TRỞ VỀ 1960: LÀM RUỘNG LÀM GIÀU NUÔI DƯỠNG NHI TỬ

Áo len cho Chu Thanh Bách được đan trước, ba đứa con trai sẽ từ từ đan sau.

Chu Khải lại tiếp tục điệp khúc "trong lòng mẹ chỉ có cha là quan trọng nhất", Lâm Thanh Hòa thẳng thắn gật đầu, nói ba người các ngươi gộp lại cũng không quan trọng bằng cha các ngươi.

Chu Khải tan nát cõi lòng, Chu Toàn tan nát cõi lòng. Còn Chu Bách thì chờ cha hắn trở về, đi theo cha hắn cò kè mặc cả, nói nhỏ rằng có thể đừng một mình độc chiếm mẹ được không?

Chu Thanh Bách hiểu rõ chuyện gì rồi, khóe miệng nhếch lên vẫn chưa hề hạ xuống.

Lâm Thanh Hòa không biết mình lại trêu chọc đến trái tim đàn ông, cầm áo len ướm trên người Chu Thanh Bách, nói với cha con bọn họ: "Hai người các ngươi nói to nói nhỏ gì thế?"

"Không có nói gì" Chu Bách nói.

"Để cha ngươi đi làm việc, đừng quấn lấy hắn nữa" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Bách.

Bây giờ không cần thu hoạch vụ thu nữa. Tuy rằng mỗi ngày đều phải làm việc vất vả, nhưng cũng không đến nỗi đi sớm về tối giống như thu hoạch vụ thu. Cho nên Lâm Thanh Hòa rất không có lương tâm, đem việc chuồng trại sau nhà ném hết cho Chu Thanh Bách.

Cha mẹ Chu cũng sắp qua đây ăn cơm tối. Nhưng hôm nay Lâm Thanh Hòa đan áo len, còn nói chuyện khoác lác với đứa con trai út nên làm cơm tối chậm trễ đôi chút.

Lâm Thanh Hòa vào bếp nấu cơm, Chu Thanh Bách đang ở sau vườn quét dọn chuồng heo, chuồng gà. Mẹ Chu bây giờ nhìn thấy cũng không còn đau lòng.

Bà thường xuyên qua đây chơi, mới thực sự phát hiện vợ lão tứ căn bản ở nhà cũng không rảnh rỗi gì. Không may may vá vá quần áo cho mấy đứa trẻ thì là nấu ăn ngon đổi món cho chúng.

Chính bà còn chưa làm được như vậy thì làm sao có tư cách quản con dâu.

Mẹ Chu không còn gì để nói nữa.

Bà đem tiểu Tô Thành cho hai anh em Chu Khải và Chu Toàn trông nom, bà liền vào phòng bếp giúp đỡ một tay.

"Mẹ, người không cần đụng tay vào đâu, chỉ là ba món đơn giản thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

Trưa hôm nay có món dưa leo xào trứng, đậu hũ thịt bằm và canh tôm khô rong biển, ăn chung với bánh màn thầu bột ngô.

Mẹ Chu thấy cô làm việc lưu loát, hoàn toàn không cần bà giúp đỡ nên bà đi ra sau nhà.

"Mẹ" Chu Thanh Bách nhìn thấy bà, gọi một tiếng.

"Ngày hôm nay vợ ngươi đi thành phố mua bông, nhờ người may chăn bông cho ta và cha ngươi" Mẹ Chu cười nói.

"Thanh Hòa đã nói với ta rồi, nói chăn bông đó không còn giữ ấm được nữa, vì vậy sẽ may chăn mới cho cha mẹ" Chu Thanh Bách gật đầu.

Thấy con trai không phản đối, mẹ Chu liền cười nói: "Ta tưởng rằng chỉ làm chăn bông cho chúng ta thôi, không nghĩ tới Thanh Hòa còn mua len sợi để ta đan hai chiếc áo nữa"

"Thanh Hòa mua cho mẹ thì người cứ đem về đan áo mà mặc" Chu Thanh Bách nói.

"Hai con heo này đến lúc xuất chuồng chắc nhiều thịt lắm đây" Mẹ Chu thỏa mãn nhìn hai con heo béo mập, nói.

Nhưng có điều sẽ tốn nhiều thức ăn cho chúng hơn.

"Năm nay có thể đổi được không ít thịt, đến lúc đó mẹ muốn ăn gì" Chu Thanh Bách nói.

"Thanh Hòa làm món gì thì ta với cha ngươi ăn món đấy" Mẹ Chu cười nói.

Chu Thanh Bách gật đầu, tay nghề vợ hắn không thể chê nổi chỗ nào, nấu món gì cũng đều ngon.

Rất nhanh sau đó Chu Thanh Bách hoàn thành xong công việc của mình.

Năm nay hai con heo ở nhà hắn nuôi đến cuối năm mới giết thịt.

Chu Thanh Bách dọn dẹp xong, rửa sạch tay chân rồi đi vào nhà.

Lâm Thanh Hòa cũng đã nhanh chóng nấu xong món ăn và dọn ra chờ sẵn.

Cả gia đình vây quần ngồi ăn cơm.

Ở thời đại này, căn bản trong nhà mọi người đều không thể thiếu món dưa muối. Nhưng ở nhà cô, hiếm khi xuất hiện món đó trên mâm cơm, Lâm Thanh Hòa không thích ăn, tất nhiên sẽ không có.

Hơn nữa chỉ là vài món ăn nhìn hơi bắt mắt một chút. Kỳ thực Lâm Thanh Hòa đã rất cố gắng tiết kiệm hết mức có thể. Nhưng đối với người ở thời đại này mà nói, thức ăn nhà cô đúng là vô cùng xa xỉ.

Ăn xong, cha mẹ Chu liềm ôm tiểu Tô Thành trở về.

Chu Toàn và Chu Bách chạy ra ngoài chơi, Lâm Thanh Hòa để cho Chu Khải dọn dẹp chén đũa, chính mình trở về phòng cầm len sợi bắt đầu đan áo. Chu Thanh Bách đi tắm, một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiến vào phòng, Lâm Thanh Hòa nói với hắn về chí hướng của Chu Khải.

"Nếu hắn thi đậu thì học" Chu Thanh Bách ngồi bên cạnh cô, gật đầu nói.

"Cũng không biết về sau trường đại học có khôi phục lại hay không. Nếu có thể khôi phục, Thanh Bách, ta cũng muốn đi thi đại học" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách hơi sững sờ: "Ngươi cũng muốn đi thi?"

"Nếu khôi phục thì sẽ thi, ngươi không đồng ý sao?" Lâm Thanh Hòa nhướng mắt hỏi.

"Ta không có ý đó, nhưng mà e rằng rất khó để khôi phục" Chu Thanh Bách lắc đầu.

"Là rất khó, nhưng ta có một loại dự cảm, về sau nhất định sẽ khôi phục. Đến lúc đó ta muốn đi thi, ngươi đừng có ngăn ta" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn nói.

"Sao ngươi lại xác định nhất định sẽ khôi phục" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Quốc gia phát triển không thể thiếu nhân tài, muốn tiến bộ, muốn phát triển, thành phần trí thức ắt không thể thiếu. Bây giờ nhân tài quốc gia khan hiếm, đến lúc đó khẳng định vẫn sẽ tiếp tục tuyển chọn thành phần trí thức. Nên ta đoán chắc sớm muộn gì trường đại học sẽ được khôi phục lại thôi!" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách không nói chuyện, mặt không chút thay đổi, nhưng nội tâm hắn thậm chí có thể nói là đang khiếp sợ.

Vợ hắn, biết nhiều như vậy?

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, cô đã cố nói một cách đơn giản nhất, sẽ không dọa đến hắn chứ?

"Nếu như khôi phục, ngươi có thể thi thì cứ thi. Nhưng bây giờ, ở bên ngoài đừng đề cập đến chuyện này" Chu Thanh Bách hồi phục tinh thần, nhìn vợ hắn, nói.

Vợ hắn hình như chỉ học qua lớp xóa nạn mù chữ ở tiểu đội một thời gian ngắn, nhưng cô thế mà lại có thể nhìn xa như vậy.

Thành thật mà nói, chính bản thân Chu Thanh Bách cũng chưa từng nghĩ đến việc này. Thế nhưng hiển nhiên, chuyện vợ hắn nói rất có khả năng xảy ra trong tương lai.

Làm thế nào cô lại nghĩ đến những chuyện này?

Người vợ này của hắn, luôn khiến hắn không thể nhìn thấu.

"Nhìn ta như vậy làm gì, do ngày hôm nay ta nghe Chu Khải nói hắn muốn thi vào đại học Công Nông Binh. Lúc đầu ta muốn đi thi, nhưng nghĩ đến ta là kẻ có tiếng là phá sản nổi danh trong thôn, khẳng định sẽ không qua nổi vòng kiểm tra sơ yếu lý lịch, nên mới nghĩ đến sau này sẽ thi vào đại học nếu như chính phủ khôi phục lại" Lâm Thanh Hòa vội vàng chữa cháy.

Chu Thanh Bách nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Đừng nói ra bên ngoài"

"Ta lại không ngốc, loại chuyện này đương nhiên chỉ nói với mỗi mình ngươi" Lâm Thanh Hòa lườm hắn.

Chu Thanh Bách cười cười.

"Khi nào mới hết bận, rơm củi trong nhà gần hết rồi" Lâm Thanh Hòa tiếp tục đan áo len, nói.

"Còn nửa tháng nữa mới xong" Chu Thanh Bách nói.

"Vậy còn có thể chống đỡ được" Lâm Thanh Hòa gật đầu

Nhìn thấy cô đan áo len, Chu Thanh Bách hỏi: "Ta nghe mẹ nói, ngươi cũng mua cho cha và mẹ một ít"

"Ừ, ta đi thành phố nhìn thấy nên tiện đường mua luôn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Từ khi cha và mẹ qua đây ăn cơm, ta thấy hai người bọn họ đều rất vui vẻ" Lúc Chu Thanh Bách nói những lời này, ánh mắt nhìn vợ hắn phá lệ nhu hòa.

Lâm Thanh Hòa cười cười: "Vui vẻ là được" Cũng chỉ làm thêm một chút.

Bảy ngày sau, Lâm Thanh Hòa đến lấy chăn bông.

Bình luận

Truyện đang đọc