TRỢ GIÁ CHỤC NGHÌN TỶ GIÚP TÔI LÊN TỚI ĐỈNH CAO



Vốn dĩ gã đàn ông để tóc húi cua kia có thể nói là nước sông không phạm nước giếng với Trần Ninh, nhưng anh vô tình nhìn thấy được mấy món ăn của Trần Ninh, tuy rằng chỉ còn cơm thừa canh lạnh nhưng bất kể là màu sắc hay kiểu dáng đều có thể nhìn ra mấy món hải sản đó không giống bình thường, ít nhất là gã ta chưa từng thấy qua.

"Phục vụ đâu, lại đây, mấy món ăn trên bàn bọn họ đều ghi hết lại cho tôi, một lúc nữa ông chủ của tôi phải mời khách quý ăn cơm.

" Tên đàn ông để tóc húi cua kia chỉ vào bàn Trần Ninh rồi nói.

"Thật xin lỗi thưa ngài, vị khách kia là mang nguyên liệu tới nấu ăn còn nơi này của chúng tôi thì không có mấy nguyên liệu ấy.

" Người phục vụ nhỏ giọng nói.

"Cái này không có, cái kia cũng không có, các người mở nhà hàng làm gì vậy hả, nấu cho bọn họ ăn lại không muốn nấu cho ông đây ăn đúng không? Là đang khinh thường ông chủ Hứa của chúng tao có phải không hả?"
Tên đàn ông để tóc húi cua kia càng nói càng tức giận, đột nhiên túm lấy cổ áo nam nhân viên phục vụ rồi tức giận mắng ầm lên.

“Thưa ngài, mong ngài đừng nóng giận, được, được, được, tôi thấy ở bếp sau còn sót lại một số nguyên liệu, nhưng mấy nguyên liệu này là của ai, thì phải xin phép người ta mới nấu được.

” Người phục vụ bị túm dữ quá, vội vàng nói.


"Mày đi nói với tụi nó, mấy thứ đó bao nhiêu tiền thì ông chủ Hứa của tao sẽ trả hết.

" Gã đàn ông kia nói.

Người phục vụ kia còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bước tới chỗ của Trần Ninh, nhỏ giọng thương lượng: "Vị khách hàng này, của ngài còn sót lại một ít nguyên liệu nấu ăn, có thể bán cho cái vị khách kia được không? Dù sao thì để lâu sẽ không ngon, còn không bằng bán đi cho người khác.

"
Đây cũng là lý do.

Trần Ninh cũng không muốn lấy lại mấy nguyên liệu đó, thuận tiện xử lý cũng được, nhưng lại gặp được cái tên thực khách không lễ phép, anh cũng không muốn bán nó, nếu phải bán thì cũng nên bán với giá gốc.

Trần Ninh thản nhiên nói: "Bán cũng được, chỉ sợ gã ta ngại giá hơi đắt thôi.

"
Hai cái bàn cách nhau không xa, gã đàn ông kia nghe vậy liền đột nhiên đi tới.

"Mày dám coi thường ai, tao còn không thể mua nổi mấy lạng hải sản kia của mày à? Nhìn coi, bao nhiêu đây có đủ không!"
Gã ta còn muốn ép bức, từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền, vỗ xuống bàn của Trần Ninh một cái, hình như là khoảng 6 triệu.

Trần Ninh cười: "Chút tiền này của mày cũng chỉ mua được 250 gram ốc tay quỷ của tôi thôi.

"
"Cái gì, một 250 gram thôi à? Chỉ sáu triệu đã đủ ăn hết nửa bàn hải sản, làm sao có thể đắt như vậy, cho mày chút mặt mũi mà mày cũng không cần có phải không?"
Gã đàn ông để tóc húi cua hung tợn, dường như nếu một lời không hợp thì sẽ lập tức đánh nhau.

Hiện trường rất ồn ào, Trần Ninh nhìn Châu Mỹ Mỹ một cái, sợ cô sẽ sợ hãi nhưng nhìn cô đeo kính râm, khi ăn no còn có thể son lại môi, nào có dáng vẻ sợ hãi lo lắng chứ.

Cũng đúng thôi, người thừa kế tương lai của một tập đoàn lớn như vậy, nếu không có dũng khí quyết đoán thì sẽ không chơi được chút nào.

Khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Trần Ninh cảm thấy an tâm không ít, nếu Châu Mỹ Mỹ đã không sợ, vậy anh cũng không lo lắng sẽ làm ra chuyện dọa tới cô.


