TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Chỉ một lúc lâu sau đó, Bạch Thiệu Huy đã đến điểm hẹn.

Điểm hẹn cũ thật ra cũng không quá xa lạ.

Đó chính là cái quán bar ở ngoại ô phía Tây thành phố đó.

Nơi đó, cũng là nơi chấm dứt sự sống cuối cùng của Cố Ninh và Trần Lục Kỳ.
Lúc này quán bar này diện tích xung quanh còn khá nhỏ, có thể nói nhỏ hơn so các quán bar gấp mấy lần, lại còn nằm ngoại ô nữa, thì đủ hiểu lượng người đi vào đây sẽ như thế nào.

Nơi này rất đặc biệt, dù nó không nổi tiếng hay thu hút nhiều khách, nhưng những người khách đến đây lại đều không phải là người tầm thường.
Tuy là quán bar nhưng nơi này khác với những quán bar khác.

Ông chủ nơi này cũng thật kì quái, là chủ quán bar nhưng lại tuyên bố không dính dáng gì với những đồi trụy xã hội.

Khi đó cũng nhận một trận cười nhạo, đó là chuyện không thể nào xảy ra.


Nhưng cũng thật lạ, hơn mấy năm mở cửa, quán bar này đúng là không dính dáng gì đến những chuyện đó.
Nhưng sự thật ít ai biết về điều bí ẩn đằng sau nó, ngoài trừ vài người, trong đó có Bạch Thiệu Huy, Đặng Kiến Minh.

Bạch Thiệu Huy thì không nói, nếu anh không biết thì hẳn là ở kiếp trước nó cũng không rơi về tay của anh.

Đặng Kiến Minh thật ra thì không lâu sau đó mới biết được nơi đó ẩn chứa bí mật có bao nhiêu kinh khủng.
Về sau, nơi này không biết vì nguyên nhân gì nhưng lại rơi vào tay của Bạch thiếu, nơi đây được mở rộng ra rất nhiều và cũng là nơi bí ẩn nhất cả thành phố S này.

Cũng chính nơi này là một trong những căn cứ của riêng Bạch Thiệu Huy.

Không nói chuyện sau này như thế nào, nhưng nghỉ đến bí mật của quán bar này Đặng Kiến Minh âm thầm chật lưỡi.

Còn bí ẩn là gì thì cái đó sẽ được nói sau.
.......
Quán bar Thiên Dương, Bạch Thiệu Huy đến thì đã được báo có người chờ trước thì nhanh chóng đi vào theo chỉ dẫn của nhân viên vào một căn phòng Vip.

Khi vào liền thấy cái tên trợ thủ đắc lực nhất của anh đang nơm nớp lo sợ, một bộ dáng sẵn sàng chịu phạt.

Bạch Thiệu Huy đầu liền hắc tuyến, như thế nào các nhân vật liền bị biến dạng hết rồi.
" Đã đến lâu chưa?" Bạch Thiệu Huy đen mặt, lạnh lẽo lên tiếng hỏi.
" A!! Thiếu gia.

Tôi vừa mới tới thôi!" Đặng Kiến Minh đang ở trạng thái chờ đợi nghe thấy tiếng người truyền đến liền theo thói quen đứng dậy cung kính chào Bạch Thiệu Huy cùng lúc trả lời.
" Chuyện này là như thế nào?" Bạch Thiệu Huy gật đầu coi như đáp lại, ra hiệu cho Kiến Minh ngồi xuống rồi liền vào thẳng vấn đề.
"Chuyện này thì có chút phức tạp, bất quá đó là chuyện riêng của tôi cũng không liên quan lắm.

Tưởng rằng, bản thân đã chết nhưng không nghĩ rằng bản thân lại còn được sống lại.

Vừa tỉnh lại, tôi nghĩ đến cảnh tượng của sự việc năm đó, là thuộc hạ đắc lực của cậu tôi thật sự không thể làm ngơ, cho nên tôi đã hẹn cậu để nói về việc đó, không nghĩ đến cậu cũng...."
Đi theo Bạch Thiệu Huy một thời gian dài, Đặng Kiến Minh cũng biết thiếu gia của mình là người không thích vòng vo, hiểu anh muốn nghe điều gì hắn thành thật khai báo.

" Cũng thật là trung thành! Nhưng mà là chuyện riêng gì mà lại ảnh hưởng đến tính mạng của mình như thế?!" Sự thành thật và quan tâm này của Đặng Kiến Minh anh đã ghi nhận được từ lâu.
Đối với chuyện của thuộc hạ, anh vẫn là nên quan tâm một chút, cũng rất muốn biết vì chuyện gì mà một người như Kiến Minh lại phải đánh đổi mạng sống của mình.
"Là...!là chuyện của người đó, có thể để người đó sống tốt, đánh đổi mạng sống của tôi thì có là gì!" Hắn vẫn còn nhớ, người đó của hắn đã giận dữ như thế nào, đau đớn như thế nào, cảnh tượng hỗn loạn đó ra sao, khi viên đạn kia bay về phía người đó hắn đã có cảm xúc gì.

Thật không biết, sau khi hắn chết, người đó có bị làm sao hay không.
" Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu ấy ở thời điểm đó còn có thể xảy ra chuyện gì?" Bạch Thiệu Huy biết người đó trong miệng của Kiến Minh là ai.

Trúc Tịnh Ca ở hừ điểm đó và vị trí đó, đáng ra là không có gì nguy hiểm xảy ra mới phải?!
" Là trong bộ máy quân đội, có kẻ phản bội...!Nhưng mà thôi, bây giờ không phải chưa có gì xảy ra hay sao.

Nếu có xảy ra thì cũng phải đến mười năm nữa, bây giờ thì đúng là hảo yên tâm!" Đặng Kiến Minh nêu lên câu trả lời, rồi lại tự mình cảm thán cho việc cảm xúc quá tiêu cực của mình.
" Ha! Tôi lúc đó cũng không tin là cậu có tình cảm vớ Tịnh Ca đâu.

Nếu bây giờ cậu ta biết thì sao nhỉ? Hẳn là sẽ đập cho cậu vài trận!" Bạch Thiệu Huy cợt nhã trêu đùa giúp Kiến Minh thoát khỏi cảm xúc tiêu cực ấy của hắn.
"Chuyện đó thì chưa biết được đâu ạ! Nhưng mà, sao lại có thể xảy ra hiện tượng này nhỉ? Lại còn rơi trên đầu chúng ta?!" Đặng Kiến Minh lại vô cùng thắc mắc cái vụ được trọng sinh này của mình và Bạch thiếu.
"Chuyện này đúng là chút kì lạ, nhưng mà...!Nếu không được trọng sinh thì sẽ như thế nào?! Vẫn là nên trân trọng nó đi!"
Bạch Thiệu Huy tất nhiên cũng vô cùng muốn biết vì sao, chuyện này thật kích thích tính tò mò của anh.

Nhưng liệu rằng anh hay Kiến Minh có thể phá giải được chuyện này.

Vì vậy, vẫn là nên tập trung vào việc cần làm đi thì hơn, phải trân trọng từng giây từng phút để không phải hối hận bất cứ điều gì.

Cũng vì câu hỏi lần này của Kiến Minh làm Thiệu Huy đột nhiên nhớ tới lời nói khó hiểu của vị sư phụ cao thâm mạt trắc kia của mình, chuyện này xem ra không đơn giản chút nào.
Nhưng anh cũng không cần biết đơn giản hay phức tạp, anh chỉ biết y còn ở đó, gia đình của anh còn khỏe mạnh là được, còn chuyện gì xảy ra đi lệch quỹ đạo thì anh cũng phải dùng hai tay của mình mà chống cho họ.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, chủ yếu về chuyện sau khi Thiệu Huy chết và lí do Kiến Minh chết rồi trọng sinh, sau cùng là giao nhiệm vụ cho Kiến Minh.

Nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, chính là trước nâng cao thực lực của mình.
" Còn nữa, lúc nãy ta rất khó chịu!" Bạch Thiệu Huy nhếch mép nói.

Rõ ràng là một bộ dạng hòa nhã ấm áp, nhưng Kiến Minh có thể cảm nhận được không khí ôn hòa thanh lãnh liền trở nên lạnh hẳn đi.
Đặng Kiến Minh âm thầm kêu khổ, chọc giận ai không chọc lại chọc vị tổng tài bá đạo này.

Tưởng đã quên rồi ai ngờ vẫn còn ghim hắn đâu chứ, không biết thiếu gia sẽ cho mình cái hình phạt quái gở gì đây, Kiến Minh trong lòng khóc không ra nước mắt.
"Đến Long Hổ huấn luyện một tháng đi, yên tâm ta cũng không ngu gì để ngươi được vui đâu!" Bạch Thiệu Huy vui trên nỗi đau của người khác nói.
Ặc! Được rồi, đây là thiếu gia chơi mình mà! Sai lầm, đúng là quá sai lầm, ôi đường truy thê của ta.

Đặng Kiến Minh đã cứng đơ vì hình phạt này.


Bình luận

Truyện đang đọc