Chu Thanh Bách nghỉ ngơi ở phòng sát vách, còn Lâm Thanh Hòa nghỉ ngơi ở phòng của bọn nhỏ.
Có cô ở cùng hắn, Chu Thanh Bách nhất định sẽ không nghỉ ngơi. Cho nên cô dứt khoát không qua để đỡ phải quấy rầy hắn.
"Cách giải câu này làm rất tốt, nhưng vẫn còn một cách giải khác mạch lạc hơn" Lâm Thanh Hòa đưa ra câu hỏi, rồi kiểm tra kết quả làm bài của Chu Khải.
"Để ta suy nghĩ tiếp" Chu Khải tiếp tục suy nghĩ cách giải thứ hai.
Không thể không nói, đứa nhỏ này rất thông minh. Can đảm, cẩn trọng và lá gan không hề nhỏ.
Suy nghĩ một lát hắn đã nghĩ ra, sau đó đưa cho mẹ hắn xem.
Lâm Thanh Hòa có chút thỏa mãn, nói: "Bây giờ viết một bài luận, lấy mặt trời làm chủ đề"
"Mặt trời?" Chu Khải sửng sốt, sau đó gật đầu biểu thị mình biết rồi: "Muốn viết bao nhiêu chữ?"
"Ba trăm chữ là thấp nhất, nhưng ngươi viết được bao nhiêu thì viết. Viết nhiều thì ta có thưởng cho ngươi" Lâm Thanh Hòa nhướng mày.
"Thưởng cái gì?" Chu Khải hỏi.
"Ngươi có thể đề cập đến những gì ngươi muốn ăn, ta sẽ tận lực nghĩ cách làm cho ngươi ăn" Lâm Thanh Hòa nói.
"Ta muốn ăn bánh xốp táo đỏ!" Chu Khải nói.
"Không thành vấn đề" Lâm Thanh Hòa trực tiếp đồng ý với hắn: "Điều kiện kiên quyết là ngươi phải viết như thế nào để cho ta hài lòng"
"Ta cũng không thành vấn đề!" Chu Khải gật đầu.
Viết văn thôi mà, đâu phải hắn chưa từng viết qua.
Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn viết một bài luận.
Lâm Thanh Hòa nói: "Khi nào ngươi viết xong thì đưa ta xem, ta thấy tốt thì sẽ làm đồ ăn cho ngươi"
Chu Khải liền dự định sẽ hoàn thành bài trong ngày hôm nay.
Lúc chạng vạng, hắn về nhà cũng không đi ra ngoài chơi, trực tiếp ở nhà làm bài tập. Chu Đóa Đóa và những người khác tới đây hỏi bài hắn. Dù Chu Khải muốn làm cho xong bài luận văn của mình, nhưng những tỷ tỷ đến hỏi bài hắn thì hắn vẫn rất rộng rãi giải đáp. Trừ phi hắn đi ra ngoài chơi không có ở nhà, nếu không.. đều sẽ cùng các tỷ thảo luận.
Một bên chỉ cho Chu Đóa Đóa và những người khác, một bên làm bài văn của mình.
"Chu Khải, ngươi đang viết gì vậy? Viết nhiều như thế à?" Nhị Ni liền hỏi hắn.
"Viết văn đấy" Chu Khải nói.
"Viết văn? Viết văn là gì?" Chu Đóa Đóa và các tỷ muội khác cũng không biết.
"Đây chính là viết văn" Chu Khải chỉ chỉ, viết viết.
Đám người Chu Đóa Đóa biết chữ chưa nhiều lắm nên những thứ này cũng không rõ ràng. Chu Khải không cảm thấy quá ngạc nhiên, chăm chú viết văn.
"Chu Khải, ngươi viết văn làm gì? Giáo viên lớp ba của ngươi sắp xếp cái này sao?" Chu Đóa Đóa hỏi.
"Không có, là mẹ ta sắp xếp. Nếu ta viết tốt, mẹ ta hứa sẽ làm bánh xốp táo đỏ cho ta" Chu Khải nói.
"Ta và tam đệ cũng muốn ăn" Chu Toàn lập tức nói.
"Muốn ăn bánh xốp" Chu Bách gật đầu.
"Vậy các ngươi phải cảm ơn ta. Ta viết không tốt thì mẹ sẽ không làm đâu, các ngươi đều không có ăn" Chu Khải nói.
"Ngươi có viết xong, nhưng mẹ không làm thì ngươi cũng không có ăn" Chu Toàn trả lời hắn.
"Ngươi cho rằng mẹ là ngươi à, mẹ nói nhất định sẽ giữ lời!" Chu Khải nói.
"Ồn ào cái gì, mau viết đi" Lâm Thanh Hòa đeo rổ trên lưng từ bên ngoài trở về. Cô đi ra ngoài hái rau dại, vừa trở lại liền nghe được hai anh em mỗi người một câu, còn sắp đánh nhau.
"Tứ thẩm" Thấy cô trở về, tỷ muội Chu Đóa Đóa gọi một tiếng.
"Ừ" Lâm Thanh Hòa gật đầu, nói với Chu Toàn và Chu Bách: "Hai anh em các ngươi tới giúp ta rửa rau để buổi tối ăn.
" Tứ thẩm, để ta "Chu Đóa Đóa nói.
" Không cần, mấy người các ngươi cứ làm bài đi "Lâm Thanh Hòa nói:" Chỉ là một chút rau dại, hai anh em bọn họ có thể rửa sạch được "
Chu Toàn gật đầu:" Ta và em út biết làm "
Thế là hai anh em bọn họ đi rửa rau dại, rửa sạch từng cọng từng cọng. Bởi vì.. chỗ rau này đều là để bọn họ ăn, rửa không sạch sẽ ăn phải cát.
Lâm Thanh Hòa để lại một ít rau dại để buổi tối ăn. Còn lại toàn bộ đều nấu cho heo ăn. Trong khoảng thời gian này phải cho chúng ăn một lần, hơn chín giờ lại cho ăn thêm một lần.
Lâm Thanh Hòa nấu xong liền múc qua cho heo ăn, nhân tiện cũng cho gà ăn. Sau đó mới chuẩn bị vào nấu ăn cho gia đình.
Khoảng thời gian này rất bận rộn, cho nên Chu Thanh Bách tan làm trễ, khi về nhà đã hơn sáu giờ.
Tỷ muội Chu Đóa Đóa cũng đã đi về rồi.
Lâm Thanh Hòa làm há cảo nhân tề thái thịt heo. Bây giờ đang là mùa xuân, ăn rau rừng vào thời điểm này là tốt nhất. Chưa kể chúng còn bổ dưỡng, rất thích hợp ăn vào mùa xuân.
Há cảo nhân tề thái thịt heo đương nhiên ăn rất ngon, Chu Thanh Bách ăn vô cùng thỏa mãn.
Bận rộn cả ngày dài, mỗi ngày trở về đều có cơm lành canh ngọt. Việc này làm cho sự mệt mỏi của nam nhân tiêu tán đi không ít.
Chu Thanh Bách ăn xong, liền đi quét dọn chuồng gà và chuồng heo.
Lâm Thanh Hòa sai Chu Khải đi rửa chén, sau đó cô liền đi kiểm tra bài văn của Chu Khải.
Tuy chỉ mới học tiểu học lớp ba, nhưng tiểu tử này đã có thể viết được năm trăm chữ rồi.
Nhìn mặt trời dưới góc độ của một học sinh tiểu học mà nói, bài văn về mặt trời này được Chu Khải viết khá tốt.
Mỗi sáng mặt trời mọc, cha hắn bắt đầu làm viết, hắn sẽ đến trường. Khi trở về nhà thì mặt trời đã xuống núi.
Đây chính là theo sự hoạt động của mặt trời mà bắt đầu một ngày mới, mặt trời lặn thì cũng nghỉ ngơi.
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.
Phía sau còn viết tầm quan trọng của mặt trời vào mùa đông. Không có ông mặt trời trong những ngày mùa đông, tuyết sẽ rơi không ngớt. Các lão bách tính đều rất hy vọng mùa đông trôi nhanh một chút, nếu không.. lương thực trong nhà nhanh chóng cạn kiệt.
Thế rồi mặt trời chói chang độc ác của mùa hè đến. Thời điểm mọi người thu hoạch vụ hè, sẽ thật sự cảm thấy nóng không chịu đựng được.
Hắn vô cùng chua xót về chuyện này. Nếu như mùa hè và mùa đông có thể hòa trộn lại với nhau, vậy thì trời sẽ không nóng không lạnh rồi.
Cách viết này rất hay.
Lấy mặt trời làm tựa đề.
Nhưng hắn không nghĩ đến chiều sâu hơn.
Chẳng hạn như đem người lãnh đạo vĩ đại so sánh với mặt trời. Bọn họ sống dưới ánh nắng chiếu sáng của mặt trời, đem lại hạnh phúc cho những đứa trẻ.
Điểm cuối cùng Lâm Thanh Hòa nói với Chu Khải khi hắn đang rửa chén, Chu Khải nghe được, vẻ mặt hơi sửng sốt:" Ta không nghĩ đến điểm ấy! "
" Ngươi vẫn còn nhỏ, về sau suy nghĩ kĩ sẽ có thể nghĩ tới "Lâm Thanh Hòa nói.
" Vậy coi như ta vượt qua ải này rồi sao? "Chu Khải nhìn mẹ hắn, nói.
" Mặc dù có khuyết điểm, nhưng nhìn tổng thể thì khá ổn, cho nên coi như ngươi đã qua ải "Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.
Lúc Chu Thanh Bách quay lại, Lâm Thanh Hòa liền nói với hắn:" Ngày mai ngươi đi cắt ít lá chuối tây đem về, ta làm cho cha con các ngươi vài cái bánh xốp táo đỏ ăn "
" Không cần vội vàng "Chu Thanh Bách liếc nhìn đứa con lớn Chu Khải.
Chu Khải giận mà không dám nói gì.
Chu Toàn cũng không dám nói gì.
Bé út Chu Bách không hiểu những điều đó, trực tiếp tới ôm lấy cha hắn, hắn vẫn rất thích cha hắn.
" Hôm nay Chu Khải biểu hiện rất tốt, Chu Toàn và Chu Bách cũng đem rau dại rửa sạch. Cho nên ta quyết định làm bánh xốp táo đỏ cho bọn hắn ăn "Lâm Thanh Hòa nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Chu Khải cùng Chu Toàn rất thỏa mãn.
" Vậy ngày mai ta sẽ đem một ít trở về"Chu Thanh Bách gật đầu.
Lá chuối tây không phải là thứ gì hiếm. Giữa trưa hôm sau tan làm, hắn liền tiện thể đi cắt một ít đem về nhà.