TRÁNH SỦNG II

Giang Phi đi đến phòng Phó Huân nghỉ ngơi, phát hiện Phó Huân đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt phức tạp nhìn mặt đất.

Nhớ tới lời Phó Huân nói, rồi lại nhìn Phó Huân lúc này tâm trạng nặng nề, cảm giác đồng tình trong Giang Phi lại bắt đầu tràn lan.

Giang Phi ngồi xuống bên người Phó Huân, nhẹ giọng nói: “Nếu không anh tâm sự với tôi đi, coi như tôi không giúp được anh, ít nhất…ít nhất anh nói ra sẽ dễ chịu hơn một ít.”

Phó Huân nhìn mặt đất, cười khổ một tiếng lắc đầu một cái, sau đó đứng dậy chỉnh lại vạt áo, nhẹ giọng nói: “Đi thôi Giang Phi, anh muốn đến nơi em ở ngồi một chút.”

Giang Phi không thể làm gì khác hơn là nuốt xong lời an ủi, cùng với Phó Huân rời khỏi nhà hát.

Hai người đầu tiên dùng bữa tối tại một nhà hàng, sau khi ăn xong Phó Huân liền đưa Giang Phi về chung cư.

Phó Huân đến phòng trọ một cái liền ngồi tựa lên ghế salon của Giang Phi, Giang Phi vừa rót nước cho hắn, vừa nói: “Bảo tiêu của anh còn ở dưới lầu chờ đó, anh định để hắn chờ bao lâu?”

Lúc này, chỉ thấy Phó Huân lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn ngắn, sau đó trực tiếp nằm xuống ghế salon của Giang Phi.

“Anh bảo hắn trở về rồi.” Phó Huân nói: “Tối nay anh ở chỗ em một đêm.”

Giang Phi dở khóc dở cười, đi tới cạnh ghế salon đẩy Phó Huân một cái: “Nơi ở của em nhỏ như vậy sao có thể thoải mái bằng khách sạn biệt thự được?”

Phó Huân ôn nhu nhìn Giang Phi: “Không giống nhau, ở nơi của em anh có thể bình tĩnh ngủ, có người quan trọng ở bên cạnh, ngủ ở đâu đều không sao cả.”

Cái câu “người quan trọng bên cạnh” Giang Phi nghe được trong lòng liền có loại cảm giác không nói nên lời.

“Giang Phi, anh thật sự rất mệt mỏi…” Phó Huân đưa tay nắm lấy một bàn tay của Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Để anh tránh ở chỗ em một chút, có được không?”

Phó Huân ôn hòa như vậy, cơ hồ khiến Giang Phi quên mất bộ dáng lạnh lùng tàn nhẫn trước kia của hắn.

“Được…được mà, vậy em sắp xếp lại phòng khách một chút, anh đến phòng ngủ nghỉ đi.”

“Không cần, nằm trên ghế salon đã là rất tốt rồi.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Cám ơn em, Giang Phi.”

Giang Phi hết cách, cầm một chiếc chăn mỏng tới phòng khách đưa cho Phó Huân.

Khi Giang Phi tắm xong, liền mặc một bộ quần áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, thời điểm đi ngang qua phòng khách, Phó Huân đang dựa trên ghế, ánh mắt liền theo sát Giang Phi.

Mái tóc Giang Phi ướt nhẹp, quần áo ngủ có vài chỗ bị ướt liền dính lên trên lưng của cậu, ánh lên đường vòng cung mềm mại, gò má Giang phi vốn đã trắng giờ lại có hơi nóng phủ lên càng thêm trắng như tuyết, cả người cũng tỏa ra hơi nóng trắng tinh, nhìn qua vừa mềm mại lại vừa ấm áp.

Thời điểm Giang Phi dùng khăn lông lau khô tóc, theo cánh tay giơ lên liền lộ ra phần eo thon gầy, làn da kia còn trắng nhẵn nhụi hơn cả mặt của cậu.

Giang Phi như vậy nhìn quả thực quá vô hại, cho dù trong lòng Phó Huân có nhiều thành kiến với cậu, ít nhất vào thời khắc này, hắn chỉ cảm thấy sự tồn tại của chàng trai trước mắt này khiến hắn cảm thấy an lòng khó hiểu, cả đời này của hắn đều phòng bị tất cả mọi người, coi như là có chung sống lâu với ai đó, hắn đều sẽ không bỏ qua một chút phòng bị nào, thế nhưng….

Nhưng chàng trai trước mắt này, có lẽ nhìn qua quả thực quá ngốc nghếch, trong lòng Phó Huân bắt đầu cảm thấy, bất kỳ phòng bị nào đối với Giang Phi đều là dư thừa.

“Đúng rồi, anh ăn trái cây không?” Giang Phi bỗng nhiên quay đầu hỏi Phó Huân ở ghế salon, Phó Huân theo bản năng thu hồi ánh mắt rơi trên phần eo Giang Phi lại, tránh né quá rõ ràng, khiến Giang Phi phát giác ra được sự khác thường: “Sao vậy?”

Phó Huân ho nhẹ hai tiếng: “Không có gì, trái cây phải không, có thể ăn chút.”

“Vậy tôi đi bổ trái cây, vừa vặn tôi cũng muốn ăn.”

Giang Phi trực tiếp chùm khăn lông lên đầu, sau đó đi về phía phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng mâm trái cây vừa mới bày xong đi ra, hình như muốn thể hiện nên miếng thanh long táo cam trắng trắng hồng hồng được bày hết sức đẹp mắt.

Giang Phi ngồi xuống bên cạnh Phó Huân, một tay cầm trái cây ăn, một tay dùng tăm đâm một miếng trái cây đưa tới miệng Phó Huân, nhìn bộ dáng hiển nhiên ở trong lòng đã chấp nhận người bạn Phó Huân này.

“Sao nào, cách tôi đãi khách không tệ phải không?”

Khóe miệng Phó Huân giật giật hai cái, sửng sốt hai giây mới há miệng…đây có lẽ là lần đầu tiên hắn bị một người con trai tự tay đút trái cây cho.

Phó Huân nhìn biểu cảm vân đạm phong khinh không chút để ý của Giang Phi, trong lòng cười nhạt…EQ người này xem ra cũng không thấp, lại biết dùng cách này để chiếm tiện nghi mình.

Hai tay Phó Huân gối sau ót, khi đang chờ Giang Phi đưa miếng trái cây đến bên miệng hắn lần nữa, Giang Phi bỗng nhiên nhai trái cây mơ hồ nói: “Anh không ăn sao? Tự mình lấy đi.”

“…”

Trong đầu Phó Huân nghĩ, đây có lẽ là không muốn biểu hiện quá rõ ràng để mình nhìn ra được đi, dẫu sao so với biểu hiện ân cần, tư thái kiêu ngạo là sách lược câu dẫn thông minh hơn.

Phó Huân ngồi dậy, cầm miếng trái cây trên mâm lên ăn, khóe mắt hắn không tự chủ liếc khuôn mặt Giang Phi, khăn lông trên đỉnh đầu phủ lên hai bên gò má của Giang Phi, khiến khuôn mặt thanh tú của cậu càng thêm xinh xắn ngoan ngoãn.

Ánh mắt Phó Huân có vài tia mê ly không chịu khống chế, nhưng rất nhanh hắn liền thu hồi ánh mắt lại.

Giang Phi ngồi bó gối trên ghế salon, mấy câu trong lòng nổi lên hồi lâu giờ mới nhẹ giọng mở miệng: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh cái gì?”

“Cảm ơn anh đã chấp nhận trò chuyện với tôi, còn như vậy…” Giang Phi nhỏ giọng nói: “Quan tâm tôi như vậy, kỳ thực tôi…tôi là một người rất ít nói rất nhàm chán, có thể trở thành người quan trọng trong lòng người khác, tôi cảm thấy…rất may mắn.”

Phó Huân cười khẽ: “Cũng cảm ơn em, so với mấy ngày không chịu chấp nhận kia, cách em đối với anh hình như đã không còn phòng bị nào.”

“Không phải, tôi…tôi bình thường như vậy, thân phận anh lại cao quý như thế, anh chịu kết bạn với tôi, thấy thế nào cũng đều là tôi kiếm lợi.” Giang Phi nói: “Người cái gì cũng có như tôi, không có gì đáng giá để người ta mưu hại, nhưng anh thì khác, người có thân phận như anh, không biết có bao nhiêu người muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, phải phòng bị, anh vẫn nên phòng chừng tôi.”

Phó Huân bị nói thiếu chút nữa bật cười, sau đó thâm ý nói: “Vậy em định chiếm tiện nghi anh sao?”

Giang Phi hiển nhiên đem hai chữ ‘tiện nghi’ hiểu hết sức đơn giản, lập tức thẳng thắn nói: “Làm sao lại thế, anh chấp nhận tin tưởng tôi, chịu nói chuyện phiếm với tôi còn mang tôi ra ngoài ngắm cảnh đời, tôi đã vô cùng cảm động rồi, tôi không làm bất kỳ chuyện gì gây bất lợi cho anh đâu, thật đó.”

Phó Huân bỗng nhiên đến gần Giang Phi, hỏi nhỏ: “Vậy em, thích anh không?” 

Bình luận

Truyện đang đọc