TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Lục Ngô giận tím người, uy thế sơn thần từ từ dâng lên trong dãy núi, khủng khiếp hơn cả đạo tràng Thiên đạo của Hứa Ứng, sau lưng hiện lên một hư ảnh thần ma chín đuôi đầu hổ mặt người, lớn bằng chín quả núi, áp lực dữ tợn tới mức bọn họ kinh hãi!“Trăm lần gọi trăm lần đáp? Ta làm thuê cho Hứa gia nhà ngươi hay sao? Uy nghiêm của Côn Lôn Hạ Đô thượng thần vứt đi đâu?”Giọng nói của hắn vang lên từ trong dãy núi, như chín tòa thần sơn gầm thét, kinh thiên động địa.

“Ta chính là Côn Lôn thượng thần, chủ nhân cửu sơn, chúa tể chúng sinh, là người hộ vệ của đại đế, ngươi bảo ta trăm lần gọi trăm lần đáp, ta làm sao thu được hương hỏa?’Hứa Ứng rộng lượng, cười sang sảng nói: “Được.


Năm lần thì năm lần, một lời đã định.”Lục Ngô nhìn hắn, trầm giọng nói: “Ta nói ba lần.”Ngoan Thất, quả chuông và tiên thảo màu tím chỉ cảm thấy ngọn núi phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình, ép tới mức bọn họ run lẩy bẩy, ai nấy đều sợ hãi, Ngoan Thất vội vàng ra hiệu cho Hứa Ứng đáp ứng.Hứa Ứng lại không nhường một bước, nói: “Năm lần.”Ngoan Thất, quả chuông đều run sợ, chỉ e chọc giận vị thượng thần này.Lục Ngô nhìn y, con mắt trợn trừng, Hứa Ứng cũng không hề chớp mắt.

Một lúc lâu sau Lục Ngô và Hứa Ứng đổ lệ đầy mặt nhưng mắt vẫn trừng to.Lục Ngô mắt hổ tròn vo, rơi lệ nói: “Bốn lần, ý ngươi ra sao?”“Thành giao.” Hứa Ứng lau nước mắt, đáp rất sảng khoái.Lục Ngô giơ phần lông trên chân lên lau nước mắt, quay người hóa thành một ánh hào quang chói lọi, biến mất trong dãy núi, giọng nói phiền muộn vang lên: “Ra ngoài xem trò vui một lần mà vô duyên vô cớ phải đáp ứng người ta bốn lần nguyện vọng, ta không nên ra ngoài xem trò...”Hứa Ứng dụi mắt, lại ra ngoài trấn vốc tuyết đặt lên mặt, xoa dịu cơ mặt căng cứng, một lúc lâu sau mới buông lỏng được.“Quên bảo thượng thần Lục Ngô đưa chúng ta tới thẳng Ngọc Châu phong.”Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới chuyện này, đang định dùng một nguyện vọng, lại nhớ ra thiếu nữ bất tử dân cũng đang chạy tới Ngọc Châu phong, bây giờ mà mình tới Ngọc Châu phong cũng phải chờ cô ấy.Lãng phí một lần nguyện vọng, chẳng thà đi bộ đến.“Hơn nữa, không khéo dọc đường còn gặp chỗ nào tương tự như Hạ Đô trấn.” Hứa Ứng thầm nhủ: “Khó khăn lắm ta mới trở lại tàn tích Côn Lôn, cũng phải đi nhiều một chút, dạo quanh quê hương, để biết thêm nơi này đã gặp những gian khổ gì.”Y đi xuống núi, men theo dòng sông băng tiếp tục hành trình, đi về phía Ngọc Châu phong và Ngọc Hư phong.Sau khi bọn họ đi khỏi, khoảng vài canh giờ sau, Kiều Tử Trọng và Nhạn Không Thành cũng chạy tới.Kiều Tử Trọng đi trước một bước, đang định đặt chân vào vùng núi này, đột nhiên thoáng chần chờ, lấy ra vài nén nhang cắm dưới chân núi, cúi người bái lạy một cái rồi mới bước lên dãy núi Lục Ngô.Hắn đi vào Hạ Đô trấn, chỉ thấy nơi này đã hóa thành phế tích, tên trộm một tế ra hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu đã không còn tung tích.“Hắn trộm lăng mộ của ta, chắc sẽ cực kỳ đắc ý, chắc chắn sẽ tế thêm lần nữa.”Kiều Tử Trọng nhanh chóng xuống núi, đi theo hướng Ngọc Hư phong Côn Lôn thần sơn.Nhạn Không Thành nhanh chóng đuổi theo hắn, dò hỏi: “Thanh Sương sư tổ có phát hiện gì à?”Kiều Tử Trọng nói: “Người kia sửa lại cách dùng Hạo Nguyệt châu, lưu dấu Thiên đạo trong hạt châu, chắc hắn định tạo thành một thế giới Thiên đạo độc lập trên thế gian này.

