TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Phượng Dao nói: “Đúng là động thiên Ngọc Trì của ta bị Na Lý tùy tiện cắt bỏ, hắn có nghi ngờ cũng không thể trách được.

Chỉ tiếc là lịch sử của bất tử dân ta đã thất lạc, không biết khởi nguồn của bất tử dân là gì, nếu không có thể tìm hiểu vì sao na tổ lại có thể chém bỏ động thiên của người khác, loại trừ nghi ngờ của hắn.”Thanh Loan hưng phấn nói: “Tiểu thư, không khéo trong Côn Lôn vẫn còn ghi chép về lịch sử, chúng ta tìm kiếm thử xem!”Phượng Dao lắc đầu nói: “Văn minh trong Côn Lôn đã bị phá hủy hoàn toàn, kẻ địch sẽ không lưu lại bất cứ ghi chép văn tự nào.


Hy vọngd ý nghĩa là Tây Vương Mẫu khôi phục.”Cô nhìn lên Ngọc Châu phong, nơi đó sấm sét đan xen, kiếm quang tung hoàn, Tây Vương Mẫu vẫn khó mà khôi phục thần thức.“Tây Vương Mẫu khôi phục thì chúng ta mới biết được nơi này đã xảy ra chuyện gì? Kẻ địch của chúng ta là ai? Lịch sử của chúng ta ra sao...” Cô thầm nhủ trong lòng.Từ Phúc mang theo Tiểu Phượng Tiên bay lên đỉnh Ngọc Hư phong, đi qua một phế tích thì dừng lại, chỉ thấy trong phế tích có người đào được cánh cửa bị chôn dưới đất, bên trên có chữ khu đất Hứa gia.Từ Phúc nhìn một lúc, tiếp tục đi tới, một lúc lâu sau hắn tới sau lưng một cường giả trẻ trung đang đo đạc Ngọc Hư phong.Từ Phúc nhảy xuống khỏi Phương Trượng tiên sơn, cúi người bái lạy nói: “Thần Từ Phúc phụng lệnh vượt biển tìm kiếm tiên sơn, may mắn không làm nhục sứ mệnh, tìm được Phương Trượng tiên sơn, dâng cho bệ hạ.”Tổ Long Triệu Chính dừng bước, không quay người, nói đầy ẩn ý: “Sau bốn ngàn năm, cuối cùng Từ ái khanh cũng mang theo tiên sơn trở về.

Đứng dậy đi.”Từ Phúc đứng dậy nói: “Bệ hạ, thần xin cáo lui.”Tổ Long phất tay, Từ Phúc thối lui, leo lên đỉnh Ngọc Hư phong, nơi đó có cung điện của Hoàng Đế trước khi phi thăng.“Từ ái khanh, ngươi trả lại tiên sơn là kết thúc nhân quả ư?”Sau lưng hắn vang lên tiếng hỏi của Tổ Long: “Ngươi nghĩ với thực lực hiện giờ của ngươi đã có thể phi thăng?”Từ Phúc khẽ cúi người, không đáp lời, đi thẳng về phía cung điện của Hoàng Đế.Hắn muốn chấm dứt nhân quả cuối cùng rồi mới có thể toàn tâm toàn ý độ kiếp phi thăng.Trên đỉnh Ngọc Hư phong, cung điện của Hoàng Đế đã bị phá hủy, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, minh chứng cho lịch sử không muốn người biết.Sau khi đại đế các triều đại đăng lâm đế vị tại Thần Châu, sẽ chọn lúc thiên hạ thái bình tới đây tế tổ.

Người lưu thủ nơi đây phụ trách tiếp đón các vị đại đế, chủ trì đại điển tế trời.Đế hoàng các triều lưu lại truyền thuyết xa xưa tại nơi này, nhưng hiện tại chỉ còn lại phế tích, thậm chí truyền thuyết về các tiên dân cũng đã thất truyền.Bầu trời rung chuyển kịch liệt, có luồng linh quang không thể xóa nhòa xuyên qua hư không đi tới, cách di chỉ cung điện chưa tới trăm trượng.Nhìn từ xa lại, luồng bất diệt linh quang đó như một cây cầu xuyên qua hư không, kết nối hai thế giới.Nó do đạo biến này, ẩn chứa diệu lý cổ kim không thể phản bác.Nó là Thần Kiều trên Côn Lôn sơn, một địa điểm truyền thuyết.Nhìn theo cây cầu về phía cuối có thể thấy điểm cuối của Thần Kiều là một thiên cung vàng son lộng lẫy, trông như hư ảo, lại như chân thực.Nơi đó gọi là Ngọc Kinh.Nghe đồn Hoàng Đế phi thăng chính ở Ngọc Kinh, đế hoàng các triều đại tới Côn Lôn tổ chức tế trời cũng là tiến hành tại đó, cần hậu duệ của người trấn thủ nơi này tiếp đón dẫn đường mới có thể đi lên.“Tiên nhân sư tổ của Cửu Hoa tông ta nói nơi này có tiên duyên.


Nếu tiên duyên không phải sáu vị na tổ, thế thì chắc chắn là thứ khác!”Rất nhiều cường giả trẻ tuổi đứng trước phế tích, nhìn Thầu Kiều cách xa trăm trượng, trong đó có một cô gái nói: “Có lẽ tiên duyền nằm trong Ngọc Kinh!’Thiếu niên bên cạnh cô là đảo chủ Trường Lưu đảo, nói: “Trong kim triện tiên lục mà sư tổ Trường Lưu đảo chúng ta đưa xuống cũng nói trong Côn Lôn có cơ duyên thành tiên.”Những người trẻ tuổi khác dồn dập gật đầu, bọn họ cũng là đệ tử được các tông phái lựa chọn, nhận trách nhiệm phục hưng, thậm chí được sư tổ trên tiên giới đích thân ra tay phong ấn bọn họ ba ngàn năm, tồn tại tới tận bây giờ.Lần này Côn Lôn mở ra, các sư tổ trên Tiên giới truyền thủ dụ xuống, nói ở Côn Lôn có tiên duyên.

Bọn họ bảo thủ lĩnh tông phái đương thời tới Côn Lôn tìm kiếm tiên duyên, thế thì tiên duyên này tuyệt đối không phải chuyện đùa!Tiên duyên, càng không thể là tiên đan phi thăng của sáu vị na tổ!Tiên duyên thật sự, chắc còn chưa giáng thế.Đám người nhìn về phía Thần Kiều ở phương xa, chỉ thấy bầu trời vỡ ra, loáng thoáng có thế giới khác xuất hiện, hẳn là Tiên giới, nơi đó có đạo uy hùng hồn lan tỏa, một đại ấn mang văn tự kỳ dị che khuất cả bầu trời, sừng sững bất động, khiến người ta có cảm giác nặng nề không gì sánh được.Dưới đáy đại ấn là bầu trời bằng phẳng, chỉ nhìn thấy đại ấn thôi cũng thấy khó thở!Đại ấn tiên gia này như đang trấn áp Thần Kiều!Lần này số người tới Côn Lôn tìm bảo vật lên tới mấy vạn, nhưng do đủ loại biến cố, người chết thì chết, người đi thì đi, còn có người chứng kiến chân tướng của na pháp bị vạch trần nên mất sạch hứng thú, đấu chí sa sút, dứt khoát rời khỏi Côn Lôn.

Baga số người tụ tập trước Thần Kiều chỉ còn không tới trăm người.Bọn họ định trèo lên cầu, nhưng bị ngăn cản.“A ba a ba!” Trên đầu lâm các chủ Bồng Lai các là ngọn cỏ đong đưa, giơ tay chỉ lên Thần Kiều, nghi hoặc nói.“Lâm các chủ định nói gì, cứ nói thẳng ra đi!”Thiếu nữ áo tím không nhịn được nói: “Tuy thanh danh Bồng Lai các cực kỳ vang dội, theo truyền thuyết có cả Bồng Lai tiên sơn nhưng cứ vờ cầm vờ điếc như vậy rõ là coi thường anh hùng thiên hạ.


Dọc đường ngươi cứ a ba a ba tu, chắc là khinh thường anh hùng thiên hạ? Nhật Nguyệt thần tông ta chưa chắc đã kém Bồng Lai các của ngươi!”Con đại xà hai sừng trắng đen bên cạnh Lâm các chủ nhẹ nhàng giải thích: “Tiểu tỷ tỷ của thần tông, lời nói của Lâm các chủ nghĩa là trong cơ thể chúng ta cũng có Thần Kiều, liệu có liên quan tới tòa Thần Kiều này không?’Thiếu nữ áo tím thấy con rắn lớn nay có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không phóng túng như Lâm các chủ, sắc mặt không khỏi hòa hoãn lại nói: “Nghe đồn Côn Lôn có Dao Trì, Thần Kiều và Ngọc Kinh, ba thứ do thiên địa tạo ra, ẩn chứa ảo diệu đại đạo vô tận, ứng với ba cảnh giới Dao Trì, Thần Kiều và Phi Thăng trong người.”Lâm các chủ sắc mặt nghi hoặc: “A ba a ba?”Con rắn lớn vội vàng giải thích: “Lâm các chủ nói, Thần Kiều, Dao Trì và Ngọc Kinh ở Côn Lôn là trời sinh, vì sao trong cơ thể con người cũng có ba cảnh giới tương ứng?”Thiếu nữ áo tím không trả lời được, nói: “Ta cũng không biết.’LÚc này giọng nói của thiếu niên áo vàng vang lên: “Trong sách cổ của Thượng Thanh cung ta có nói tới việc này, nói người cũng do trời sinh, ứng với hình tượng của đại đạo giữa thiên địa, vì vậy Côn Lôn có Dao Trì, Thần Kiều và Ngọc Kinh, trong thân thể cũng có Dao Trì, Thần Kiều và Ngọc Kinh.’Lâm các chủ cười nói: “A ba a ba.”.


Bình luận

Truyện đang đọc