TRÁNH SỦNG II

Phó Huân mở cửa phòng, nhìn Giang Phi yên lặng ngoài cửa, nói: “Cậu trễ năm phút.”

Giang Phi khẽ cúi đầu, thấp giọng nói: “Trên đường kẹt xe.”

Phó Huân cũng không có lập tức bảo Giang Phi đi vào, hắn dựa vào khung cửa, hai tay khoanh ngực, nhếch khóe miệng có thâm ý khác hỏi: “Anh họ cậu đâu? Không phải hẳn nên che chở cậu đi cùng với cậu sao?”

Cực độ tuyệt vọng đã làm Giang Phi quên mất đi sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn Phó Huân, trên mặt thậm chí không có biểu cảm gì: “Không liên quan đến Phong ca, anh ấy chỉ là từ nghĩa vụ thân nhân mà giúp tôi một cái, chuyện giữa tôi và anh, anh ấy không biết chút nào.”

Mấy câu nói không kiêu ngạo không siểm nịnh của Giang Phi ngược lại khiến cho Phó Huân sửng sốt, hắn hơi nhướng mày: “Nga? Hai ba câu liền vứt bỏ mọi liên quan đến hắn, làm sao? Sợ tôi hại hắn?”

Hốc mắt Giang Phi ửng đỏ, đó là cực kỳ tức giận cùng cừu hận gây ra, cậu hít sâu một hơi, lần nữa cúi đầu: “Là tôi sai, tôi không nên chạy trốn, không nên lợi dụng Diệp Phong Miên đối nghịch với Phó tổng, lại càng không nên nhiều lần lừa gạt Phó tổng.”

Phó Huân đưa tay nắm lấy cằm dưới của Giang Phi, thô bạo nâng mặt Giang Phi lên, âm hiểm cười một tiếng: “Thế nào thấy như rất không cam lòng a, bộ dáng này của cậu không giống như là tới nhận sai chịu phạt, ngược lại giống tới tính sổ với tôi hơn.”

Lấy hiểu biết của Phó Huân với Giang Phi, thời khắc này Giang Phi hẳn nên sợ hãi đến ngay cả lời cũng nói không lưu loát, bộ dáng đoạn tuyệt chịu nhận cái chết này, rất giống như đang ôm tâm tư khác.

“Không dám.” Giang Phi rủ mắt, thấp giọng nói: “Người tôi ở nơi này, Phó tổng làm sao cũng được.”

Phó Huân hừ lạnh một tiếng, buông Giang Phi ra, ném một câu “Trước lăn vào”, sau đó liền xoay người trở về phòng.

Giang Phi nhìn chằm chằm bóng lưng của Phó Huân, sát ý trong mắt chợt lóe lên, cậu cách lớp áo đặt lên con dao gọt trái cây trong túi, cắn răng, giận dữ, hận thù, sợ hãi, tất cả những ưu tư mãnh liệt khiến thần kinh cậu căng thẳng đến một số gần như đứt lìa, cả người bên bờ mất khống chế.

Nhận sai vô dụng, cầu xin tha thứ vô dụng, dù sao cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không có gì đáng sợ cả…

Giang Phi nhấc chân đi vào bên trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng cũng khóa trái lại, sau đó chậm rãi đi tới ghế salon.

Phó Huân mới vừa tắm xong, trên người mặc áo choàng tắm dài đến đầu gối, thắt lưng áo choàng tắm được nới lỏng khiến cơ bắp cường tráng trước ngực bị phơi bày một mảnh, khí thế lẫm liệt thâm trầm âm lãnh ngày thường giờ phút này tăng thêm vài phần tà tứ hấp dẫn lười biếng, nhưng Giang Phi biết, dưới khuôn mặt lạnh lùng kia, mang bản tính xấu xa hung hãn như thế nào.

Giang Phi đứng ở trước bàn trà nhỏ, khẽ cúi đầu, tay nắm chặt bên người chậm rãi giãn ra sau, cuối cùng thấp giọng nói: “Phó tổng…cần tôi làm gì?”

Phó Huân dựa vào ghế salon, thờ ơ nói: “Sai lầm cậu biết rõ nhưng vẫn cố tình phạm phải, cậu nói tôi nên trừng phạt cậu thế nào đây, là bẻ gãy tay cậu, hay là chặt đứt chân cậu.”

Giang Phi nhìn mặt đất, tựa như máy móc trả lời: “Đều có thể.”

Ánh mắt Phó Huân trầm xuống…Cái này căn bản không giống như là Giang Phi nói.

Phế vật này đã cam chịu, mặc cho người ta xâu xé sao?

Phó Huân vốn còn muốn đi sâu vào truy cứu chuyện của Diệp Phong Miên, nhưng cảm giác với bộ dáng nửa chết nửa sống như cương thi của Giang Phi hiện tại, trừ cứng rắn ôm trách nhiệm lên người mình ra, cũng rất khó hỏi ra được tin tức có giá trị gì.

Chắc hẳn lúc này đã sợ đến choáng váng…

“Đi tắm.” Phó Huân trầm giọng: “Tắm sạch sẽ rồi lại đây.”

Giang Phi xoay người đi tới phòng tắm.

Phó Huân nhìn chằm chằm bóng người uể oải của Giang Phi, hơi nheo cặp mắt lại…Hắn không tin nam nhân này thật sự cam chịu số phận như vậy.

