TRỞ VỀ 1960: LÀM RUỘNG LÀM GIÀU NUÔI DƯỠNG NHI TỬ

"Tứ tẩu, sao ngươi biết hay vậy?" Gương mặt Chu Hiểu Mai đỏ bừng, nói.

"Nếu không.. ngươi nghĩ ta nói với hắn ngày mai ngươi không cần đi làm là có ý gì. Nếu như ngày mai hắn đến đón ngươi, vậy ngươi phải suy nghĩ kĩ một chút. Còn nếu không có qua đây, vậy chứng tỏ hắn không có qua nhà cậu hắn rồi. Cũng chứng minh hắn với nhà cậu của hắn quan hệ không được tốt lắm, ngay cả một cái nhắc nhở cũng không có" Lâm Thanh Hòa nói xong liền đi trở về.

Thời điểm buổi tối đi ngủ, nói chuyện của Tô Đại Lâm cho Chu Thanh Bách nghe.

"Người đó khá tốt, thấp hơn ngươi một tí, nhưng cũng cao gần một mét tám rồi" Chu Thanh Bách cao khoảng một mét tám mươi lăm, ở thời đại này không được ăn uống dinh dưỡng, mà cao được như thế đã là quá cao rồi.

"Ngũ quan tướng mạo không tệ, sống mũi cao thẳng, có chút khờ. Nhưng đôi mắt hắn biết phân biệt trắng đen rõ ràng, ánh mắt không có chút nào giống kẻ lưu manh" Lâm Thanh Hòa tiếp tục nói.

Với khuôn mặt như vậy, những thanh niên trẻ tuổi sẽ không nhìn đến Chu Hiểu Mai. Nhưng cô lại thấy được trong mắt Tô Đại Lâm chỉ chứa mình Chu Hiểu Mai, còn lại đều không thèm để ý đến những người khác.

"Mặc dù có chút nói lắp, nhưng sống chung với nhau thì cái này không quá quan trọng. Hơn nữa về sau nếu gây gổ, mười người như hắn cộng lại cũng không phải là đối thủ của Chu Hiểu Mai. Ta còn nghe Chu Hiểu Mai nói, nhà hắn cũng tốt, có phòng riêng, diện tích nhà hơn bốn mươi mét vuông" Lâm Thanh Hòa nói.

Đừng có dùng ánh mắt của đời sau mà đánh giá căn nhà này. Một đại gia đình bây giờ cũng chỉ sống trong ngôi nhà rộng bốn mươi mét vuông thôi.

Có thể thấy được bốn mươi mét vuông nhà của Tô Đại Lâm này giống như một dinh biệt thự.

"Tiền lương của hắn một tháng ba mươi bốn đồng" Mức lương này cao gấp đôi Chu Hiểu Mai.

Bởi vì Chu Hiểu Mai mới là công nhân mới, cho dù năm nay có tăng lên một chút cũng mới mười bảy đồng. Thế nhưng Tô Đại Lâm có ba mươi bốn đồng tiền rồi, cũng do hắn là tổ trưởng, hơn nữa lại làm việc lâu năm.

Chẳng hạn như nhà cô, trong nhà có năm người, một tháng sinh hoạt mười đồng đã là khá tốt. Đương nhiên đó là dựa vào mức sống của bây giờ.

Theo tiêu chuẩn của Lâm Thanh Hòa thì cần phải thêm mười đồng nữa, hai mươi đồng mới đủ cho nhà cô sống tốt.

Trước kia cảm thấy mình tiêu tiền quá nhanh, nhưng hiện tại cô đã có một cách kiếm ra tiền.

Cô lấy thịt heo từ Mai tỷ bán buôn ra ngoài, một lần có thể kiếm được bốn đồng tiền.

Đi qua chợ đen bên kia bán không cần phiếu thịt, còn có thể đổi được phiếu lương thực. Nhưng giá hơi cao, một cân bán khoảng sáu đồng.

Cứ ba ngày lấy một lần, mỗi lần lấy năm cân thịt, tính luôn thịt thừa thì có tổng bảy cân.

Cho Mai tỷ một đồng lợi nhuận, một cân thịt được một đồng, như vậy tỷ ấy có thể kiếm được chút tiền mua ngũ cốc hay lương thực để ăn.

Một lần lấy thịt sẽ kiếm được bốn đồng, cách ba ngày lấy một lần, một tháng kiếm được khoảng bốn mươi đồng rồi.

Đương nhiên Lâm Thanh Hòa lúc bán thịt rất cẩn thận, chuyên môn tìm các bà lão để bán cho họ. Những bà lão này thường đông người nhà, hơn nữa không biết gây sự, thời điểm trao đổi còn cẩn thận hơn cô.

Có thể kiếm được số tiền này trong một tháng, dù nhà mình tiêu tốn không hề nhỏ thì vẫn có thể trích ra được một số tiền tiết kiệm.

Lâm Thanh Hòa rất hài lòng, cô cũng cần phải nỗ lực tiết kiệm thật nhiều tiền nha. Số tiền để dành cứ như thế này, về sau sẽ có một số tiền lớn, đủ cho cô làm vốn buôn bán rồi.

Lại nói về chuyện của Chu Hiểu Mai.

Chu Thanh Bách nghe cô nói xong, nói: "Ngươi cảm thấy tốt là được rồi".

"Ánh mắt ta rất đáng tin cậy sao?" Lâm Thanh Hòa cười, nhìn hắn nói.

