TRỞ VỀ 1960: LÀM RUỘNG LÀM GIÀU NUÔI DƯỠNG NHI TỬ

Lâm Thanh Hòa đang ở nhà xào thịt thỏ, cùng nói với Chu Thanh Bách về Lâm tam đệ: "Ngươi nói xem Lâm tam đệ bị sao vậy, gầy hơn trước đây rất nhiều?"

Chu Thanh Bách đương nhiên không biết, nói: "Có muốn trở về xem một chút không?"

"Không quay về" Lâm Thanh Hòa không có ấn tượng gì tốt gì về nhà lão Lâm gia. Năm ngoái cô đã kiếm được một cái cớ tốt để cắt đứt quan hệ mà không hề do dự.

Chu Thanh Bách đành bất lực.

Lâm Thanh Hòa không quan tâm đến chuyện của lão Lâm gia, xào chín thịt thỏ, hương thơm vô cùng. Lâm Thanh Hòa vừa lòng, múc thịt thỏ ra đĩa.

Đồ ăn ngon như vậy tất nhiên sẽ không thiếu phần cha mẹ Chu.

"Ngươi mang đĩa này qua cho cha mẹ ăn, nhớ nói đây là thịt thỏ của Lâm tam đệ đem tới, hắn ở ngoài cả ngày trời mới bắt được" Lâm Thanh Hòa chia ra một đĩa nhỏ đưa cho Chu Thanh Bách, rồi nói.

Cô đỡ phải trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, dù sao cô cũng không phải nguyên chủ. Bây giờ nhà lão Lâm gia đừng hòng nghĩ có thể lấy được đồ tốt từ cô, cô chỉ nhìn nhận mỗi tam đệ thôi.

Nhưng mà hôm nay tam đệ qua đây tặng thịt thỏ, cô cũng chỉ cho ba cái bánh bao.

Không phải là cô không muốn cho, mà bởi vì tam đệ của cô bây giờ đã kết hôn rồi. Ngoại trừ là tam đệ của cô thì hắn còn là chồng, là cha của một gia đình khác.

Vì vậy cô không cho nhiều, đỡ phải khiến vợ của hắn nuôi lòng tham ngày càng lớn, nên chỉ cho có ba chiếc bánh bao.

Cho dù chỉ cho ba chiếc bánh bao nhưng chắc vợ của Lâm tam đệ cũng sẽ biết ý.

Mối quan hệ giữa con người là như vậy, có qua có lại. Đừng coi đó là điều hiển nhiên, trên thế giới này làm gì có chuyện gì là hiển nhiên chứ.

Nhưng cô lại không biết rằng giá trị ba chiếc bánh bao này không thua gì một con thỏ.

Một chiếc bánh bao lớn đã mấy đồng tiền rồi. Mua ở thành phố còn phải có phiếu, không có thì đừng hòng mua được.

Ba chiếc bánh bao sẽ tốn mất bao nhiều tiền, bao nhiêu phiếu đây?

Hơn nữa nhân bên trong không ít, thịt ba chỉ, trứng gà còn có bột mì, ba thứ này rất đắt.

Bánh bao ngon như thế lại cho cả ba chiếc, thật đúng là hào phóng.

Nghe được vợ hắn nói lời này, Chu Thanh Bách có chút bất đắc dĩ. Nhưng thời điểm đưa tới cũng nói rằng, đây là thịt thỏ do cậu ba của nhà vợ ta đem cho.

Mẹ Chu trong lòng liền có tính toán.

Khi đứa con trai trở về, mẹ Chu nói: "Lần trước ta cũng không nói gì về mẹ Chu Khải đâu"

Cha Chu nói: "Đừng xen vào nhiều là được"

Mẹ Chu không nói lời nào, liền vội vàng đi nướng bánh bột ngô. Sau đó ăn bánh bột ngô cùng với thịt thỏ. Hai vợ chồng già ăn chưa thỏa mãn, bởi vì mùi vị quá thơm ngon.

"Ta thấy thời gian qua lão tứ sống rất tốt. Năm nay bận rộn biết bao nhiêu, vậy mà không thấy hắn gầy đi, đều là nhờ một tay vợ hắn chăm sóc" Cha Chu nói.

Ông cảm thấy tay nghề của vợ lão tứ này quá tốt, không thể chê đi đâu được.

Lần nào mang đồ ăn đến cũng đều thơm nức, con trai và cháu trai của mình được tay nghề của Lâm Thanh Hòa chăm chút khéo léo, chẳng lẽ còn tệ đi được sao?

"Ta cũng không nói nó không chăm sóc lão tứ và anh em đại oa, chỉ là tiêu tốn tiền quá thôi" Mẹ Chu thở dài, nói.

Về việc chăm sóc đàn ông và con cái, không ai ở thôn này có thể so sánh với gia đình lão tứ, hơn nữa bạn già của mình nói cũng không sai.

Sau khi lão tứ rút lui cho đến bây giờ, dường như được nuôi tốt hơn, một chút suy yếu đều không thấy.

Anh em đại oa cũng như vậy, từng đứa từng đứa một trông có khí lực hẳn ra.

"Chúng ta còn có thể di chuyển đi lại, giúp đỡ bọn chúng một ít" Cha Chu nói.

Mẹ Chu nghe xong gật đầu không nói gì, đồng thời có chút hài lòng, dự định sẽ theo nhà lão tứ. Về sau tiền kết hôn của anh em bọn đại oa, hai vợ chồng già bọn họ lén cho tiền mừng cưới là được.

Đâu thể cho ba đứa cháu trai của mình độc thân có phải không?

Không biết mẹ Chu có tâm tư này. Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách, còn có ba đứa con trai đang ăn bữa tối ngon miệng ở nhà.

Canh tôm khô và bánh màn thầu ăn với thịt thỏ, cả gia đình ăn rất thỏa mãn.

"Cha, khi nào cho ta đi bắt thịt thỏ?" Trên bàn cơm, Chu Khải gặm đầu thỏ, hỏi.

"Trời lạnh như thế này, đi cái gì mà đi" Lâm Thanh Hòa trừng mắt, nói.

"Năm nay thu hoạch vụ thu có rất nhiều con thỏ béo ú, nhưng mà chạy quá nhanh, cha không thể bắt được chúng đâu" Chu Toàn nói.

Thu hoạch vụ thu đương nhiên sẽ có thỏ, tuy nhiên những con thỏ này chạy rất nhanh, Chu Thanh Bách không bắt được.

"Cha ngươi thu hoạch vụ thu mệt chết đi được. Thế mà ngươi còn muốn hắn đi bắt thỏ, sao ngươi không đi bắt cho cha ngươi ăn?" Lâm Thanh Hòa nói Chu Toàn.

"Không phải ta còn nhỏ sao, chờ ta trưởng thành, ta nhất định có thể bắt được" Chu Toàn nói ẩu nói tả.

"Vậy thì ngươi ăn nhiều vào cho mau lớn đi!" Lâm Thanh Hòa nói.

Thỏ hoang rất linh hoạt, hơn nữa thỏ khôn đào ba hang, nào có dễ dàng bắt được? Từng người từng người một bận rộn với thu hoạch vụ hè, thu hoạch vụ thu. Mệt đến không chịu được, sức lực đều cạn kiệt.

Người giỏi bắt được thỏ rất ít, may mắn lắm mới bắt được chúng.

Chu Thanh Bách bình tĩnh ăn thịt, hưởng thụ sự ưu ái của vợ mình.

Nhưng mà ngày hôm sau hắn có đi ra ngoài bắt thỏ, thế nhưng trở về với hai bàn tay không.

Sự may mắn và sức lực phải đi cùng nhau.

Có sức lực mà không có may mắn cũng không được.

"Ba mươi Tết ngươi nhàn rỗi quá nên hoảng sợ à, đi lên núi giữa trời lạnh có thấy dễ chịu không? Trong nhà thiếu chỗ thịt kia sao?" Lâm Thanh Hòa chờ hắn trở về, nói thao thao.

Tuy nói như thế nhưng vẫn rót hết trà gừng táo đỏ cho hắn uống.

Hôm nay là ba mươi Tết rồi. Mặc dù năm nay mọi người đều ra ở riêng. Nhưng việc ăn cùng nhau trong đêm giao thừa đã là quy cũ.

Đây chính là ngày cuối cùng của những năm 1970.

Lâm Thanh Hòa như lúc trước, mang đến hai hộp đồ ăn. Một hộp là miến chưng thịt, hộp còn lại là thịt viên.

Hai món ăn mặn này chắc chắn chấp nhận được.

Nhất là thịt viên, ăn vô cùng ngon. Những đứa trẻ con như Chu Dương rất thích ăn, cắm từng viên từng viên thịt trên chiếc đũa rồi cắn ăn, ăn rất vui vẻ.

Ăn xong cơm tất niên, các phụ nữ bắt đầu tán gẫu, đồ đạc chén đũa giao cho Đại Ni và Nhị Ni thu dọn.

Nhị tẩu không có ở lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa cũng không hiếm lạ gì cô ta. Lần trước đánh nhau, sau đó cô và nhị tẩu coi như cạch mặt.

"Vừa nãy thấy tam tẩu ngươi có vẻ ăn không ngon miệng, sao vậy?" Lâm Thanh Hòa hỏi tam tẩu.

"Đứa trẻ này là một đứa trẻ tinh nghịch, phản ứng hơi lớn" Tam tẩu cũng rất bất lực.

"Nôn nghén?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc, nói.

"Đúng vậy, mới sáng sớm ta đã nghe thấy" Đại tẩu gật đầu.

Lâm Thanh Hòa nghĩ thầm, mang thai thật không dễ dàng!

Thế nhưng cứ như vậy, Chu Thanh Bách thật sự muốn cô sinh cho hắn thêm một đứa con gái, cái đồ nam nhân không có lương tâm này.

Lâm Thanh Hòa quyết định không để Chu Thanh Bách gần người nữa. Đợi cô đi mua bao cao su rồi hãy nói. Nếu không.. cô không có cách nào tưởng tượng nổi mình mang thai sẽ có bộ dáng gì!

Bình luận

Truyện đang đọc