Sau khi rời khỏi khu chung cư cũ, tất cả vệ sĩ mặc vest đen anh thuê đã rời đi, chỉ còn lại Trần Ninh lái xe chở Từ Châu và Huỳnh Minh Đạt trở về chung cư Hoa Viên Phỉ Thúy, cuối cùng cũng về đến nhà.
"Cô chủ, mời xuống xe!"
Trần Ninh mỉm cười mở cửa xe mời Từ Châu xuống.
Ở đây không còn người ngoài, Từ Châu cũng không nhịn được nữa, lập tức nhào vào trong vòng tay của Trần Ninh khóc nức nở, nỗi oan ức trong lòng và lòng biết ơn của cô đối với Trần Ninh đan xen vào nhau khiến cô khóc không thành tiếng.
“Được rồi, đừng khóc nữa.
” Trần Ninh vỗ vỗ lưng Từ Châu, an ủi cô.
Thấy cảnh này, Huỳnh Minh Đạt thức thời trở về phòng mình, lúc này chỉ còn lại một nam một nữ đang ôm nhau.
Một lúc lâu sau, Từ Châu xấu hổ ngẩng đầu lên, phát hiện áo sơ mi của Trần Ninh đã ước đẫm nước mắt của mình.
“Mau cởi ra đi, tôi đi giặt cho anh.
” Từ Châu cảm thấy có lỗi.
“Không cần đâu, máy giặt giặt được rồi.
” Trần Ninh nói.
"Đưa cho tôi được không? Tôi muốn làm chút gì đó cho anh.
" Từ Châu trìu mến nói.
Trần Ninh đã làm rất nhiều chuyện cho cô, bây giờ Từ Châu muốn trả ơn anh, cô bằng lòng làm bất cứ điều gì cho Trần Ninh.
Cuối cùng, Trần Ninh cũng hết cách với cô, cô đem hết quần áo bẩn đi giặt khô rồi sẽ đưa cho anh.
Trần Ninh nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng thì không khỏi thở dài, tuyển được cô trợ lý thật đáng giá, không chỉ hoàn thành tốt công việc mà còn chu toàn cả việc ăn ở của anh.
Tưởng như vậy là xong, buổi tối lúc Trần Ninh tắm rửa xong nằm trên giường lướt điện thoại thì chuông cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của Từ Châu.
Trần Ninh nhìn xuống quần áo của mình, một chiếc quần đùi và một cái áo lót, đã tối nên anh ăn mặc rất thoải mái, nghe thấy tiếng của cô thì anh chạy ra mở cửa.
"Ông chủ, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi đấy chứ? Tôi đã giặt sạch quần áo rồi.
"
Thì ra là Từ Châu đến giao quần áo sạch, xấp quần áo trên tay cô đã được gấp lại gọn gàng, tỏa ra mùi thơm sảng khoái, không cần mặc đâu, chỉ cần ngửi thôi là đã thấy thích rồi.
“Đưa cho tôi, không còn sớm nữa, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.
” Trần Ninh nói.
"Ừm.
"
Từ Châu đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng, mà thứ cô đang nhìn chằm chằm hình như là quần đùi của Trần Ninh.
Trần Ninh lập tức sửng sốt, còn cho rằng mình "cứng lên" nên vội vàng quay lưng lấy tay che lại.
"Ông chủ, anh đừng hiểu lầm tôi, quần đùi của anh hình như còn chưa giặt.
"
Cảm giác như Từ Châu bị nghiện giặt quần áo vậy, ngay cả đồ lót của Trần Ninh cũng không tha.
“Cái này không cần đâu, tôi tự giặt được rồi.
” Trần Ninh có chút xấu hổ nói.
"Vậy được, Trần Ninh, ngủ ngon!"
Từ Châu lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trần Ninh ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra, vừa rồi hình như Từ Châu gọi mình bằng tên chứ không phải gọi ông chủ, nhưng mà đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Lần này anh kỹ hơn rồi, sau này bất cứ khi nào gặp phụ nữ cũng phải mặc quần áo chỉnh tề mới được, bị người ta nhìn thấy cái đó thì phiền phức to.
……
Một tuần mới sắp đến, sáng sớm Từ Châu mang đồ ăn sáng đến rồi báo cáo lịch trình làm việc hôm nay cho anh.
Trải qua buổi sàng lọc tuyển chọn đầu bếp, cuối cùng có ba người được lọt vào vòng phỏng vấn, họ đều là những đầu bếp được cấp chứng chỉ cao nhất, thông thạo nhiều món ăn và có kinh nghiệm làm việc trong các nhà hàng lớn.
Có thể nói họ là những đầu bếp hàng đầu, sẽ được Trần Ninh trực tiếp phỏng vấn.
“Ừ, thu xếp vào sáng nay đi.
” Trần Ninh gật đầu.
“Được, vậy tôi đi liên lạc với người phỏng vấn đây.
” Từ Châu gật đầu, khoảng thời gian này anh thấy cô luôn cười rất vui vẻ.
Đợi khi Từ Châu rời đi, Trần Ninh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh cảm thấy dường như Từ Châu đã thay đổi, trước đây cô còn có sự vụng về và thận trọng của một người mới đến làm việc, nhưng cô của hôm nay tự tin và cố chấp hơn nhiều, cảm giác thật kỳ diệu.
"Không sao, đây là chuyện tốt mà.
"
Sau đó Trần Ninh chuẩn bị đi phỏng vấn các đầu bếp hàng đầu kia để chuẩn bị mở cửa lại nhà hàng Pháp.
Lúc này, Hạ Tĩnh gửi tin nhắn Zalo cho anh, là người anh quen ở trung tâm thể thao.
“Hôm nay sao anh không đến tập?” Hạ Tĩnh hỏi.
“Tôi không phải là người đam mê thể thao, không đi thường xuyên đâu.
” Trần Ninh trả lời tin nhắn.
Hạ Tĩnh: "Là vậy sao, vậy anh đang làm gì vậy?"
Trần Ninh: "Đang chuẩn bị đi làm, lát nữa có một cuộc phỏng vấn.
"
Hạ Tĩnh: "Ồ? Anh còn cần đi tìm việc sao?"
Trần Ninh: "Không phải, tôi đi phỏng vấn người ta.
"
Hạ Tĩnh: "Hèn gì, địa chỉ ở đâu, tôi cũng đến, tôi có thể giúp anh phỏng vấn.
"
Trần Ninh phỏng vấn đầu bếp không cần người giúp, chỉ cần xem tài nấu nướng có ngon hay không, chỉ cần có cái lưỡi và cái mũi là có thể làm được công việc này.
Nhưng mà hai người bọn họ cũng tính là bạn bè cùng chung hoạn nạn, Hạ Tĩnh muốn đến, Trần Ninh sẽ không phản đối.
“Ừm, vậy cô đến nhà hàng Pháp đi.
” Trần Ninh báo lại địa chỉ.
Sau đó hẹn thời gian, Từ Châu và Trần Ninh cùng đi đến nhà hàng Pháp, còn thằng anh em Huỳnh Minh Đạt của anh vẫn ở nhà nghịch máy tính, không hứng thú với mấy cuộc phỏng vấn này.
Khi Trần Ninh và Từ Châu đến bên ngoài nhà hàng Pháp thì họ thấy cựu quản lý nhà hàng tên Bruno đang chào hàng trong trang phục hầu bàn thời cổ đại.
Bởi người nhà hàng Tây mà xuất hiện đồ mang phong cách nước V mà còn là người nước ngoài mặc đồ nước V nữa chứ.
Sự tương phản này thu hút rất nhiều lượng khách cho nhà hàng.
Trần Ninh mở cửa bước vào nhà hàng, những nhân viên người nước V và người nước ngoài còn lại của nhà hàng đều tiến lên chào hỏi, bây giờ Trần Ninh đã là sếp lớn của họ, tất nhiên phải lịch sự rồi.
.