TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Giọng nói của Võ Thiên Tôn vẫn vang dội như cũ, đi lại vẫn trầm ổn, tinh thần vẫn như lửa, càn quét khói mù và ma vật xung quanh.Nhưng sau lưng ông, khí huyết càng lúc càng trôi đi nhanh hơn!Hứa Ứng đuổi theo ông, nói: “Võ Thiên Tôn, có lẽ ta có thể tầm long định vị cho ngươi, giúp ngươi tìm được thân thể lục bí.

Chỉ cần ngươi mở được bí tàng Nê Hoàn trong lục bí là có thể câu lấy tiên dược!”Võ Thiên Tôn tiếp tục đi về phía trước, giọng nói vọng lại: “Hứa đạo hữu, tinh thần khí huyết hồn thể của võ giả hợp lại làm một, chặt chẽ tới không thể tách rời.


Khoảnh khắc ngươi thấy khí huyết của ta trôi đi chứng tỏ hồn phách của ta cũng đang già yếu, thân thể ta cũng dần tử vong.

Thân thể lục bí, có lẽ không thể ngăn ta suy vong.”Bước chân của ông càng lúc càng nhanh, cứ như muốn đuổi theo thời gian, định tới nơi xa hơn, dựng một con đường tạm coi là an toàn cho người sau.Ông đã là người mạnh nhất trong võ đạo, ông hy vọng dùng thời gian cuối cùng của mình để làm được nhiều chuyện hơn nữa.Hứa Ứng phát động Cực Ý Tự Tại công, cuối cùng cũng đuổi kịp ông, đột nhiên tung người nhảy lên, chui vào khu vực Hi Di của ông.

Y ngao du trong cơ thể Võ Thiên Tôn, tìm kiếm bí tàng Nê Hoàn trong lục bí.Trong cơ thể Võ Thiên Tôn, khí huyết như vầng mặt trời, nóng bức tới khó mà chịu nổi.

Hứa Ứng như chui vào biển lửa, y bay trong Thập Nhị Tọng Lâu, vượt qua Dao Trì và Thần Kiều còn đang phong tỏa, bay qua cả nhật nguyệt.Cuối cùng, y cũng tìm thấy Hỗn Độn hải.Hỗn Độn hải của Võ Thiên Tôn là Hỗn Độn hải đáng sợ nhất mà Hứa Ứng từng thấy, sóng cao vạn trượng, khí hỗn độn khủng khiếp xé tan hết thảy, mang đầy khí tức hủy diệt.Còn Nê Hoàn đã trở thành một thiên cầu trấn áp Hỗn Độn hải, khi nó chuyển động cả Hỗn Độn hải cũng bị cuốn theo, quay tròn quanh viên Hỗn Độn Thiên Cầu này!Hứa Ứng từng thấy Hỗn Độn hải của Trúc Thiền Thiền, Trúc Thiền Thiền cưỡng ép tu vi của bản thân trong phạm vi Khấu Quan kỳ, Hỗn Độn Nê Hoàn của cô đã khủng khiếp tới mức Phi Lai phong cũng khó mà mở ra!Chỉ e Nê Hoàn cung của Võ Thiên Tôn còn khó mở gấp mười gấp trăm lần Trúc Thiền Thiền!Võ đạo đương nhiên cường đại, nhưng võ đạo không thể vận dụng pháp bảo như luyện khí sĩ, cũng mang ý nghĩa Nê Hoàn của Võ Thiên Tôn không cách nào mở ra!Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, lấy ra bình ngọc mà mình cất kỹ, đổ một chút Nguyên Đạo Tinh Tụy vào trong khu vực Hi Di của ông.Nguyên Đạo Tinh Tụy lan tràn, khiến cơ thể Võ Thiên Tôn tỏa ra mùi thơn ngát của tiên đạo linh căn.Hứa Ứng bay ra khỏi khu vực Hi Di của ông, âm thầm truyền một chút Trường Sinh tiên dược thu được từ Nê Hoàn động thiên của mình vào trong cơ thể Võ Thiên Tôn.


Khí sắc Võ Thiên Tôn cũng khá hơn nhiều.Sắc mặt ông khôi phục hồng hào, giọng nói vang dội, cười nói: “Quả nhiên Hứa đạo hữu có phương thuốc tốt.”Hứa Ứng nhìn khí huyết vẫn đang tiêu tán sau lưng ông, trong lòng chỉ cảm thấy nặng nề.

Thân thể Nguyên Thần của Võ Thiên Tôn đồng thời tiêu vong, tốc độ càng lúc càng nhanh.Nguyên Đạo Tinh Tụy và Trường Sinh tiên dược không thể cứu vãn tính mạng ông!“Vị tiền bối sáng tạo ra Chiến Thần Bát Pháp từng đặt chân lên con đường này, chắc chắn ông ấy đã đi xa hơn ta.”Võ Thiên Tôn nhìn về phương xa, cười nói: “Ta nghe truyền thuyết cổ xưa, ông ấy trẻ hơn ta, cũng giỏi hơn ta, chắc chắc ông ấy có thể ra khỏi nơi này.


