TRỢ GIÁ CHỤC NGHÌN TỶ GIÚP TÔI LÊN TỚI ĐỈNH CAO



"Ông chủ, không hay rồi, tiền mặt trong tài khoản của ông đã giảm đi một nửa!"
Trợ lý lo lắng báo cáo, lần này làm Mục Đại Vị đã phát điên cũng sợ đến lấy lại lý trí.

Bọn họ vội vàng kiểm tra chi tiết tài khoản, nhưng hình như trong tài khoản chỉ có 13,800 tỷ, số tiền khổng lồ hơn hạ mươi bảy nghìn tỷ trước đó dường như chỉ tồn tại trong giấc mơ.
"Không đúng, hôm kia tôi còn kiểm tra qua.

Sau khi bán phá giá cổ phiếu đã thu vào hơn ba trăm tỷ, lên đến hơn 27.600 tỷ, sao có thể trở thành 13,800 tỷ được! Nhất định là đã bị hacker tấn công!"
Mục Đại Vị lo lắng đến toát mồ hôi trán, không còn tâm trí so đọ tài sản nữa; tìm cách lấy lại số tiền gửi ngân hàng đã "biến mất" mới là điều cấp bách; ông ta đã thua thiệt mất mấy ngàn tỷ, không thể tiếp tục bỏ mất mấy ngàn tỷ.

Cho dù ông ta là Mục Đại Vị, cũng đã phải tổn thất nặng nề.
Trần Ninh không muốn tiếp tục đợi ông ta, hỏi thẳng: "Có phải đã hết tiền không muốn theo nữa? Vậy là tôi sẽ thắng đó?"
"Cậu!"
Mục Đại Vị đột nhiên che ngực đau tức, cảm giác thật đau đớn, kiêu ngạo cả đời, không ngờ lại đổ ngã trước một người trẻ tuổi ở tại nơi này.

“Không có tiền thì nhận thua đi, cũng không phải là chuyện gì lớn lao lắm.

Một người trẻ như tôi thắng một lão già như ông, dù sao thắng cũng không vẻ vang gì.” Trần Ninh cố ý sỉ vả ông ta bẳng lời nói.
"Được rồi, lần này coi như tôi thua.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc!"
Mục Đại Vị cắn răng nhận thua, ông ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
“Đợi đã, có phải ông còn muốn không thực hiện điều đã thỏa thuận sau khi đã đánh cuộc?” Trần Ninh nhướng mày hỏi.
Sắc mặt Mục Đại Vị lúc xanh lúc đỏ, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, ông ta cũng chỉ đành cúi đầu trước Trần Ninh, cắn răng nghiến lợi nói: "Ông chủ, tôi sai rồi!"
“Tốt lắm, biết sai là tốt.

Trở về lo sửa đổi dần dần.” Trần Ninh trêu chọc ông ta.
Sau đó, Mục Đại Vị ảo não rời khỏi nơi đó, nhưng mối hận đã hình thành thì nhất định không thể hòa giải.
"Quá ghê gớm, quyên góp tới 13,800 tỷ!"
Khách xung quanh đều vỗ tay tán thưởng, rất nhiều người đều bưng ly rượu tới chỗ Trần Ninh bắt chuyện và làm quen.

Cuối cùng mọi người cũng nhận ra rằng người đàn ông đẹp trai khiêm tốn Trần Ninh là một tồn tại còn đáng kinh ngạc hơn cả Mục Đại Vị.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” Trần Ninh mỉm cười cảm ơn các vị khách, đồng thời cũng giành được tiếng khen.
Lúc này, ban tổ chức tiệc rượu đều đã về hết, không có người phụ trách, Trần Ninh vào hậu trường chuyển sang một điệu nhạc khiêu vũ cổ điển, duỗi tay ra mời Châu Mỹ Mỹ nhảy một bản.
Châu Mỹ Mỹ, người đứng ngoài theo dõi toàn bộ quá trình, trở nên rất quan tâm đến sự bí ẩn của Trần Ninh, đặt bàn tay thon nhỏ lên bàn tay Trần Ninh.
"Anh thật sự không tiếc, 13,800 tỷ, tôi còn không có nhiều tiền như vậy!"
Trong lúc khiêu vũ, Châu Mỹ Mỹ kề sát tai nói nhỏ.
Trần Ninh rất kinh ngạc: "Không phải chứ, một người thừa kế quốc tế Châu Thị, còn thiếu tiền?"

