TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Qua không biết bao lâu thời gian, cũng có thể là một cái nháy mắt mà cũng có thể đã kéo dài suốt hơn trăm năm, từ khoảng không hư vô nào đó, ánh sáng ập đến bất chợt, thanh niên đang nằm trên chiếc giường King side mở bừng đôi mắt.
Bạch Thiệu Huy cơ thể thấm đẫm mồ hôi nhưng anh không quan tâm mà trừng mắt đầy vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Anh rõ ràng đã chết rồi vì sao lại có thể tỉnh dậy ở đây, anh vẫn còn nhớ rõ bản thân đã chết ra sao, cảm giác lúc đó như thế nào.

Chẳng lẽ còn có chuyện kì tích như vậy, anh được sống lại thật sao?!
Bạch Thiệu Huy cảm thấy thật sự rất mông lung, chuyện này anh thật sự vẫn không thể hiểu, nếu là mơ tại sao lại chân thực như vậy, còn nếu anh thật sự đã chết vì sao anh lại có thể sống lại?! Cảm giác bàng hoàng, trống rỗng, không tìm được câu trả lời làm cho Bạch Thiệu Huy cảm giác vô cùng mông lung và khó chịu.
Ngồi suy nghĩ một hồi, Bạch Thiệu Huy vẫn là quyết định cho qua chuyện này, nếu trời chưa chịu cho anh chết thì cứ việc sống thêm vài năm, còn nếu thật sự chỉ là mơ thì...!nhưng mà dù thế nào anh vẫn khẳng định rằng mình không phải đang mơ.
Gác chuyện đó qua một bên, Thiệu Huy đánh giá nơi mà mình mới tỉnh lại, căn phòng này hình như có chút quen thuộc.

Cũng đúng, căn phòng này tất nhiên quen thuộc tại vì hầu hết các phòng ngủ tại khách sạn năm sao đều thiết kế tương tự như vậy.
Vậy, hẳn là không có cái vụ xuyên không gì gì đó đâu nhỉ?!
Bạch Thiệu Huy lắc đầu ngao ngán, anh từ khi nào lại nhiễm ba cái tiểu thuyết đó của Tiểu Nhược rồi.

Anh đưa tay lên định xoa cổ theo thói quen thì...!A...!hình như sau cổ có chút đau.

Mình đây là bị đánh ngất thì phải!? Chuyện này là sao?! Trong đầu sao lại không có cái gì thế này?!!!
"Cạch!!"
"Huy, anh tỉnh rồi.

Anh có cảm thấy không ổn chỗ nào không, anh làm em thật sự rất lo lắng đó." Một giọng nam dịu dàng ôn nhu vang lên.
Cái gì?!!...!Giọng nói này...!Chẳng lẽ...!!! Trần Lục Kỳ?! Không phải hắn đã chết rồi sao? Sao lại có mặt ở đây, thậm chí có thể vào phòng của mình?! Không đúng, bị đánh ngất, khách sạn, Trần Lục Kỳ...!như vậy chẳng lẽ...!mình trọng sinh sao?!!
Trần Lục Kỳ thấy Bạch Thiệu Huy vẫn chưa trả lời mình mà ngồi đó đơ ra liền tiến lên một bước, ngồi xuống bên mép giường, định đưa tay lên chạm vào anh thì :
"Kỳ Kỳ, Sao anh lại ở đây?" Bạch Thiệu Huy nhanh chóng phản ứng hỏi.

Bản thân anh trước giờ luôn không thích người khác động vào mình nếu như chưa có sự cho phép của anh.

Trần Lục Kỳ trước đó anh cho phép nhưng bây giờ thì không còn như thế nữa, ngược lại anh còn thật sự ghê tởm hắn ta.
Lúc gọi Trần Lục Kỳ là Kỳ Kỳ thì anh cảm giác cơn lạnh từ sống lưng đi lên, da gà da vịt đều đã nổi lên hết cả rồi, cảm giác thật ghê tởm đến tận xương óc.

