích tắc, gương mặt hắn liền có vẻ cực kỳ đau đớn thống khổ, thậm chí còn có chút vặn vẹo, mồ hôi đầm đìa.
Trong mấy hơi thở, trên đỉnh đầu Tần Dương liền có một sợi khí tức vàng óng trôi nổi mà lên.

Mà sợi khí tức này vừa bay lên, sắc mặt Tần Dương liền trắng bệch, trong miệng khàn khàn:
“Đây là một sợi mệnh hồn của vãn bối.

Xin tiền bối nhận cho.”
“Tốt.” m thanh nhàn nhạt truyền đến, sợi mệnh hồn của Tần Dương theo đó cũng bị chộp lấy.
Tần Dương chỉ cảm thấy thần hồn rung động một chút, một cảm giác kỳ dị như có một đôi mắt vô hình theo dõi bản thân mình từ cõi u minh nào đó khiến cho y rùng mình.
Bất quá, Tần Dương cũng không dám tùy tiện xem xét.

Hắn không muốn nhìn thấy dung nhan của người này, tránh khỏi phiền phức về sau.
Mặc dù mất đi một sợi mệnh hồn, nhưng quan trọng nhất là Tần Dương hắn vẫn giữ được một cái mạng.

Giữ được rừng lo gì không có củi đốt.
Tần Dương cứ như vậy cúi người quỳ ở nơi đó hơn nửa ngày.
Cho đến khi đợi thật lâu không còn nghe nói gì nữa, hắn mới chậm rãi quay đầu lại cẩn thận nhìn.

Lúc này mới thấy nơi đó sớm đã không còn ai.

Mà xác của Nhạc Thông cũng đã bị thiêu rụi sạch sẽ.

Đồng thời nơi đó cũng còn một cái túi trữ vật lơ lửng.
Tần Dương rụt rè thu lấy, liền phát hiện đây là túi trữ vật của mình.
Ngoại trừ tất cả Linh thạch mà hắn tích trữ cùng với một ít tài bảo tốt một chút thì tất cả đồ vật vẫn còn nguyên.

Điều này khiến cho Tần Dương ngẩn ngơ.

Y ngước nhìn chung quanh hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi dài.

Vừa định rời đi, đột nhiên Tần Dương suy nghĩ gì đó, liền lấy từ trong túi trữ vật ra một lá phù lục trông rất bình thường.
Tần Dương lẩm nhẩm gì đó, sau đó điểm về lá phù này một chỉ.
Nhất thời lá phù bùng lên một đám khí màu xám tro đem toàn bộ nơi mà Tống Phong vừa giết Nhạc Thông bao phủ lại rồi bùng lên một ngọn lửa màu bạc.
Ngọn lửa này rất kỳ dị, chỉ cháy phừng lên rồi lập tức tắt ngấm.
Tần Dương nhắm mắt cảm nhận một chút, cuối cùng mới gật đầu hài lòng, phủi tay bay đi.
“Tiền bối, Tần Dương ta ân oán phân mình.

Ngươi trả ta túi trữ vật, ta giúp ngươi xóa sạch dấu vết hiện trường, coi như huề nhau.

Chỉ có điều, một sợi mệnh hồn….ài…tiền bối ngươi làm sao lại ác như vậy…xem ra phải đi đến chỗ kia một chuyến.” Tần Dương vừa bay đi, vừa lẩm bẩm.
Mà ở một nơi cách đó mấy trăm dặm, Tống Phong sớm đã đem dung mạo khôi phục, tiêu sái thích ý đứng trên một thanh phi kiếm bay nhanh về phía chân trời..


Bình luận

Truyện đang đọc