TRÁNH SỦNG II

Xe chạy ổn định rồi, nhiệt độ thoải mái cùng mùi hương nhàn nhạt trong xe, dần dần khiến Giang Phi bình tĩnh lại.

Diệp Phong Miên thấy sắc mặt Giang Phi đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Anh cứ cho rằng em vẫn đang học ở nước ngoài, mẹ anh thậm chí còn nói với anh, em đã lấy được thẻ xanh*, đổi tên đổi họ, vĩnh viễn không trở lại nữa…”

*thẻ xanh: thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài.

Diệp Phong Miên nói như vậy Giang Phi cũng không thấy kỳ quái.

Năm đó Giang gia phá sản, mẹ Giang Phi bị bệnh, cha ở tù, Diệp gia là nhà cậu của Giang Phi một lòng muốn phủi sạch quan hệ với Giang gia, lúc ấy Diệp Phong Miên không quan tâm đến sự ngăn cản của mọi người, một lòng giúp đỡ Giang Phi sống lang thang, mẹ Diệp Phong Miên vì ngăn cản Diệp Phong Miên tiếp xúc với Giang Phi đã tốn không ít tâm tư, thậm chí còn âm thầm tìm Giang Phi nói chuyện.

Sau đó Diệp Phong Miên bị người ta đưa sang nước ngoài du học, Giang Phi dưới sự thuyết phục của mẹ Diệp Phong Miên liền âm thầm cắt đứt mọi liên lạc với Diệp Phong Miên, sau đó tất cả những gì có liên quan tới Diệp Phong Miên về sau, Giang Phi chỉ có thể nghe ngóng trên TV trên internet.

Diệp Phong Miên trở về nước, về sau trở thành đại minh tinh vạn chúng chúc mục, Giang Phi chỉ yên lặng chú ý, cậu cũng hết lòng tuân thủ cam kết với mẹ Diệp Phong Miên, không âm thầm liên lạc với Diệp Phong Miên nữa.

Mẹ Diệp Phong Miên nói dối với Diệp Phong Miên rằng Giang Phi di cư, cũng để phòng ngừa con trai mình lại đi tìm Giang Phi.

“Anh cho là em sống rất tốt, đã có cuộc sống mới của mình, cho nên cũng không đi tìm em nữa.” Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói: “Nếu như anh biết em còn ở trong nước, anh nhất định sẽ đi tìm em.”

“Phong ca em…” Giang Phi thấp giọng nói: “Em…Em hiện tại thật ra tốt vô cùng.”

“Tốt?” Diệp Phong Miên nhìn vết tím xanh bất tán trên gò má Giang Phi rồi nhớ tới bộ dáng Giang Phi thất hồn lạc phách kéo vali đi trong mưa, tim như bị dao cắt: “ Tiểu Phi, em không cần che giấu cái gì trước mặt anh, em có thể tiếp tục giống như hồi còn bé, có ủy khuất gì cứ trút hết lên anh, nói ra sẽ dễ chịu hơn một ít.”

Mũi Giang Phi chua xót, cậu hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: “Thật…thật sự tốt vô cùng, chỉ là gần đây gặp một chút…một chút phiền toái, bất quá không sao cả không phải vấn đề lớn lao gì, em có thể…có thể tự giải quyết.”

Giang Phi không muốn để Diệp Phong Miên cảm thấy đã nhiều năm như vậy cậu không có chút tiến bộ nào, cậu mặc dù một thân yếu ớt, nhưng cũng có ý chí muốn một mình đảm đương, đã không còn là tiểu quỷ năm đó vừa gặp chút thất bại đã sụp đổ khóc lóc nữa.

Dĩ nhiên, Giang Phi cũng sợ Diệp Phong Miên biết chuyện giữa mình cùng Phó Huân. Đoạn cuộc sống không thấy được ánh sáng kia chỉ được tiêu hóa ở trong lòng một mình cậu thôi, không thể để Diệp Phong Miên nhìn ra được chút sơ hở nào, nếu để Diệp Phong Miên biết cậu bị một nam nhân…coi như cậu có dũng khí để tiếp tục sống, cũng tuyệt không còn mặt mũi nào xuất hiện bên cạnh Diệp Phong Miên nữa.

Đây là lần đầu tiên Giang Phi nói dối Diệp Phong Miên, cậu nói mình để thanh toán nốt món nợ cuối cùng trong nhà liền bán phòng trọ đi, bây giờ chuẩn bị đến một thành phố khác, tìm việc làm tiếp tục kiếm tiền.

Còn về vết thương trên mặt…Giang Phi ngỏ ý là do thời điểm làm thêm tại một nhà hàng, chẳng may vẩy nước đồ ăn lên khách, sau đó bị khách quất một cái bạt tai.

Giang Phi xem như là lớn lên cùng Diệp Phong Miên, khi Giang Phi mới vừa hiểu chuyện, thích nhất là đến nhà cậu, cậu thích theo sau Diệp Phong Miên gọi ca ca, cuộc sống có ủy khuất gì, cậu không thổ lộ hết với cha mẹ mà chỉ nói cho một mình Diệp Phong Miên.

Năm đó Giang Hải Tông lạc lối bị mẹ Giang Phi Nhan Hiểu phát hiện, Giang gia ngày nào cũng gà bay chó chạy, Giang Phi một thân bị thương vẫn đợi ở nhà cậu, ở bên người Diệp Phong Miên, khi đó chỉ có sự an ủi Diệp Phong Miên mới có thể cho cậu sự chữa trị tốt nhất.

Giang gia phá sản, giữa đêm cả nhà phải giải tán, cũng là Diệp Phong Miên chạy tới bên người Giang Phi trước tiên, giúp đỡ, khích lệ Giang Phi cố gắng sống tiếp.

Ở trong lòng Giang Phi, Diệp Phong Miên đã là sớm là sự tồn tại của thiên thần không thể thay thế.

Giang Phi thấp giọng nói xong, Diệp Phong Miên nhẹ nhàng kéo Giang Phi vào trong ngực, anh vuốt ve mái tóc của Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Giang Phi ở trong lòng Diệp Phong Miên, cho tới nay cũng là phần chiếm giữ không thể thay thế.

Lúc còn nhỏ, Diệp Phong Miên chịu sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình, cả người đều bị ràng buộc trong trung quy trung củ, không thể có chút sai lệch nào trên đường đi, cuộc sống anh để vừa lòng mong đợi của cha mẹ, tràn đầy những kế hoạch với những quy định cứng nhắc, mà khi đó Giang Phi, giống như chú chim nhỏ bay vào trong thế giới khô khan của anh, cởi mở cùng linh động, động một cái liền cười một tiếng, đã trao cho anh sự sống tươi mới trong cái thế giới máy móc đó.

Hiện nay gặp lại Giang Phi, ký ức đã từng mỹ hảo hết thảy, rốt cuộc lại không thể kiềm chế cuồn cuộn trào ra, mà so với thời thiếu niên đơn thuần, càng thêm mấy phần hoài niệm lưu luyến.

Từ trong lúc nói chuyện phiếm với Diệp Phong Miên, Giang Phi biết được ngày hôm qua Diệp Phong Miên mới vừa đóng xong một bộ phim, đêm qua tổ kịch tụ tập đi ăn, ăn xong anh liền vội vã đến thành phố Trung Nam, vì để đuổi kịp buổi quay quảng cáo công ích lần thứ nhất được định vào sáng hôm nay.

Bởi vì sân bay gặp sương mù nên phi cơ sẽ chậm trễ, để không ảnh hưởng đến buổi quay, Diệp Phong Miên mới mang đám trợ lý dưới tay lái xe cả đêm trở về.

Khi Giang Phi nghe được Diệp Phong Miên nói xe này sẽ lái về thành phố Trung Nam, sắc mặt nhất thời ảm đạm, cậu kinh hoảng thất thố nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây chính là đường trở về thành phố Trung Nam.

Trong nháy mắt, Giang Phi cảm giác huyết dịch toàn thân đều dừng lại.

“Dừng xe.” Giang Phi bỗng nhiên hô to một tiếng: “Tôi muốn xuống xe.”

Tất cả mọi người bên trong xe đều sửng sốt, tài xế mặt đầy mờ mịt, hỏi ý Diệp Phong Miên, Diệp Phong Miên bảo hắn tiếp tục lái xe đừng ngừng, sau đó hai tay ấn bả vai Giang Phi, nhìn sắc mặt Giang Phi trắng bệch, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy Tiểu Phi, em đang sợ cái gì? Tại sao muốn xuống xe?”

“Em…Em…” Óc Giang Phi một mảnh hỗn loạn, một bên là sự sợ hãi đối với tên ma quỷ ở thành phố Trung Nam, một bên là sự an ủi cùng ấm áp vẫn như cũ nhận được từ trên người Diệp Phong Miên…Cậu căn bản không dám nói ra sợ hãi trong lòng với anh ấy.

Giang Phi lắc đầu, cuối cùng hai tay che mắt, khóc không thành tiếng.

Diệp Phong Miên ôm Giang Phi vào trong ngực, nhẹ ấn đầu Giang Phi lên ngực mình, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ Tiểu Phi, có Phong ca ở đây, dù thành phố Trung Nam có nước lũ cùng mãnh thú, anh cũng sẽ không quan tâm đến tất cả mà che chở em, đừng sợ…nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Lời của Diệp Phong Miên như vỗ về cơn khủng hoảng trong lòng Giang Phi…kỳ thực thành phố Trung Nam lớn như vậy, coi như trở về cũng chưa chắc sẽ chạm mặt nam nhân kia.

Sự thật vô số lần lên xuống trong cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Phi miễn cưỡng nuốt trở về, cậu vẫn muốn ở bên cạnh Diệp Phong Miên bảo vệ cái tôn nghiêm đáng thương của mình…Bị người mình sùng bái xem thường cùng chê bai, loại đau khổ này còn khiến cậu đau đến không muốn sống hơn.

“Em…Em trước không phải đã nói lúc làm phục vụ viên xảy ra xung đột với khách còn gì…” Giang Phi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cái nam nhân đó nói sau này thấy em một lần sẽ đánh em một lần, em…em sợ, cho nên mới muốn rời khỏi thành phố Trung Nam, đến thành phố khác sống.”

Lời Giang Phi làm Diệp Phong Miên dở khóc dở cười, anh cưng chiều vuốt ve mái tóc Giang Phi: “Vậy hiện tại ở cùng một chỗ với anh, còn sợ sao?”

Giang Phi nhìn khuôn mặt dịu dàng của Diệp Phong Miên, nội tâm hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại.

Người vị vùi lấp trong bóng tối, khi đối mặt với ánh sáng thật vất vá mới bắt được, chung quy sẽ sinh ra dũng khí cực lớn, cũng sẽ càng sợ hãi bị vùi lấp trong bóng tối lần nữa.

Thời khắc này Giang Phi chính là như vậy, sự xuất hiện của Diệp Phong Miên đã ổn định lại thế giới tinh thần đang lung lay sắp đổ của cậu, để phần ấm áp này có thể tiếp tục, dũng khí cũng bất thình lình sinh ra để tỷ thí với tuyệt vọng.

Giang Phi dụi mắt một cái, nặn ra một nụ cười thư thái bình thản: “Không sợ, có Phong ca, cái gì em cũng không sợ.”

Bình luận

Truyện đang đọc