Châu Mỹ Mỹ nói: "Có cổ phần thôi được chưa, tập đoàn cũng đâu phải của riêng tôi.

Tôi chỉ có mười phần trăm cổ phần, phần lớn đều nằm trong tay ba tôi, vả lại tiền vốn tôi đã đem đi đầu tư, hiếm khi có số tiền mặt lớn nằm trong tài khoản như vậy.

Đối với các nhà kinh doanh mà nói, điều quan trọng nhất là việc sử dụng tiền vốn, để trong ngân hàng mới là sự lãng phí lớn nhất."
Trần Ninh hiểu rằng Châu Mỹ Mỹ vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản.
“Tôi muốn phỏng vấn anh một chút, trong chốc lát quyên góp đi 13,800 tỷ, anh không xót sau sao?” Châu Mỹ Mỹ quan tâm hỏi.

Truyện Dị Năng
"Không xót, tiền của tôi kiếm rất dễ, vả lại 13,800 tỷ là món lợi bất chính, phải phân phát mới có thể thanh thản."
Trần Ninh nói không sai, số tiền này có được bằng thẻ chia đều, và cơ sở của Mục Đại Vị không trong sạch.

Đây là số tiền phạm pháp có được do thông đồng giữa các quan chức và doanh nhân của ông ta, hành vi của anh cũng được coi là cướp của người giàu giúp người nghèo khó, mà thứ anh bỏ ra cũng chỉ là một tấm thẻ rick chia đều.
“Rốt cuộc anh là ai?” Châu Mỹ Mỹ hỏi, ánh mắt trong veo nhìn anh chằm chằm.
“Haha, tôi là bạn nhảy của cô!” Trần Ninh cười bí hiểm, vòng tay ôm eo cô chặt hơn.
Lúc này, nhạc khiêu vũ đã đến khúc êm ái trầm bổng, Trần Ninh và Châu Mỹ Mỹ đưa mắt nhìn nhau, không dời đi chỗ khác, trong lòng thoáng hiện lên một tia tình cảm.

Trái tim Trần Ninh nóng rực, ôm lấy cơ thể nóng bỏng của Châu Mỹ Mỹ, trong lỗ mũi không ngừng phảng phất mùi thơm nữ tính trên người cô, điều này khiến Trần Ninh đứng núi này trông núi nọ; lại nhìn vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô gần trong gang tấc, Trần Ninh không kiềm lòng nổi mà nhô đầu ra, đi tìm kiếm cảm giác dịu dàng đó.
Trái tim Châu Mỹ Mỹ đập loạn xạ, nhất thời không biết nên tránh né hay nhắm mắt lại, cảnh tượng này quá tươi đẹp khiến cô lạc mất phương hướng.
Đột nhiên, giai điệu kết thúc, người xung quanh hò hét lên, Châu Mỹ Mỹ đột nhiên tỉnh táo lại, ngay lúc hai môi sắp chạm nhau, cô đột nhiên đẩy Trần Ninh ra rồi bỏ chạy ra xa; nhìn bước chân luống cuống của cô, rõ ràng đây cũng là lần đầu không có kinh nghiệm.
"Bản nhạc rác rưởi gì thế này, không thể đợi thêm mấy giây nữa sao?"
Trần Ninh đang oán trách bản nhạc này, nếu dài thêm vài giây nữa thì hôm nay anh ta đã có thể hôn được người đẹp rồi.
Có điều vẫn còn cơ hội, Trần Ninh cũng không hối tiếc quá nhiều, liền đuổi theo.
Châu Mỹ Mỹ đã vào nhà vệ sinh, Trần Ninh ở bên ngoài đợi cô.
Hơn mười phút sau Châu Mỹ Mỹ mới từ bên trong đi ra, thần thái vẫn vậy, vẫn là hình tượng lạnh lùng thường ngày, nhưng thời điểm nhìn Trần Ninh, ánh mắt cô đã trở nên dịu dàng hơn, tảng băng cô có xu hướng tan chảy.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể đi rồi.” Châu Mỹ Mỹ đề nghị.
"Được."
Trần Ninh cùng cô xuống lầu, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Khi ra về, cặp trai tài gái sắc nhận được sự quan tâm của tất cả khách mời; một người là chàng trai trẻ tuổi thần bí đã chiến thắng Mục Đại Vị, người còn lại là người thừa kế quốc tế Châu Thị đẹp nhất thành phố, thật đúng, sự kết hợp hoàn hảo, mạnh càng thêm mạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc