TRÁNH SỦNG II

Triệu Trường Tùng làm bộ tìm một vòng bên mép giường, rồi sau đó quay đầu gọi Giang Phi đang đứng cạnh ghế salon cách đó không xa: “Tiểu Giang, cậu tới giúp Triệu thúc tìm một chút.”

Đầu óc Giang Phi chóng mặt do hai ly rượu kia nhưng cũng không khiến cậu hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, cho nên Giang Phi không lập tức đi tới, mà là cười nói: “Nếu không thì chờ ngài tìm được, tôi tới lấy lần nữa.”

Triệu Trường Tùng cảm giác được sự phòng bị của Giang Phi, tráo trở nói: “Có lẽ chỉ có cơ hội duy nhất là tối nay mà thôi.”

Triệu Trường Tùng đi về phía Giang Phi, cười híp mắt nhìn chằm chằm gò má đỏ ứng của Giang Phi, chỉ vào ghế salon bên cạnh bàn trà nhỏ nói: “Tiểu Giang ngồi đi, chuyện đồng hồ đeo tay kia tôi còn có chút nghi vấn, ngồi xuống chúng ta lại cẩn thận trò chuyện một chút.”

Giang Phi do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế salon, ngay sau đó Triệu Trường Tùng liền ngồi bên cạnh Giang Phi, bởi vì do thân thể hắn quá gần Giang Phi nên Giang Phi theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút.

Triệu Trường Tùng cười cười, cũng không nói gì, hắn cầm bình trà trên bàn trà nhỏ lên rót cho Giang Phi một ly trà ấm.

“Triệu…Triệu tổng, ngài còn nghi vấn gì sao?” Giang Phi cảm giác được Triệu Trường Tùng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình nên không dám ngẩng đầu, một mực cúi đầu nhìn mặt bàn.

“Có a.” Triệu Trường Tùng cười híp mắt hỏi nhỏ: “Nếu như tôi không chịu trả phiếu nợ kia cho cậu, cậu định làm cách nào trả ba trăm vạn kia?”

Giang Phi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Triệu Trường Tùng, đối mặt với ánh mắt thèm thuồng cùng dơ bẩn kia, Giang Phi lại nhanh chóng cúi đầu xuống: “Phải…phải cố gắng kiếm tiền.”

“Cố gắng kiếm tiền?” Triệu Trường Tùng khẽ cười nói: “Cố gắng thế nào để kiếm hơn ba trăm vạn trong vòng nửa năm?”

“Tôi…tôi thật sự không trộm đồng hồ của ngài, tôi bị oan, ngài nhất định phải tin tưởng tôi.”

“Thật ra thì…không bắt được hung thủ thật sự, phiếu nợ này sẽ gây thiệt thòi cho cậu, nhưng tôi cũng tổn thất nặng nề a, dẫu sao tiền của tôi cũng không phải là gió thổi tới.”

Giang Phi cho rằng Triệu Trường Tùng hối hận, trong lòng nhất thời trầm xuống, đột nhiên lại cảm thấy Triệu Trường Tùng hắn có muốn trả phiếu nợ hay không đều do hắn quyết định, mình căn bản không có tư cách đi yêu cầu hắn giao phiếu nợ kia ra, dẫu sao Triệu Trường Tùng hắn cũng là người bị hại.

“Tiền kia đúng là…đúng là quá nhiều, có thể gia hạn thêm chút thời gian không?” Vẻ mặt Giang Phi đầy thành khẩn nói.

Triệu Trường Tùng đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ một cái lên đùi Giang Phi, ôn hòa nói: “Đừng khẩn trương, tôi biết ba trăm vạn đối với cậu mà nói áp lực rất lớn, nhưng thực sự chỉ cần chọn được con đường để kiếm tiền, kiếm ba trăm vạn trong nửa năm không phải vấn đề gì.”

Giang Phi mờ mịt nhìn Triệu Trường Tùng.

Triệu Trường Tùng hơi nhích gần tới chỗ Giang Phi, một cái tay nắm lấy tay của Giang Phi, Giang Phi theo bản năng muốn rút lại, lại bị lòng bàn tay của Triệu Trường Tùng nắm chặt lại.

“Thật ra thì trong buổi tiệc từ thiện đêm đó tôi đã nhìn thấy cậu.” Triệu Trường Tùng thấp giọng nói: “Khi đó tôi cảm thấy dáng dấp cậu đặc biệt khiến người ta yêu thích, bộ dáng tuấn tú, mặt mũi đơn thuần hợp lòng người, ai nhìn trong lòng đều đặc biệt thoải mái…”

Giang Phi không nhớ trong buổi tiệc từ thiện hôm đó mình có gặp Triệu Trường Tùng, chẳng qua là do đêm đó có rất nhiều thương nhân cùng người nổi tiếng, cộng thêm sau đó cậu làm được nửa liền rời đi, cho nên trừ Phó Huân, cậu không nhớ rõ trong dạ tiệc đó cụ thể có những ai, có lẽ Triệu Trường Tùng đích xác là có mặt ở đó, tình cờ nhìn thấy mình, nhưng mình lại không thấy hắn, hoặc là gặp nhiều người nên cũng quên mất.

Thời khắc này Triệu Trường Tùng nói như vậy, trực giác Giang Phi cảm thấy không ổn, cậu dùng sức muốn rút tay bị lòng bàn tay của Triệu Trường Tùng nắm chặt lại, nhưng Triệu Trường Tùng không những không buông mà một tay khác còn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu…

“Triệu tổng tôi…tôi…” Giang Phi sợ hãi, nội tâm bất an nhưng cũng mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: “Tôi quả thực không hiểu ý của ngài, chuyện…chuyện giấy nợ đó…”

“Cậu sao lại đơn thuần như vậy chứ?” Triệu Trường Tùng cười vô cùng hiền hòa: “Là như này, Tiểu Giang à, tối nay cậu ở lại bồi Triệu thúc, nói không chừng sáng mai Triệu thúc liền có thể tìm được tờ phiếu nợ kia.”

Khóe miệng Giang Phi giật giật vài cái: “Bồi…bồi”

Một cái tay khác của Triệu Trường Tùng đặt lên bắp đùi Giang Phi, đầu ngón tay vừa mới chạm vào, Giang Phi liền như bị điện giật từ trên ghế salon bật dậy.

“Xin…xin lỗi Triệu tổng, tôi…tôi nghĩ tôi vẫn là cố gắng làm việc kiếm tiền trả nợ đi.” Giang Phi vừa nói vừa lùi về phía cửa: “Thật xin lỗi tối nay đã làm phiền ngài.”

Nói xong, Giang Phi xoay người định rời đi, Triệu Trường Tùng đứng dậy quát lớn một tiếng: “Đứng lại!”

Giang Phi dừng chân lại.

“Tôi khuyên can mãi, cậu một câu cũng không nghe đúng không?” Triệu Trường Tùng lạnh lùng nói: “Bồi tôi ngủ mấy đêm được ba trăm vạn, đến tột cùng là cậu chịu thiệt hay tôi chịu thiệt, món nợ này cậu thật sự coi như không sao?”

Giang Phi nắm chặt thành quyền không nói gì.

“Tối nay nếu cậu bước ra khỏi cái cửa này, ngày mai tôi sẽ sai người đi lấy căn nhà của cậu, cậu nghĩ rõ cho tôi.” Triệu Trường Tùng nghiêm giọng nói: “Mẹ nó một tên tiểu tử nghèo lại ở chỗ này giả bộ thanh cao, vừa ý cậu là cho cậu mặt mũi, cậu có tin hay không tôi sẽ khiến cậu sau này sống không được an ổn ngày nào?”

Giang Phi hít sâu một hơn, cuối cùng không nói gì đi thẳng ra cửa.

Cửa phòng nghỉ khép hờ, là Giang Phi mới vừa rồi sau khi bước vào cửa liền cố ý để lại khe cửa, là vì nó thuận tiện cho lúc rời đi.

Phó Huân dựa trên tường ngoài cửa hút thuốc, dĩ nhiên là xuyên qua kẽ hở của cửa này nghe rõ ràng đoạn đối thoại của Triệu Trường Tùng, hắn thật sự bất ngờ, với tính khí Giang Phi lại không phản bác một câu, coi như là giận chửi lại một câu cũng tốt.

Nhưng mà Giang Phi lại trực tiếp chịu đựng.

Phó Huân cười thầm nghĩ trong đầu, vị thiếu gia nóng nảy trong ấn tượng của hắn thật sự đã bị cuộc sống này mài giũa thành một tên hèn nhát rồi.

Một kẻ đã bị triệt đầu triệu đuôi, ai cũng có thể tiến lên đạp một cước, phế vật…

Giang Phi vừa định đưa tay kéo cửa ra, sau lưng đột nhiên bị đặt lên cái gì đó, ngay sau đó truyền tới một cơn điện giật đau nhức, dòng điện sè sè trong nháy mắt chui vào trong cơ thể.

Bịch một tiếng Giang Phi ngã trên đất, cả người bị điện giật mà cứng ngắc co lấy thân thể lại.

Triệu Trường Tùng quơ quơ gậy kích điện trong tay, rồi sau đó đá Giang Phi trên đất vài cái, cười lạnh nói: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, làm khúc nhạc dạo lâu như vậy lại không bằng việc sử dụng tốt cây gậy kích điện này.”

Điện trong gậy kích điện không cao, thời gian tác dụng lên thân thể con người khá ngắn, cho nên Giang Phi rất nhanh liền bình thường lại, chỉ là thân thể trong tê dại không thể nào dùng sức.

Giang Phi cật lực đưa tay víu mép cửa, kéo cánh cửa ra một chút, khàn khàn hô: “Cứu…mạng…cứu mạng…”

Triệu Trường Tùng ném gậy kích điện qua một bên, khom người bắt lấy một cánh tay Giang Phi lôi cậu dậy, sau đó khó kìm lòng nổi chôn mặt vào cái cổ mịn màng của Giang Phi chà một cái, mùi sữa tắm thoang thoảng nhàn nhạt khiến hắn như mê như say.

Giang Phi cực kỳ tuyệt vọng cùng oán trách, vô cùng sợ hãi, những năm này cậu gặp rất nhiều thất bại nhưng thân thể bị uy hiếp như này vẫn là lần đầu…

“Cứu…cứu mạng…” Giang Phi thấp giọng kêu, đem tất cả hy vọng gửi vào khe cửa kia, khát vọng có ai đi qua có thể nghe được câu “Cứu mạng” này.

“Cứu mạng cái rắm biết ông đây ở phòng này, ai dám đi vào.”

Triệu Trường Tùng nói xong, đưa tay chuẩn bị đóng cửa lại, kết quả Phó Huân bên ngoài trước một bước đẩy cửa phòng ra.

Cửa phòng bị mở ra, Phó Huân dùng hai ngón tay kẹp thuốc lá trong miệng, ngẩng mặt lạnh lùng nhìn hai người trước mắt.

“Mày là ai?” Triệu Trường Tùng nổi giận nói: “Cút cho tao!”

Phó Huân nhìn Giang Phi ném ánh mắt cầu cứu về phía mình, cười lạnh một tiếng: “Nghe có người hô cứu mạng cho nên tới xem một chút.”

[Cáp: Ân, kịch bản cốt lõi bắt đầu rồi]

Bình luận

Truyện đang đọc