TRÁNH SỦNG II

“Cái gì? Diệp Phong Miên?!”

Nghe xong báo cáo của Ngô Thân trong điện thoại, sắc mặt Phó Huân lúc này liền dữ tợn.

Ngô Thân vẫn luôn điều tra chỗ ở của Giang Phi mấy ngày nay cho Phó Huân, hắn dựa theo phương hướng Phó Huân yêu cầu, cũng chính là điều tra bạn bè hoặc thân nhân của Giang Phi có thể ở trong tòa chung cư cao cấp kia, rốt cuộc tra ra được một phòng trong tòa chung cư có một tên chủ nhà tên ‘Diệp Phong Miên’.

Đó là anh họ của Giang Phi.

Ngô Thân nói với Phó Huân, theo như suy đoán, mấy ngày nay Giang Phi chính là ở nhà của Diệp Phong Miên, hơn nữa tên Diệp Phong Miên này còn không phải là người bình thường, là nghệ sĩ đang ăn khách dưới cờ giải trí Huân Nguyên, hơn nữa tối nay còn làm khách quý trao giải tham gia lễ trao giải được cử hành tại nhà hát.

Chính là nhà hát Giang Phi hiện tại đang ở kia!

Cho nên hoàn toàn có lý do chắc chắn, tối nay Giang Phi sở dĩ xuất hiện ở nhà hát, là bởi vì đi cùng anh họ của cậu Diệp Phong Miên tới.

Lúc này, Phó Huân cũng mới ý thức được mình lại bị Giang Phi lừa.

“Đi điều tra toàn bộ lai lịch của tên Diệp Phong Miên này, tôi phải biết hắn và Giang Phi có gì liên quan…”

“Dạ.”

========================

Diệp Phong Miên luôn cảm giác trạng thái của Giang Phi có cái gì đó không đúng, khác rõ ràng với vẻ ung dung thoải mái lúc đi xe tới, giống như là bị kinh sợ quá độ, bắp thịt cả người căng cứng, bàn tay anh khoác lên trên vai Giang Phi cũng có thể cảm giác được thân thể Giang Phi hơi run run.

“Phong ca, chúng ta đi thôi.” Giang Phi cố gắng mỉm cười nói: “Đừng để lỡ thời gian lên máy bay, còn chưa biết trên đường có bị kẹt xe đâu.”

Trực giác của Diệp Phong Miên nói rằng trong khoảng thời gian lễ trao giải đã có chuyện xảy ra với Giang Phi, anh đưa tay lau đi nước mắt chưa khô nơi khóe mắt Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Có phải có ai khi dễ em hay không?”

Giang Phi một bụng ủy khuất, thiếu chút bởi vì lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của Diệp Phong Miên mà khóc lớn lên, cậu lắc đầu một cái, nhìn khuôn mặt dịu dàng tuấn nhã của Diệp Phong Miên, vừa cười vừa rơi nước mắt: “Không có chuyện gì, em không sao.”

Vừa nói, Giang Phi vừa nắm lấy cánh tay Diệp Phong Miên đi về phía cửa ra cách đó không xa: “Phong ca, chúng ta mau đến sân bay đi, đi mau đi…”

Bất thình lình Diệp Phong Miên giật tay Giang Phi lại, một cái kéo Giang Phi vào trong ngực.

Tiểu Hạ bên cạnh bị dọa sợ, hắn vội vàng kiểm tra bốn phía có bóng người không.

“Rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến em hoàn toàn tin tưởng anh…” Diệp Phong Miên hôn lên mái tóc Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Em có biết bộ dáng giấu mọi tâm sự ở trong lòng của em, khiến anh đau lòng biết bao nhiêu không.”

Chút phòng tuyết cuối cùng trong lòng Giang Phi, rốt cuộc cũng bởi vì tiếng ‘đau lòng’ này của Diệp Phong Miên mà quân lính tan rã, cậu đưa tay ôm lấy Diệp Phong Miên, chôn mặt dưới cổ Diệp Phong Miên nghẹn ngào khóc nức nở.

Cậu muốn bày tỏ hết tâm sự trong lòng với người ngoài, nhưng những chuyện trên người cậu kia, cậu căn bản không có mặt mũi để nói với bất kỳ ai, đặc biệt là Diệp Phong Miên.

Diệp Phong Miên vỗ nhẹ lưng của Giang Phi: “Rốt cuộc xảy ra cái gì Giang Phi, nói cho Phong ca được không? Hiện tại thời gian còn rất nhiều, em có thể nói với anh một chút, có phải vừa rồi có người khi dễ em, hay là…”

“Diệp ca, không thì các ngươi lên xe trò chuyện đi.” Tiểu Hạ đột nhiên nói: “Chỗ này không chừng sẽ có người tới.”

“Ừ, được.”

Diệp Phong Miên buông Giang Phi ra, kiên nhẫn lau mắt cho Giang Phi: “Tất cả đều có anh rồi.”

Giang Phi mím môi, khóc thút thít gật đầu một cái.

Diệp Phong Miên cùng Giang Phi rời khỏi cửa hông nhỏ của nhà hát, mấy ca sĩ khá nổi tiếng, để né tránh ký giả bên ngoài đuổi theo chặn đường, đều đi bằng đường này, thấy Diệp Phong Miên cũng rất nhiệt tình chào hỏi.

Ra khỏi cửa, Giang Phi cố ý kéo cao khẩu trang trên mặt, sau đó lặng lẽ nghiêng đầu kiểm tra bốn phía, Diệp Phong Miên thấy Giang Phi nơm nớp lo sợ giống như đang đề phòng cái gì liền nghi ngờ nhíu mày lại.