Giang Phi vào phòng tắm, cũng khóa trái cửa lại, cậu tìm được một áo choàng tắm khác được gấp để trên kệ áo, phát hiện bên hông áo choàng tắm này còn có túi, liền nhanh chóng cầm dao gọt trái cây trong túi ra, tuốt dao ra rồi bỏ dao cùng vỏ dao vào trong túi áo choàng tắm rộng rãi.

Giang Phi cởi quần áo xuống tắm qua loa, sau đó mặc áo choàng tắm có giấu dao gọt trái cây lên người, lúc này cửa phòng tắm truyền tới tiếng vặn chốt cửa, ngay sau đó ngoài cửa liền truyền tới thanh âm tức giận của Phó Huân: “Cậu mẹ nó tắm khóa cửa làm gì? Mở cửa cho tôi!”

Giang Phi cách lớp túi sờ lên con dao kia một cái, cuối cùng hít sâu một hơi, đi tới trước cửa phòng tắm mở cửa phòng, ngay sau đó liền thấy gương mặt âm trầm của Phó Huân.

Phó Huân xương mày cao vút, ngũ quan lạnh lùng mạnh mẽ, hắn có ánh mắt sắc bén thâm thúy tựa như người phương Tây, một khi tức giận, cả khuôn mặt sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách như mưa bão sắp tới, giờ phút này ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Giang Phi, giống như có thể hóa thành thực chất lột bỏ Giang Phi.

“Tôi tắm có thói quen khóa  cửa.” Giang Phi cố gắng khiến mình nhìn không chột dạ: “Thật…thật xin lỗi Phó tổng.”

Tóc Giang Phi vẫn còn ướt nhẹp lách tách nhỏ nước, vốn là gò má trắng nõn lại bị hơi nóng bốc lên làm cho tái nhợt, mấy lọn tóc dán trên trán khiến khuôn mặt ban đầu hơi xanh xao của cậu, giờ phút này tăng thêm vài phần mềm yếu vô tội.

Hô hấp Phó Huân hơi đình trệ, tim hung hăng nhảy một cái, trong nháy mắt liền nhớ lại tràng thỏa thích ở nhà hát lúc trước.

Lúc đó bị hạn chế bởi không gian cùng thời gian, tà hỏa rõ ràng bị tích tụ mấy ngày nhưng chỉ có thể vội vàng phát tiết, cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn.

Phó Huân đến gần Giang Phi, Giang Phi chậm rãi lui về sau, cho đến khi lưng dán lên mặt kính vuông trên tường, không thể lui được nữa.

Phó Huân dừng chân lại, hơi cúi đầu kề sát gò má của Giang Phi ngửi một cái, khí tức nhàn nhạt sau khi tắm thoang thoảng truyền tới, trong nháy mắt dập tắt cơn tức giận còn dư lại trong lòng Phó Huân, ngay sau đó là ngực rạo rực một cỗ rung động mềm yếu ngứa ngáy.

Phó Huân hôn lên môi Giang Phi một cái, rất nhẹ rất nhanh, sau đó cười tà nhìn Giang Phi nhấp miệng nhíu mày, thân thể căng cứng không nói một lời, chậm rãi nói: “Dùng biểu hiện tối nay của cậu tới xin lỗi tôi, nếu tôi cảm thấy hài lòng, liền cho cậu thêm một cơ hội…”

Thân thể thon gầy của Giang Phi, bị bao phủ trong cái bóng thân thể cường tráng to lớn của Phó Huân, cuối cùng Giang Phi co bả vai gật đầu một cái.

“Cởi áo choàng tắm ra.” Phó Huân thấp giọng ra lệnh.

Giang Phi chậm rãi cởi thắt lưng áo choáng tắm bên hông mình ra, vạt áo trước ngực tản ra hai bên, trong nháy mắt trên dưới trước người đều lộ ra toàn bộ, Phó Huân sau khi nhìn liền cười âm hiểm hài hước nói: “Bên trong vậy mà không mặc cái gì, thủ đoạn câu dẫn này thật là cao minh.”

Phó Huân lần nữa nắm lấy cằm Giang Phi, thô bạo ngưởng mặt cậu lên, cười nói: “Chút tâm tư này của cậu cho là tôi không nhìn ra sao?”

Trong lòng Giang Phi cả kinh, cho là Phó Huân đã nhìn ra được mục đích chuyến này của mình, ngay sau đó lại nghe thấy Phó Huân nói: “Bị người mình yêu thô bạo đối đãi, cho nên đau thấu tâm, vậy nếu lần đầu tiên tôi ôn nhu một chút, có phải cậu đã sớm dây dưa với tôi hay không?”

Giang Phi mặt đầy mờ mịt…

Người mình yêu?

Ai?

“Tuy nói tôi khinh thường yêu thích của tên phế vật như cậu, nhưng nếu phần thích này có thể khiến cậu phục vụ tôi thoải mái, tôi cũng có thể mắt nhắm mắt mở, từ đây ôn nhu với cậu một chút.” Ngón cái Phó Huân vuốt ve môi Giang Phi, chậm rãi nói: “Nghe hiểu không phế vật? Tôi xuống thang cho cậu, cậu có thể thuận can trèo lên…”

Bình luận

Truyện đang đọc