Chắc chắc là vậy.”Hứa Ứng phát hiện tinh khí Nguyên Thần của ông cũng bắt đầu sói mòn, vội vàng điều động Hồn Phách tiên dược lấy từ bí tàng Dũng Tuyền ra, truyền vào cơ thể của ông.Nhưng ngoài tính khí Nguyên Thần, võ đạo thần thức và sức lực của Võ Thiên Tôn đều đang suy yếu, khó mà ngừng được.Hứa Ứng điều động hết tiên dược của Ngọc Trì, Hoàng Đình, Giáng Cung, truyền toàn bộ vào cơ thể ông.Nhưng cũng chỉ là tạm thời trì hoãn, tốc độ tiêu vong của Võ Thiên Tôn càng lúc càng nhanh, không bao lâu sau tốc độ tiêu vong sẽ vượt qua tốc độ truyền tiên dược của Hứa Ứng.Võ Thiên Tôn cũng thấy cấp thiết, mang theo Hứa Ứng lao đi nhanh hơn, xông thẳng về phía trước, bất luận trên đường có ma vật gì cũng đánh cho vỡ nát!Ông xông thẳng tới, càn quét tất cả, dọc đường đi dễ như trở bàn tay, đánh đâu thắng đó.Ông phát huy tinh nghĩa võ đạo tới mức tận cùng, đây là trận chiến thống khoái nhất trong cuộc đời ông, cũng là trận chiến mạnh nhất, ông biến sở học sở ngọc của bản thân thành lưỡi đao, thành ánh kiếm!Đem cảm ngộ của mình, dùng quyền cước làm bút, lấy khí huyết làm mực, vung ra một cách sung sướng!Ông muốn dùng tính mạng mình lưu lại một trang viết nổi bật trên thế gian này!Phía trước tiên quang lấp lánh, hào quang lóa mắt, quét sạch không khí mờ mịt cõi âm và chiến trường thái cổ.Hứa Ứng theo Võ Thiên Tôn đi tới nơi đó, bọn họ đi vào một ngọn núi cổ xưa, trên núi trải đầy đá ngũ sắc, sáng tới lóa mắt.

Ngọn núi quá khổng lồ, không biết chu vi bao nhiêu.Quái phong âm trầm từ trên núi thổi xuống, tạo thành một bức tường gió quay quanh ngọn núi, tiêu hủy thân thể người, phá hủy hồn phách người.Bốn phía xung quanh bức tường gió là vô số xương trắng, bọn họ là cường giả chết trong bức tường gió này.Còn trên núi, từng thi thể lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời, bọn họ tỏa ra tiên quang mông lung, thánh khiết không gì sánh được, khiến nơi đó tươi đẹp như tiên cảnh.“Hứa đạo hữu, nhìn kìa!”Võ Thiên Tôn mỉm cười, giơ tay chỉ một hướng khác của ngọn núi.Hứa Ứng nhìn theo ngón tay ông, thấy một số quỷ hồn lơ lửng.Còn trên bầu trời phía sau quỷ hồn, xuất hiện một vực thẳm trên trời, có ánh sáng từ trên đó chiếu xuống!Hứa Ứng thầm vui mừng: “Vực tiên nhân! Võ Thiên Tôn, là vực Tiên Nhân!”Bên cạnh y, nụ cười của Võ Thiên Tôn cứng lại, khí huyết của ông tán loạn như thủy triều, tạo thành một màu đỏ tươi sau lưng ông, lơ lửng phía sau như chiếc áo choàng đỏ máu.“Ta sẽ yên nghỉ ở đây, chỉ hướng cho các ngươi.”Ông trút hơi thở cuối cùng, võ đạo tinh thần bay lên khỏi đỉnh đầu, tạo thành một ánh sáng rực rỡ trên không trung.Hứa Ứng nhìn lên luồng sáng rực rỡ này, trong lòng thầm nhủ: “Có một số người, sống thành đuốc lửa.”Y lại nhìn sang ngọn núi bên cạnh, đuốc của Võ Thiên Tôn sáng như vậy, nhưng đứng trước ngọn núi này lại có vẻ cực kỳ nhỏ bé.Ngọn núi lớn phủ đầy đá ngũ sắc này có rất nhiều thi thể tiên nhân trôi lơ lửng trên không trung, giống như đám người đuối nước lẳng lặng trôi nổi trên mặt nước, không hề nhúc nhích.Chắc chắn nơi đây đã xảy ra chuyện rất đáng sợ, khiến cho tiên nhân vẫn lạc.Hứa Ứng nhìn ngọn núi đó, tiên thi lơ lửng nơi đó khiến y có cảm giác quen thuộc, y từng gặp tiên thi tương tự khi Thiên Nhân Cảm Ứng.Khi đó y nhìn thấy tiên thi lơ lửng trong một con mắt khổng lồ, quái nhãn lấp kín cả vực sâu.“Có lẽ bí ẩn Thái Sơ thế giới không có thiên địa nguyên khí nằm ngay trên ngọn núi ngũ sắc này.” Y thầm nhủ trong lòng.Đột nhiên trong núi có hào quang lóe lên, trong hào quang vang lên tiếng long ngâm hổ gầm, đinh tai nhức óc, mặt đất cũng bị chấn động tới mức rung chuyển..


Bình luận

Truyện đang đọc