Lúc này tài xế tư nhân của Diệp Phong Miên cũng vừa vặn lái xe thương vụ đến bậc thang trước cửa, hắn xuống xe mở cửa sau xe, đưa tay đón đồ trong tay Tiểu Hạ.

Giang Phi cúi đầu định chui vào trong xe, lúc này sau lưng liền truyền tới thanh âm của một nam nhân xa lạ: “Giang tiên sinh phải không, xin chờ một chút.”

Giang Phi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân xa lạ ở sau lưng, còn xuất hiện thêm hai nam nhân một trước một sau canh ở bên xe thương vụ, hiển nhiên là muốn ngăn cản bọn họ rời đi.

Giang Phi có loại dự cảm xấu.

“Vị tiên sinh này có chuyện gì không?” Diệp Phong Miên hỏi trước.

“Chúng tôi phụng lệnh của ông chủ, ở chỗ này chờ Giang tiên sinh.” Nam nhân lạnh lùng nói: “Xin Giang tiên sinh đi với chúng tôi.”

Nói là chờ, thật ra thì chính là nhãn tuyến mà Phó Huân trước đó đã sắp xếp ở các cửa ra vào nhà hát, để phòng ngừa Giang Phi âm thầm chạy trốn…Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phó Huân yên tâm thả Giang Phi đi tiếp tục ‘công việc’.

“Ông chủ các anh?” Tiểu Hạ mặt đầy nghi ngờ: “Ông chủ các anh là ai.”

Giang Phi bên cạnh đã ý thức được mấy người này chính là thủ hạ của Phó Huân, nhất thời huyết dịch toàn thân liền đông cứng lại, cậu nhanh chóng nói: “Đây…đây là hiểu lầm!”

Tất cả mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Giang Phi.

“Phong ca, em…em cùng bọn họ có một hiểu lầm, cho em mấy phút.” Mồ hôi lạnh của Giang Phi chảy ròng ròng: “Em…em giải thích rõ với bọn họ là được.”

Giang Phi đi nhanh đến bên cạnh nam nhân kia, run rẩy nắm ống tay áo nam nhân lôi qua một bên, trước quay đầu nhìn Diệp Phong Miên cau may đứng sau lưng cách đó không xa, sau đó mới quay đầu hướng nam nhân nhỏ giọng cầu xin: “Đại…Đại ca, tôi van cầu anh bỏ qua cho tôi được không, anh…anh muốn bao nhiêu tiền, tôi…tôi bây giờ liền chuyển cho anh, không đủ sau này tôi sẽ bổ sung, để tôi đi được không tôi van cầu anh…”

Đối mặt với sự cầu xin của Giang Phi, nam nhân thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi Giang tiên sinh, chúng tôi cũng là phụng mệnh làm việc, xin đừng làm khó chúng tôi.”

Giang Phi nắm lấy cánh tay nam nhân cơ hồ sắp quỳ xuống, khóc lóc nói: “Van cầu anh, cứu tôi một mạng được không…Phó Huân hắn sẽ giết tôi, bây giờ không sau này cũng sẽ…Các anh không biết cái gì đâu, tôi nhất định sẽ nhớ phần ân huệ này, anh cho tôi một cái tài khoản, sau này tôi kiếm tiền rồi nhất định…”

“Giang tiên sinh.” Nam nhân lạnh như băng ngắt lời: “Xin đi theo chúng tôi.”

Giang Phi đã khóc đến hỏng mất, cậu nắm lấy áo nam nhân định quỳ xuống cầu xin, kết quả lại bị Diệp Phong Miên sau lưng sải bước đến một cái nâng lên.

Diệp Phong Miên ôm lấy vai Giang Phi, ánh mắt âm lãnh nhìn nam nhân trước mắt, trầm giọng nói: “Anh không nghe rõ sao? Em ấy không muốn đi với anh.”

“Tôi phụng mệnh của ông chủ…”

“Quyền của ông chủ anh, đã lớn đến có thể trắng trợn cướp người trên đường sao.” Diệp Phong Miên lạnh giọng ngắt lời, sau đó vỗ một cái lên vai Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”

Diệp Phong Miên dẫn Giang Phi định xoay người rời đi thì nam nhân kia lập tức lạnh lùng nói: “Cậu ta không thể đi!”

Vừa nói, nam nhân vừa đưa tay bắt lấy gáy cổ áo Giang Phi, nhưng lại bị Diệp Phong Miên hất tay một cái chợt đẩy ra, nam nhân theo bản năng hươi quyền đánh về phía Diệp Phong Miên, nhưng bị Diệp Phong Miên nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi.

Một giây sau, Diệp Phong Miên đánh một quyền lên mặt nam nhân, nam nhân trực tiếp ngưởng mặt ngã trên đất.

Giang Phi thất kinh nhìn một màn này, Diệp Phong Miên trấn an nói: “Đừng lo lắng.”

Nói xong, Diệp Phong Miên quay đầu nhìn nam nhân trên đất, lạnh lùng nói: “Sau nếu có vấn đề gì, luật sư tôi sẽ liên lạc với anh.”

Nam nhân bị đánh, hai người đồng bạn của hắn cũng nhanh chóng vọt tới, mắt thấy tình thế sắp mất khống chế, Tiểu Hạ vội vàng cầm điện thoại định nhờ giúp đỡ.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm chậm rãi trầm lãnh của Phó Huân: “Dừng tay.”

Thân thể Giang Phi chấn động một cái, cậu không quay đầu lại cũng nghe được chủ nhân của thanh âm kia là ai, cậu theo bản năng nắm chặt cánh tay của Diệp Phong Miên, cả người run rẩy không dứt.

Bình luận

Truyện đang đọc