Chu Thanh Bách mỉm cười, nhìn cô không nói chuyện. Lâm Thanh Hòa phát hiện tên đàn ông này tuy rất ít khi cười, nhưng khi cười tươi thật sự rất đẹp mắt à.

"Nếu như ta đoán không sai, năm nay có lẽ Hiểu Mai sẽ kết hôn. Đồ đạc bên cạnh thì không có, đến lúc đó của hồi môn của cô ấy, ta nên tặng một chăn bông mới ha!" Lâm Thanh Hòa nói.

Một chăn bông mới ở thời đại này là quá quý hóa rồi. Hơn nữa hai người có cảm tình rất tốt, nếu không làm gì nhà tẩu tẩu nào cam lòng tặng một chiếc chăn bông như vậy?

"Ngươi làm chủ" Chu Thanh Bách không can thiệp việc nhà, nói.

Lâm Thanh Hòa vòng tay qua ôm eo hắn, nói: "Mấy ngày nay ngươi ốm đi không ít".

Mùa đông được cô nuôi vô cùng tốt, khỏe mạnh rắn chắc. Hiện tại bước vào mùa hè, hắn rõ ràng đã gầy đi.

"Không ốm" Chu Thanh Bách lắc đầu nói, chỉ là nhìn mạnh mẽ hơn mà thôi.

"Vợ, ngươi nghỉ ngơi khỏe chưa?" Giọng điệu của Chu Thanh Bách lại khàn khàn.

Lâm Thanh Hòa ho khan, nói: "Cái kia của ta còn chưa đi".

Chu Thanh Bách liền thở dài, Lâm Thanh Hòa cười, kéo da mặt của hắn, nói: "Sao bây giờ ngươi không đứng đắn thế?"

Ta nói với ngươi kinh nguyệt ta đã hết khi nào?

Chu Thanh Bách nhíu mày, trong mắt lộ ra ý muốn nói.

Lâm Thanh Hòa hiểu ra, cười nói: "Lần đầu tiên ngươi trở về, ngươi còn không có như vậy? Ta kêu ngươi đi ngủ phòng sát vách, ngươi không phải rất sung sướng đồng ý sao? Ta còn tưởng ngươi một chút hứng thú với ta ngươi cũng không có"

Chu Thanh Bách có chút bất đắc dĩ.

Lời này sao có thể nói như vậy được, trước lúc hắn trở lại, nguyện vọng lớn nhất chính là hy vọng cùng cô yên ổn sống tốt.

Nhưng dục vọng của con người càng ngày càng lớn. Dù tính khí của cô không được tốt, nhưng chăm sóc hắn đều không thiếu thứ gì. Tuy rằng trước kia cô cũng ôn hòa với hắn, nhưng hắn cảm nhận được cô không giống với trước kia.

Cho nên không biết từ lúc nào hắn dần muốn thân cận cùng với cô.

"Mau đi ngủ đi, tháng sau thu hoạch vụ mùa rồi, ngươi còn không nghỉ ngơi dưỡng sức, còn muốn làm nhiều lần à" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách liền ôm cô đi ngủ.

Bây giờ đã là tháng năm rồi.

Tháng năm trời càng ngày càng nóng, đồng thời cá chạch cùng lương trong lòng đất cũng xuất hiện.

Chu Thanh Bách bận rộn hơn, thỉnh thoảng sẽ đi bắt một ít đem về. Không chỉ có hắn, tiểu tử Chu Khải kia cũng thích đi bắt cá trạch.

Mang theo cái xô rất sung sướng, Chu Toàn và Chu Bách cùng đi theo. Bởi vì nước sông không sâu, đều là bùn ở trong rãnh, cho nên Lâm Thanh Hòa cũng tùy ý bọn họ. Nhưng cũng nhắc nhở Chu Khải, phải thường nhìn hai đứa em trai, cũng coi như là trách nhiệm của Chu Khải.

Các chạch mang về nhà nuôi trong nước một đêm, ngày hôm sau có thể làm ăn.

Cá chạch tào phớ, cá chạch nướng hoặc thịt kho tàu cá chạch. Kể cả người không thích mùi đất như Chu Thanh Bách cũng yêu thích món này.

Chớp mắt đã đến đầu tháng sáu.

Cuối tháng này sẽ bắt đầu thu hoạch vụ mùa.

Thế nhưng mấy ngày nay lại có cơn mưa và nó không hề nhỏ.

"Điều này sẽ không ảnh hưởng đến vụ mùa chứ?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Sẽ không" Trời mưa Chu Thanh Bách không đi làm, đang ở trong nhà.

"Sẽ không ổn đâu. Nếu không.. sẽ không có ăn, nhưng cứ trông cậy vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

Rất may trời vẫn đẹp, dù mưa cả bảy tám ngày nhưng giữa tháng sáu trời đã bắt đầu trong xanh rồi.

Hơn nữa thời tiết vẫn còn nóng.

Mãi cho đến cuối tháng sáu, kèn lệnh thu hoạch vụ mùa đã vang lên.

Một ngày trọng đại thu hoạch vụ mùa như vậy, cả thôn ai cũng muốn tham gia. Nhưng Lâm Thanh Hòa không có đi, chỉ có Chu Khải và Chu Toàn đi, bọn họ đi nhặt bông lúa mạch có thể tính được công điểm.

Lâm Thanh Hòa ở nhà lo liệu thức ăn cho gia súc, sau đó làm xong cơm nước mang bé út ra ngoài. Cả gia đình cùng ăn bữa cơm dưới gốc cây ngoài trời.

Bình luận

Truyện đang đọc