Có lẽ thấy Trần Ninh nhất thời không lên tiếng, còn tưởng rằng anh đã bị "Khí thế" của bản thân gã chế trụ, tên đàn ông để kiểu tóc húi cua kia đang lập tức yêu cầu người phục vụ đi lấy tất cả các nguyên liệu quý hiếm.

Trần Ninh là một cao thủ ăn mềm không cứng, tên khốn này tính tình hung hãn, anh không có ý định bàn nguyên liệu nữa, anh nhanh chóng đứng dậy nói với người phục vụ: "Tôi không bán nguyên liệu đâu, cậu đi nói với thầy Cổ, để mấy thứ đó vào hết tủ lạnh cho tôi, tối nay làm hết thành đồ ăn rồi gửi tới khách sạn.

"
Nói xong bảo Châu Mỹ Mỹ cùng rời đi.

“Không được, mày không được đi!” Gã đàn ông để tóc húi cua vẫn còn cứng đầu, không chịu để Trần Ninh đi, nhất định muốn mua hết mấy loại hải sản mà gã chưa từng thấy qua.

Bởi vì gã ta đã được ông chủ sai khiến tới chỗ này đặt bàn hải sản mời khách, yêu cầu gã nhất định phải chọn thứ cao cấp, hải sản bình thường thì ai ai cũng đã ăn ngán hết nên khi thấy nguyên liệu hải sản của Trần Ninh, gã ta lập tức động tâm tư, nhất định phải lấy cho bằng được.

Ý tưởng này của gã rất tốt nhưng lại chọn sai đối tượng.

Trần Ninh thản nhiên vung tay lên, gã đàn ông kia lập tức lảo đảo ra sau, sức lực gã không bằng Trần Ninh, một tên bụng thì béo mỡ, một người thì tuổi trẻ cường tráng, nhìn thoáng qua cũng biết cái nào tốt hơn.

"Mẹ mày, là muốn giỡn với ông mày có đúng không?"
Gã đàn ông kia hùng hổ chửi bới, chứng kiến sức lực mạnh mẽ của Trần Ninh, gã ta lập tức cầm ghế đập phá.

Trần Ninh cười lạnh một tiếng, một tay chụp được chân ghế rồi dùng sức ấn xuống, lấy khoảng cách giữa chiếc ghế, dùng tay ấn gã đàn ông tóc húi cua xuống bàn ăn khiến gã không thể nhúc nhích.

“Buông ra, nếu không buông thì ông đây sẽ giết chết mày!" Gã đàn ông để tóc húi cua kia chửi ầm lên.


Nhưng khi Trần Ninh dùng thêm chút sức thì chiếc ghế kia phát ra tiếng kêu răng rắc, sau khi chiếc ghế kia hoàn toàn biến dạng thì trực tiếp ép gã kia tới mức không thở được, mặt mày trắng bệch.

Mãi cho đến lúc này, gã ta mới biết được bản thân gặp phải một tên lợi hại, tên Trần Ninh này nhìn bề ngoài thì không phải đối tượng tốt để chọc tới.

"Đừng để mọi chuyện thêm ồn ào, chúng ta còn phải đi ra ngoài chơi nữa đấy.

" Lúc này Châu Mỹ Mỹ đang đứng bên cạnh lập tức khuyên một câu, Trần Ninh mỉm cười rồi nhẹ buông tay ra.

Lúc này, gã đàn ông để tóc húi cua kia đã ngồi trên mặt đất đang điên cuồng thở dốc, hệt như bản thân đã sống sót qua tai nạn, bây giờ nào dám nói ra mấy lời thô bạo nữa, bị Trần Ninh áp chế tới mức sợ lắm rồi.

Mà đúng lúc này, thầy Cổ nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ thì từ nhà bếp đi ra ngoài, nghe được ngọn nguồn của vụ xung đột thì lập tức giải thích với gã đàn ông kia: "Cậu trai trẻ à, vị khách này nói rất đúng, hải sản của anh ta không hề rẻ đâu, cho dù anh ta có ý muốn bán cho cậu thì cậu cũng không cách nào mua nổi đâu.

"
"Nói bậy, ông chủ Hứa của tao làm kinh doanh vận chuyển đường biển, chẳng lẽ không đủ tiền ăn nổi bữa hải sản của anh ta sao?" Gã đàn ông kia xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, ấm ức la hét, đương nhiên là gã không tin rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc