TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Khoảnh khắc sau mặt biển đã bị gió lốc từ đường bay của hắn cắt qua, hóa thành hai cơn sóng lớn dựng lên song song.“Rầm!”Hứa Ứng bám sát phía sau, xé gió lướt qua.Hoàng Thần vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Ứng càng lúc càng gần.

Hắn thầm kinh hãi, liều mạng tăng tốc, nước biển thậm chí bị gió lốc cuốn sạch lên, để lộ đáy biển trơ trọi!“Thế này là sao? Rõ ràng hắn bắt chước phù văn Thiên đạo của ta, vì sao tốc độ còn nhanh hơn ta? Chẳng lẽ phù văn Thiên đạo của ta là giả, hắn bắt chước mới là thật?” Hoàng Thần thầm kinh hãi.Chẳng bao lâu sau hai người đã bay tới nửa còn lại đang trong đêm tối của thế giới Kiến Chiêu.Hoàng Thần cắn răng, đột nhiên chuyển hướng lao thẳng lên vầng trăng trên đỉnh đầu!Hứa Ứng cũng lập tức chuyển hướng theo, một người một thần dốc toàn bộ lực lượng bay ra khỏi mặt đất.Hứa Ứng đuổi tới từng phía sau, đặt tay lên đầu Hoàng Thần.


Hoàng Thần trong lòng khủng hoảng, vội vàng kêu lên: “Đừng đừng! Có gì từ từ nói!”Vầng trăng sáng càng lúc càng tiếp cận bọn họ, mặt trăng càng lúc càng lớn, cuối cùng Hứa Ứng nắm đầu hắn nện thẳng vào mặt trăng.Vầng trăng treo trên bầu trời rung chuyển, rời khỏi quỹ đạo ban đầu, trên mặt trăng dấy lên một đám mây hình nấm, từ từ bốc lên cao.Trên mặt trăng, Hứa Ứng nắm lấy thân Hoàng Thần, nhổ hắn khỏi hố.“Có gì từ từ nói!”Hoàng Thần toác đầu chảy máu, răng rụng mấy cái, hoảng hốt nói: “Hứa Ứng, ta và ngươi không thù không oán, ta chưa từng hại ngươi.

Trước kia Thiên thần phụ trách việc giám sát đuổi giết ngươi không phải là ta, ta là Thiên thần được cất nhắc lên sau này.

Ngươi có muốn báo thù thì phải tìm những kẻ đã hại ngươi chứ!”Hứa Ứng coi như không nghe thấy, vung hắn lên giữa không trung, kích hoạt phù văn Thiên đạo trong cơ thể hắn, ghi lại những phù văn này.Hoàng Thần cố nhịn đau, cười làm lành: “Hứa Ứng, Thiên thần chúng ta cũng khổ sở lắm, phải làm việc cho cấp trên, cấp trên hạ lệnh là chúng ta phải thi hành.

Chúng ta không có ân oán gì với luyện khí sĩ các ngươi, hai bên nước sông không phạm nước giếng...”Hứa Ứng ghi nhớ xong phù văn, hỏi: “Ngươi biết Thiên đạo không?”Hoàng Thần ngơ ngác, cười nói: “Ta chính là Thiên đạo, sao lại không biết?”Hứa Ứng xóa phù văn Thiên đạo trên người hắn đi rồi nói: “Nếu ngươi biết, thế thì ta xóa dấu ấn Thiên đạo trên người ngươi đi, ngươi cũng có thể luyện lại.”Hoàng Thần biến sắc, chỉ cảm thấy nương theo phù văn Thiên đạo biến mất, lực lượng của mình cũng không ngừng suy giảm, không chỉ có lực lượng của bản thân, thậm chí khí hương hỏa cũng mình cũng tiên tan.Hắn không khỏi căng thẳng, vội vàng la lên: “Dừng tay! Ngươi mau dừng tay! Đồ khốn kiếp, ngươi làm cái gì vậy?’Hứa Ứng vẫn coi như không nghe thấy, xóa sạch tất cả phù văn Thiên đạo trên người hắn, mang hắn bay đi.Không bao lâu sau, đã hạ xuống thế giới Kiến Chiêu.Hứa Ứng thả hắn xuống đất, Hoàng Thần giãy dụa đứng dậy, chỉ cảm thấy trong thân thể vốn có lực lượng ngập trời, giờ đã xói mòn gần hết.Hắn thầm hoang mang, kêu lên: “Ngươi xóa bỏ thân phận Thiên thần của ta, ta và ngươi không đội trời trung! Côn trùng của ta đâu?”Hắn quát lớn một tiếng, nhưng Lục Sí Thiên Hoàng trên bầu trời lại như mất khống chế, dồn dập rơi xuống, đã mất đi sức sống.Giọng nói của của Hứa Ứng hết sức bình thản, vang vọng khắp thế giới Kiến Chiêu.


Y cất cao giọng nói: “Hoàng Thần đã bị ta xóa bỏ dấu ấn Thiên đạo, không còn là Thiên thần nữa, nếu các ngươi muốn báo thù, cứ việc ra tay.”Hoàng Thần cười ha hả, kêu lên: “Ta là thần linh Thiên đạo, khống chế thiên tai, nắm giữ vận mệnh chúng sinh, ai dám động tới ta?’Hứa Ứng quay người bỏ đi.Lúc này có một số luyện khí sĩ gần đó bay tới, là luyện khí sĩ từng có ý định ra tay diệt nạn châu chấu.Có người đứng từ xa tế ra một thanh phi kiếm, đánh về phía Hoàng Thần để thăm dò.

Hoàng Thần vội vàng né tránh nhưng thân thể quá khổng lồ, hành động bất tiện, không cách nào tránh được.“Bộp!”Thah phi kiếm đâm trúng hắn, cắm sâu vào thân thể hắn.Hoàng Thần kinh hãi, cười lạnh một tiếng: “Đồ khốn kiếp, phạm thượng, các ngươi không để Thiên đạo vào mắt, thiên lý bất dung, ắt sẽ bị thiên khiển...”Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên lại có càng nhiều phi kiếm bắn về phía hắn.Hoàng Thần thầm biết đã tới thời khắc nguy cấp tồn vong, nếu đám luyện khí sĩ mà mình coi như côn trùng này nổi lên dũng khí, chỉ e mình chết cũng không có chỗ chôn!Hắn quát lớn một tiếng, đón đầu đám luyện khí sĩ kia, vung quyền nghênh tiếp phi kiếm, tức giận nói: “Các ngươi tưởng ta không có phù văn Thiên đạo thì chỉ có thể để mặc cho các ngươi hành hạ? Nằm mơ đi! Thân thể của ta là thân thể Thiên thần, cho dù không được Thiên đạo gia trì cũng có thần lực!”Nó dựa vào sức lao tới đánh giết, đấu cứng với mưa kiếm, chém giết với những luyện khí sĩ kia.Thân thể nó cao tới vạn trượng, như thần sơn sừng sững, áng mây bồng bềnh bên hông, giơ tay nhấc chân là lực lượng kinh thiên động địa, chỉ vài hiệp sau đã giết chết những luyện khí sĩ kia.Trên người nó có thêm cả trăm vết thương, máu tươi chảy ra không ngừng.

Hoàng Thần thở hồng hộc cười lạnh với thi thể đám luyện khí sĩ kia: “Bây giờ đã biết sự lợi hại của Hoàng gia gia ta chưa? Cho dù không còn là Thiên thần, ta cũng có thể tùy tiện giết chết các ngươi!”Bấy giờ nó lại phát hiện xung quanh có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không biết từ lúc nào bốn phía đã có thêm rất nhiều luyện khí sĩ.Hoàng Thần cười ha hả, chỉ vào vết thương trên người mình nói: “Các ngươi không nghĩ là chút thương tích cỏn con này sẽ ảnh hưởng tới thực lực của ta đấy chứ? Các ngươi chỉ là lũ côn trùng lít nhít còn ta vẫn cường đại như xưa, vẫn là kẻ mạnh nhất trong thế giới này...”"Giết nó!"Mọi người ồ ạt lao lên, đủ loại pháp bảo bay lượn, đủ loại thần thông được thi triển, bao phủ lấy Hoàng Thần!Còn ở đằng sau lại có càng nhiều luyện khí sĩ lao tới như châu chấu.


Bọn họ mang theo nỗi phẫn nộ, không hề e ngại điều gì, kẻ trước ngã xuống kẻ sau lại tiến tới, tuôn trào về phía Hoàng Thần!Thiên thần này bị mọi người đạp đổ, lật tung, đầu lâu bị mọi người chặt bỏ, thi thể bị tách rời.Nguyên Thần của hắn định chạy trốn nhưng bị mọi người chế ngự, chẳng bao lâu sau đã bị đám người nổi giận đánh chết.Hứa Ứng, Chu Thiên tử và Khương Thái sư đứng từ xa nhìn lại, thấy cảnh này trong lòng ai nấy không khỏi cảm khái.“Không ngờ Thiên thần cao ngạo lại rơi vào tình cảnh như vậy.” Khương Thái sư thở dài.Hứa Ứng buồn bã nói: “Trong mắt người bình thường, chư vị trong Hạo kinh có khác gì Thiên thần?’Chu Thiên tử cười ha hả, lắc đầu nói: “Hơn sáu nghìn năm đã qua, bây giờ không còn vương triều Đại Chu nữa rồi.

Kỳ quái, Thiên thần bị xóa bỏ dấu ấn Thiên đạo là mất pháp lực, sao bọn họ không luyện lại phù văn Thiên đạo?”Hứa Ứng nói: “Bọn chúng không hiểu Thiên đạo, chỉ là một số sinh linh mạnh mẽ được gia trì Thiên đạo mà thôi, không phải Thiên thần thật sự.”Chu Thiên tử thỉnh giáo: “Thiên thần thật sự là gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc