"Họ Trần kia, đi với chúng tao một chuyến.
Ông chủ của chúng tao tìm mày!"
Mấy người đàn ông cường tráng này cũng không làm gì cả, nhưng đều nhìn chòng chọc vào Trần Ninh như hổ đói.
“Ông chủ của bọn mày là Trịnh Đông, hay bạn của anh ta?” Trần Ninh hỏi.
Anh có chút thắc mắc, đối phương biết tên họ của anh, hẳn là người từng tiếp xúc với anh, nhưng thái độ mời người như vậy chắc chắn là có thù, như vậy là khả năng cùng nhóm với Trịnh Đông là rất cao.
“Đi rồi sẽ biết, bớt nói nhảm, nếu không chẳng tốt lợi gì đối với mày!” Một tên cầm đầu trong đó dọa dẫm.
“Được, bọn mày dẫn đường.” Trần Ninh bình tĩnh nói.
Với sức mạnh hiện tại của anh, có thể dễ dàng đánh ngã những tên côn dồ này, nhưng anh ngược lại muốn gặp xem người sai khiến đằng sau rốt cuộc muốn làm làm gì.
Thế là, dưới sự giám sát của ba chiếc xe, Trần Ninh theo họ đến một địa điểm giải trí tên là Caesars.
Khi Trần Ninh vừa bước xuống xe, những người đàn ông xăm trổ đã bao vây anh vì sợ anh bỏ chạy.
Trần Ninh chỉnh lại cổ áo một chút, điềm nhiên bước vào.
Một nhóm mười mấy người lên lầu, đi tới một căn phòng VIP.
Trong phòng VIP là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc vest, đi giày da, nhưng không có vẻ khiêm tốn dễ gần như những ông lớn khác, ngược lại là mặt đầy dữ tợn, giống với những người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen và xăm mình.
Ông già nhìn thấy Trần Ninh đi tới, liền châm một điếu thuốc và ngồi trên ghế sô pha quan sát Trần Ninh, nhưng lại không nói lời nào, mà phía sau ông ta có bốn người đàn ông cường tráng đứng khoanh tay, ai nấy đều hung ác dữ tợn, tạo ra một áp lực vô hình.
Nhưng mà, Trần Ninh lại tựa như trở về nhà của mình, thoải mái tựa vào trên ghế sô pha, còn lấy điện thoại ra chơi, chẳng chút coi trọng những người này.
Suy nghĩ của Trần Ninh rất đơn giản, dùng vẻ vô lại để tạo ra bầu không khí kinh khủng?
Xin thưa, đây không phải là hai mươi năm trước, hiện nay đã không còn chợ, bây giờ kẻ nào dám dính vào tội ác thì cách ngày ngồi tù không bao xa.
Ông già cau mày, phản ứng của Trần Ninh vượt ngoài dự đoán của ông ta, vậy mà lại không run lên vì sợ hãi.
"Loại bỏ!"
Trần Ninh thậm chí còn bắt đầu trò chơi với một giọng nói rất lớn, giai điệu đụng độ nhau nhanh nhẹn và hài hước vang lên khắp phòng VIP.
"Cậu tên là Trần Ninh đúng không? Tôi mời cậu đến không phải để cậu nghịch điện thoại." Ông già lạnh lùng nói.
“Vậy ông cũng hút thuốc còn gì, tôi đến đây không phải để hít khói thuốc của người khác.” Trần Ninh vừa nói vừa chơi trò chơi, anh cũng nhân lúc này qua màn, trên điện thoại vang lên tiếng hoan hô giả tưởng.
Lúc này không chỉ có ông già tức giận, mà một đàn em sau lưng ông ta cũng mắng chửi lên: "Ông chủ của chúng tao nói chuyện với mày, không nghe thấy hả!"
Anh ta giơ bàn tay to định tát Trần Ninh một bạt tai, nhưng ánh mắt Trần Ninh chăm chú đến, đột nhiên nhanh như chớp tóm lấy cổ tay tên đàn em này.
Từ khi uống Luyện gân đoàn thể đan, không chỉ sức mạnh tăng lên, mà sức phản ứng của anh cũng tăng lên ở một mức độ nhất định.
Tên đàn em đó chỉ cảm thấy cổ tay giống như kìm sắt kẹp chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được và sức mạnh của hai người chênh nhau quá xa.
"Mẹ kiếp, buông tay!"
Tên đàn em này dùng sức lực lớn nhất để thoát ra, thậm chí còn nhấc hai chân lên khỏi mặt đất, dùng trọng lượng của mình để gia tăng hiệu quả.
Khóe miệng Trần Ninh nhếch lên, đột nhiên buông tay ra, tên đàn em đó mất đi sức chống đỡ, ngồi bẹp xuống đất, ngã chỏng vó.
"Con mẹ nó, dám động đến anh em của tao!"
Ba tên đàn em khác thấy vậy, xông cả tới muốn dạy dỗ Trần Ninh, và một trận chiến sắp bắt đầu.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn bọn họ, nếu vừa tới đã đánh nhau, vậy thì anh cũng muốn chỉ bảo bọn họ một chút tại sao hoa lại đỏ như vậy, đó là do máu tươi của bọn họ nhuộm thành.
"Đợi đã!"
Lúc này, ông già đứng ra can ngăn đàn em lại, đám đàn em xăm trổ mới lui về trong vẻ hậm hực.
Ông già kiềm nén cơn tức giận trong lòng, và nói: "Trần Ninh, người trẻ tuổi có chút nóng nảy là chuyện tốt, nhưng cũng phải kiềm chế cơn nóng nảy, cẩn thận gặp phải người không chọc nổi, lại thiệt cho mình."
“Không cần ông phải nói đạo lý, tìm tôi tới đây cũng không tự giới thiệu một chút, đây là đạo tiếp khách sao?” Trần Ninh hỏi.
“Hừ, tôi không có mời cậu tới làm khách.” Cuối cùng ông già cũng không nhịn được, bắt đầu nói ra mục đích mời Trần Ninh tới: “Tôi là Trịnh Kiến Quốc, là ba của Trịnh Đông.
Chắc là cậu biết ta tìm cậu tới là vì chuyện gì?"
Trần Ninh chợt hiểu ra, thì ra ba của công tử bột Trịnh Đông, Trịnh Kiến Quốc kiêu ngạo như vậy, chẳng trách nuôi dưỡng ra một người con trai như thế kia.
Trần Ninh cười châm biếm: "Vậy thì tôi biết rồi, ông muốn xin lỗi tôi đây mà, vậy thì tôi miễn cưỡng chấp nhận vậy."
"Ngông cuồng!"
Trịnh Kiến Quốc tức giận: "Không biết cân nhắc.
Tao ra lệnh cho mày đến đồn cảnh sát xóa bỏ án và ký vào đơn bãi nại.
Nếu con trai tao bị kết án, mày cũng đừng hòng sống tốt!"
Hóa ra là ý này.
Trần Ninh là người thích mềm không thích cứng, nếu thương lượng đàng hoàng và chủ động đến nhà năn nỉ, Trịnh Kiến Quốc lớn tuổi nặn ra hai giọt nước mắt, nói đôi điều về tình ba con sâu đậm, có thể Trần Ninh sẽ tha cho.
Nhưng bọn họ chơi ngang ngược, vậy Trần Ninh sẽ còn ngang ngược hơn ông ta!
Vẻ mặt đang thoải mái của Trần Ninh đột nhiên trở nên lạnh lùng, hỏi: "Nếu tôi không làm thì sao?"
"Nếu không làm theo, con trai tao bị kết án mấy năm, nửa đời sau của mày sẽ phải nằm viện vài năm!"
Trịnh Kiến Quốc vừa dứt lời, tên đàn em của ông ta đột nhiên móc ra một con dao găm sắc bén và lập tức cắm lên bàn cà phê, phần chuôi còn đang run run.
“Cho mày năm phút để suy nghĩ.” Trịnh Kiến Quốc đe dọa.
"Không cần năm phút," Trần Ninh gằn từng chữ: "Tôi nói thẳng câu trả lời cho ông biết, không thể nào!"
“Mẹ kiếp, không biết tốt xấu.
Ông chủ, để tôi dạy dỗ thằng nhóc này, để nó biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!” Một tên đàn em hét lên, chủ động xin đánh..