TRÁNH SỦNG II

Qua một lúc lâu Phó Huân mới tiếp điện thoại.

“Chuyện gì?”

Nghe được thanh âm trầm lạnh của Phó Huân trong điện thoại, Giang Phi rất vất vả mới lấy được hết dũng khí nói: “Tôi…cảm ơn Phó tổng đã an bài công việc cho tôi, thật vô cùng cảm ơn, chỉ…chỉ là ngài biết đó, tôi là…là một tay họa sĩ, chỉ biết vẽ kiếm tiền, trước kia chưa từng làm phụ tá cho ai, hoàn toàn không biết gì về ngành nghề này, tôi luôn cảm thấy…cảm thấy mình không đảm đương nổi công việc này.”

“Nga?” Phó Huân thanh lãnh nói: “Cậu không hài lòng với công việc tôi an bài cho cậu?”

Giang Phi bị dọa liền vội vàng giải thích: “Không không, tôi tuyệt không có ý đó, tôi là cảm thấy mình quá vô dụng, nếu bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến công việc của Giản tiên sinh thì không được tốt lắm, ngài…ngài khẳng định hy vọng Giản tiên sinh được chiếu cố thật tốt đúng không…”

“Nói xong chưa?”

Cục xương trong cổ họng của Giang Phi hoạt động một chút, giọng điệu này của Phó Huân, hiển nhiên là kiên quyết muốn cậu làm phụ tá bên người Giản Húc.

Giang Phi nhanh trí, lại đột nhiên nói: “Thật ra thì…thật ra thì tôi đang cân nhắc giúp Phó tổng, nếu tôi làm phụ tá của Giản tiên sinh, khẳng định liền…liền không thể hết lòng phục vụ được cho Phó tổng, tôi hy vọng có thể ở…ở trong phòng trọ, như vậy vô luận Phó tổng tới lúc nào, tôi…tôi đều có thể tận tâm tận lực…”

Lời mình nói Giang Phi cũng cảm thấy buồn nôn…

“Nga?” Phó Huân bỗng nhiên nổi lên hứng thú, cười âm hiểm hỏi: “Cậu muốn bồi tôi như thế? Cậu bây giờ hẳn không phải rất hận tôi sao?”

Não Giang Phi vận hành nhanh chóng: “Đó…đó là trước kia, bây giờ, tôi thành thành thật thật nghe lời, Phó tổng ngài đối với tôi rất tốt, tôi sao có thể tiếp tục hận ngài chứ, kỳ thực…kỳ thực tôi hiện tại rất…rất muốn cùng Phó tổng hòa hảo như lúc ban đầu.”

Giang Phi không muốn làm phụ tá cho Giản Húc, còn vì một nguyên nhân khác, chính là sợ chạm mặt với Diệp Phong Miên.

Giản Húc và Diệp Phong Miên cùng do một công ty quản lý, mặc dù phương hướng phát triển khác nhau, nhưng đều ở trong vòng giải trí này, chạm mặt cũng là chuyện sớm muộn.

Nếu bị Diệp Phong Miên phát hiện Giang Phi đang làm phụ tá cho Giản Húc, vậy lời nói dối của cậu sẽ phơi bày ngay trước mặt Diệp Phong Miên, hơn nữa một khi bị Diệp Phong Miên truy hỏi, mối quan hệ giữa cậu và Phó Huân cũng sẽ theo đó mà nguy hiểm.

“Muốn cùng tôi hòa hảo như lúc ban đầu?” Phó Huân dừng mấy giây, sau đó lại cười lạnh nói: “Cậu thế mà rất biết thời thế, là đột nhiên ý thức được cuộc sống sau khi rời xa tôi rất nhàm chán cho nên muốn lợi dùng thời gian hai tháng này cố gắng khiến tôi vui vẻ? A, trong đầu cậu nghĩ gì, cho là tôi không biết sao?”

“…”

“Trước trốn rất nhiều lần cơ mà, sao bây giờ lại tỉnh ngộ hoàn toàn thế?”

Giờ phút này Giang Phi chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp:  “Trước là sợ ngài trả thù, sợ ngài bởi vì chuyện trước kia sẽ lấy…lấy mạng của tôi, cho nên cho dù trong lòng từng có hy vọng xa vời, cũng không dám tùy tiện mạo…mạo hiểm.”

“Cậu nói xem cậu có tư cách gì để tôi thượng cậu, bản thân là loại mặt hàng gì cậu còn không biết sao?” Phó Huân không khách khí chút nào nói: “Vóc người của cậu, bỏ vào trong vũ trường cũng xem như là loại mặt hàng hạ đẳng nhất, ở trên giường trừ khóc ra chính là ngất xỉu, chưa bao giờ thấy có bản lãnh gì, làm một lần với cậu con mẹ nó tôi liền buồn nôn cả một ngày.”

Lời phản bác của Giang Phi gần như sắp bật ra, tên súc sinh này nếu đã đánh giá cậu không đáng giá một đồng, vậy tại sao còn không chịu bỏ qua cho cậu.

“Phải phải.” Giang Phi khiêm nhường nhưng cũng tức giận luôn miệng đáp: “Phó tổng nói luôn đúng.”

“Được rồi, nói với phế vật cậu cũng chẳng có gì để nói.” Phó Huân trầm giọng nói: “Chuyện tôi an bài cho cậu cứ làm theo đi.”

“Nhưng Phó tổng tôi…”

“Có vấn đề gì, dùng cái chết để giải quyết.”

Giang Phi vừa khó chịu vừa hối hận, sớm biết ban đầu đã không liên lạc với hắn, thấp giọng hạ khí nói nhiều như vậy, cuối cùng chẳng thay đổi được gì, còn uổng công bị Phó Huân hắn ác động chế giễu một hồi.

Còn hòa hảo như lúc ban đầu?

Giang Phi cậu trừ không có can đảm thay đổi hành động ra thì đối với Phó Huân sát tâm tàn nhẫn ác độc gì cũng có!

Giang Phi ủ rũ trở lại phòng hóa trang kia, tiếp nhận một trận ‘thẩm vấn’ của Giản Húc, sau đó dưới sự yêu cầu của Giản Húc, cầm một tờ giấy ghi lại tất cả những sở thích, hứng thú cùng thói quen của Giản Húc trong cuộc sống cũng như trong công việc.

Giản Húc yêu cầu Giang Phi học thuộc toàn bộ những thứ này, cũng phải nhớ kỹ trong lòng.

“Sau này cậu chịu khó làm việc chút, mọi việc phải có nhãn lực (khả năng phân biệt tốt xấu).” Giản Húc soi gương, tay gẩy gẩy kiểu tóc mới làm, cũng không nhìn Giang Phi bên cạnh: “Còn có tính tình tôi không phải rất tốt, lúc tức giận có thể mắng rất khó nghe, thậm chí sẽ động thủ, không chịu nổi thì cút đi sớm một chút, đừng luôn ở trước mặt tôi bày ra bộ mặt khổ đại cừu thâm, thật giống như tôi nợ cậu mấy trăm vạn vậy.”

Vừa nói, Giản Húc vừa quay đầu nhìn Giang Phi: “Nói chính là trạng thái của cậu hiện tại, bày gương mặt đau khổ cho ai nhìn, tôi đây còn chưa sắp xếp công việc cho cậu đâu.”

“Thật xin lỗi.” Giang Phi cúi đầu: “Tôi…tôi sau này sẽ chú ý.”

Mặc dù ngày mai mới bắt đầu công việc chính thức, nhưng đã gần trưa, Giang Phi vẫn dựa theo yêu cầu của Giản Húc ra ngoài mua bữa trưa cho hắn, buổi chiều đến hoàn thành thủ tục nhậm chức rồi lại chạy đến cửa hàng tổng hợp mua cho Giản Húc vài thứ hắn yêu cầu.

Giản Húc là người của Phó Huân, Giang Phi căn bản không dám đắc tội chút nào.

Chạng vạng tối khi trở về chung cư, Giang Phi ở cửa hàng tổng hợp mua cho Đại Quất máy cho ăn cho uống tự động, sau này làm việc ở bên ngoài, cậu khẳng định không có biện pháp chăm sóc cho Đại Quất bất cứ khi nào được.

Tối hôm đó, đã hơn mười một giờ Phó Huân vẫn chưa xuất hiện, dựa theo thói quen lúc trước, qua thời gian này, Phó Huân sẽ không tới đây.

Dẫu sao cũng có một đống ‘hậu cung’, khả năng rất lớn là qua đêm ở chỗ mấy tình nhân khác.

Hơn mười một giờ đêm khi Giang Phi đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên bị một vật nặng đè lên trên người, mùi thuốc lá rượu nồng nặc khiến Giang Phi trong nháy mắt thanh tỉnh, sợ đến thiếu chút nữa kêu lên.

Phó Huân chôn mặt vào cổ Giang Phi, thở gấp ra mùi rượu mơ hồ nói không rõ: “Cậu không phải muốn…lấy lòng tôi sao? Tới đi, nói hai câu…dễ nghe…”

Giang Phi không dám làm chút cử động nhỏ nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cậu biết Phó Huân uống rượu vào càng mất lý trí hơn bình thường, chỉ cần vô tình chọc giận hắn, hắn có thể mượn men rượu mà chỉnh mình vào chỗ chết.

Giang Phi không dám phát ra tiếng, một lát sau, người trên người cũng không còn thanh âm, không nhúc nhích nằm sấp trên cậu, đều đều thở ra mùi rượu.

Giang Phi thận trọng mở miệng hỏi: “Phó tổng, Phó tổng, ngài…ngài không sao chứ.”

Phó Huân không trả lời, Giang Phi giơ tay lên đẩy tóc Phó Huân một cái, cuối cùng phát hiện tên khốn kiếp trên người đã ngủ.

Chắc hẳn đã uống không ít rượu.

Bình luận

Truyện đang đọc