Trong thế giới Thiên Đạo đó, hắn chính là Thiên thần, pháp môn này gọi là đạo tràng Thiên đạo.’Nhạn Không Thành cười nói: “Pháp môn luyện bảo này đúng là kỳ lạ.”Kiều Tử Trọng nói: “Biện pháp của luyện khí sĩ Thiên đạo mà thôi.

Nga Mi ta có trận pháp Tiên giới, nếu dùng Hạo Nguyệt châu bày trận, uy lực còn mạnh hơn đạo tràng Thiên đạo.”Nói tới đây hắn bỗng ngừng lại, thầm nghĩ: “Nhưng người khống chế trận pháp phải có tu vi cực cao, nếu không khó mà phát huy uy lực của tiên trận.”Nhạn Không Thành quay đầu lại nhìn về phía dãy núi Lục Ngô, thầm nghĩ: “Trong thủ dụ của thái thượng sư tổ có nói, trong chín ngọn núi này có rất nhiều kim ngọc, là vật liệu chế tạo tiên kiếm, bảo ta thu thập thật nhiều.


Nhưng Thanh Sương sư tổ nóng lòng đi đường, đành phải chờ lúc về lại thu thập một ít để chế tạo pháp bảo.”Vật liệu kim loại ngọc đá để chế tạo pháp bảo Tiên giới tuyệt đối không phải loại đất đá kim loại bình thường, vì vậy cực kỳ quý giá.Hứa Ứng cách Ngọc Châu phong càng lúc càng gần, đột nhiên thấy trong dãy núi có chín ngọn núi tương tự như dãy núi của Lục Ngô.

Nhưng dãy núi của Lục Ngô thì lưng núi như đuôi hổ, đỉnh núi phía trước như thần hổ, vì vậy mới sinh ra thần linh Lục Ngô có bộ dạng nhu hiện tại.Nhưng chín ngọn núi này lại như từng cái đầu hổ, dãy núi phía sau thì như thần hổ,không có đuôi.“Chắc cùng núi này sẽ tạo ra một thần linh nguyên thủy thân hổ chín đầu.”Hứa Ứng nhìn vào trong núi, chỉ thấy sau dãy núi chín đầu có một vùng núi, địa thế khá bằng phẳng, cũng có nhà ngói, chắc cũng là nơi cư ngụ của bất tử dân.“Chúng ta đến đây trước đã.” Hứa Ứng nói.Dãy núi Khai Minh, Trung Đô trấn.Nơi này có hơn trăm dân chúng, nam cày nữ dệt, vui vẻ hòa hợp, cảnh tượng yên bình, như vùng tịnh thổ.Một người phụ nữ đang dứng cạnh giếng kéo ròng rọc múc nước, nước giếng trong trẻo được kéo lên, người phụ nữ vui vẻ ném một khúc xương đùi vào trong giếng, múc nước cho đứa trẻ bên cạnh uống.Đứa trẻ kia nâng nước giếng trong trẻo lên uống, người phụ nữ cưng chiều xoa đầu cậu bé, cười nói: “Lúc trước có nhà nghèo tới mức không thể ăn cơm nên cầm dao phay đi chợ, tới chợ hắn tìm quầy bán thịt, cắt một miếng thịt chê đắt, mang dao phay về nhà.


Hắn bỏ dao vào trong nồi rửa dao, thế là trong canh có vị thịt.”Đứa bé ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngây thơ: “Sao không rửa dao trong giếng, thế là lúc nào cũng được ăn vịt thịt.”Người phụ nữ kia nhìn cái giếng phía sau, cười nói: “Năm xưa, chúng ta cũng nghĩ như vậy.”Lúc này người trong trấn dồn dập dừng tay, không hẹn mà cùng nhìn ra cửa trấn.

Nơi đó có một thiếu niên áo đen đai đỏ đi vào trong trấn.Bước chân của thiếu niên không nhanh không chậm, sau lưng là một con rắn lớn tới không thể tưởng tượng nổi, đầu mọc sừng rồng, râu rồng, nhưng không có tứ chi.Trên vai thiếu niên là một cọng cỏ màu tím, rễ cỏ bám lấy áo, như được thợ khéo thêu thùa.Trên đỉnh đầu hắn còn có một quả chuông lớn treo lơ lửng, vách chuông hiện lên hình vẽ đạo tượng hoa cỏ chim chóc muông thú nhân loại sông núi...!Chỉ tiến là quả chuông chi chít vết thương.Thiếu niên kia có làn da ngăm đen, như thường xuyên sống trên cao nguyên, khiến làn da rám nắng.Trên làn da hắn có vết máu, vẽ văn tự hình thù quái dị, được lưu dấu khắp toàn thân.Dân chúng trong trấn nhìn thiếu niên này, như ngửi được mùi thịt tanh, không nổi yết hầu nhấp nhô một cái.Bọn họ dồn dập đứng dậy, giếng nước sau lưng người phụ nữ cũng dâng lên cuồn cuộn, nước giếng phun trào, vô số xương cốt trắng hếu chảy ra khỏi giếng, chồng chất như núi.“Lâu lắm rồi không được nếm bất tử dân tươi mới.’.


Bình luận

Truyện đang đọc