TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


" Nào, được rồi, mau ăn đi thôi! Ăn xong rồi cho anh ý kiến, nhưng mà ngon hay dở gì cũng phải ăn hết cho anh." Bạch Thiệu Huy không nhắc đến chuyện đó nữa, mà ra hiệu cho người yêu bé nhỏ của mình ăn điểm tâm, còn bá đạo bắt phải ăn hết.
" Có cần phải bá đạo như vậy không?!" Hà Văn trợn mắt nhìn người nào đó đắc ý ra lệnh cho y, lại còn nhìn chằm chằm vào y nữa chứ.

Có muốn ăn cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng đó có được không?!
Cố gắng loại bỏ sự ngại ngùng của mình, Hà Văn ăn lấy một miếng thịt được anh gắp vào trong chén của mình.
" Ừm...!Ừm!! Ngon thật đó, Thiệu Huy anh chính là thiên tài a!" Hà Văn lúc đầu còn sợ rằng sẽ không ngon vì đây là lần đầu tiên y thấy anh nấu ăn, nhưng không nghĩ đến anh nấu còn ngon hơn mình nữa.

Cái này cũng thật mất mặt, y học nấu ăn lâu như vậy sao lại không nấu ngon như anh nhỉ.
" Ngon à, anh còn sợ dở chứ, xem ra những món anh nấu cũng rất hợp khẩu vị của em.

Này, anh nấu ngon như vậy có phải nhận được thưởng cái gì chứ nhỉ?!" Bạch Thiệu Huy cười tà mị nói.
" Hả, thưởng gì chứ? Ách!!!" Hà Văn đang ăn nghe anh nói liền ngẩng đầu lên nhìn qua, lúc đầu còn không hiểu sau liền nhìn thấy nụ cười kia của anh liền im bặt.
Hà Văn không phải là người hay chủ động, việc y lấy hết dũng khí để tỏ tình vào hơn sáu năm trước đã là một điều dũng cảm nhất trong đời y rồi.


Còn việc hôn thì, đừng nói, do bình thường luôn đứng cách xa anh, muốn tiến lại gần hơn đã là chuyện cực kỳ khó với y rồi.

Tuy bây giờ hai người có những cử chỉ, hành động thân mật chút, bất quá điều này xảy ra quá nhanh, bảo y chủ động thì đúng là có hơi...
" Sao thế, em không yêu anh hay sao? Hay là anh nấu khó ăn, nuốt không trôi cho nên không muốn hôn anh.

Thật sự không muốn hôn anh sao?! Thật là tủi thân a!!" Bạch Thiệu Huy thấy y bất động liền làm mặt thất vọng, mất mát, tủi thân, đáng thương, ỉu xìu dựa vào vai y nói.
Vì dựa đầu vào vai của y cho nên khi nói, hơi thở của anh đều phả vào tai y, làm nó đột nhiên đỏ bừng.

Bạch Thiệu Huy phát hiện tai chính là điểm mẫn cảm nhất của y, chỉ cần hà hơi vào, nó cũng sẽ đỏ bừng lên, cơ thể liền dễ dàng phản ứng.
Bạch Thiệu Huy biết y rất dễ ngại ngùng, anh muốn y chủ động hơn, cũng sẽ dễ dàng hơn cho việc chiếm tiện nghi của anh.

Vì thế mà tiếp tục dụi đầu vào chiếc cổ trắng nõn nà của y.
Hà Văn vì hành động này của anh mà đơ người.

Người này như thế nào lại trở nên phúc hắc như vậy chứ, thật biết trêu đùa người khác.

Bây giờ mà không hôn chính là không được a.
" Được rồi, anh nấu rất ngon, ngon hơn đầu bếp nhà hàng năm sao luôn.

Em cũng rất yêu anh, yêu nhiều lắm luôn.

Anh đừng có làm bộ mặt như vậy có được không?!" Hà Văn nói xong thì chính mình cũng không biết rằng mình vừa nói gì, lời ngọt như vậy thật là mình phát ra.


Hà Văn thật bất lực với mình của hiện tại.
" Không được, em phải hành động thì anh mới tin cơ." Bạch Thiệu Huy vẫn không tha cho y, lần này ám chỉ càng rõ ràng hơn.
Hà Văn trợn mắt nhìn anh, người này thật là không chịu tha cho mình mà.

Nghĩ vậy nhưng chuyện gì cần làm thì cũng phải làm, nếu không Thiệu Huy sẽ không tha cho y đâu.

Hà Văn để mặt mình tiến sát đến mặt anh, ý định hôn lên má anh.

Nhưng, người nào đó nào lại cho y đạt được mục đích, Bạch Thiệu Huy biết rõ y sẽ hôn lên má mình nhưng cái anh muốn là môi.

Vì vậy cho nên khi môi của Hà Văn gần chạm đến má anh thì anh liền quay qua, thế là thay vì môi chạm má thì chính là môi chạm môi.

Hà Văn không phòng bị liền bất ngờ vì hạnh động này của anh, tuy bất ngờ nhưng y vẫn đắc dĩ mà hưởng ứng.

Người mà y yêu thật là rất bá đạo.
Lần này nụ hôn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào, ấm áp và hạnh phúc.


Nụ hôn kéo dài thật lâu, rốt cuộc hai người cũng lưu luyến tách ra, hai đôi mắt đối diện nhau, hai người có thể thấy hình ảnh của đối phương ở trong đó.

Hai người cũng nhìn thấy được sự ôn nhu, ấm áp, hạnh phúc trong đôi mắt của nhau.
Thật sự là rất ấm áp và hạnh phúc, cảm giác này cả hai đều cảm nhận thấy được như vậy.

Chỉ cần việc ngồi ăn cơm cùng với người mà mình thương yêu thôi cũng đủ để cảm nhận điều đó huống chi cả hai người phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể được như ngày hôm nay.
Có thể sau này sẽ có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, có thể là chuyện vui, cũng có thể là chuyện buồn.

Nhưng sợi dây liên kết niềm hạnh phúc này của hai người cũng sẽ không đứt ra một lần nào nữa.

Vẫn sẽ như thế, ở cạnh nhau và cho nhau sự hạnh phúc và ấm áp mà hai cá thể đang ngồi ở đây, trên bữa ăn này, mong muốn có được.


Bình luận

Truyện đang đọc