Lúc trước anh có thể nói chuyện thân mật với rất nhiều người chứ không chỉ riêng gì Trần Lục Kỳ, nhưng từ khi Trần Lục Kỳ ở bên cạnh thì anh chỉ thân mật với mình hắn.

Tuy nhiên bây giờ thì đã khác, anh không còn là anh của lúc trước nữa rồi.
"Huy, anh thật sự không nhớ gì sao?! Anh bị người khác đánh lén nên ngất đi, em lúc đó vừa vẹn muốn đi tìm anh, lúc đó may mà em đến kịp, nếu không đến kịp chỉ e là...!"
Trần Lục Kỳ vẻ mặt đau lòng lo lắng giải thích, nếu là trước đây thì chiêu này của hắn tất sẽ thành công, nhưng lần này chỉ là làm cho Bạch thiếu hiểu hơn về trình độ diễn xuất của hắn mà thôi.
Đúng là một đại minh tinh xuất sắc! Diễn giỏi đến như vậy!! Trong lòng Bạch thiếu lạnh lùng châm chọc một câu.

Bản thân thật ngu ngốc khi trước đó để cho một tên cặn bã như thế này qua mặt.

Mấy trò vặt như vậy cũng dễ dàng qua mặt anh, không chỉ ngu mà lại còn đần!!
Trước đây chắc chắn anh sẽ ôm hắn ta vào lòng mà dỗ dành, tán thưởng, nhưng bây giờ anh chỉ đành cười mà ghim chuyện này vào lòng.
Anh có lẽ sẽ không biết chuyện này cho đến khi anh biết được sự thật về con người của Trần Lục Kỳ, anh ngay sau đó liền cho người điều tra từng chút từng chút một.

Chuyện ngày hôm nay liền là sự giàn xếp của Trần Lục Kỳ và Cố Ninh nhằm để tăng thêm sự tin tưởng và không phòng bị của anh.
Bạch Thiệu Huy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn duy trì trạng thái mới tỉnh dậy, có chút ể oải, sau đó ánh mắt anh thật ôn nhu, thâm tình nhìn Trần Lục Kỳ, dịu dàng nói:
"Thật ủy khuất em rồi, anh không nghĩ là sẽ có chuyện như vậy.

Cực cho em, thức khuya chăm anh hay sao lại có quầng thâm rồi này?!Em mau đi nghỉ ngơi đi nếu không sẽ không có sức khỏe để chút chiều đi quay đâu, bản thân yếu ớt như vậy!"
Nếu không phải anh của hiện tại còn quá nhỏ yếu, bản thân cũng không muốn làm cho người khác cảm giác mình thay đổi quá nhanh, Bạch Thiệu Huy liền nhịn xuống mà diễn kịch.


Muốn diễn, anh cũng muốn diễn xem, ai hơn ai!
"Nhưng mà, anh mới tỉnh dậy, vẫn chưa có gì trong bụng, em sao có thể yên tâm, hay để em đi nấu cho anh chút gì đó rồi đi nghỉ sau." Trần Lục Kỳ cự tuyệt, nói rồi liền đứng dậy muốn đi nấu ăn cho anh, chưa đi được một bước thân hình liền siêu vẹo muốn ngã.
Anh trong lòng khó chịu nhưng đưa tay lên đỡ lấy, dùng vẻ mặt tự trách nói: " Anh thật tồi tệ, lại để em như thế này, nào ngoan, em mau đi nghỉ ngơi đi, nếu em sảy ra chuyện gì, anh sẽ đau lòng."
"Nhưng mà..." Trần Lục Kỳ tỏ ra do dự.
"Nào ngoan! Mau về phòng nghỉ ngơi đi." Anh vỗ về hắn.

Nói đùa, thấy bản mặt của Trần Lục Kỳ anh đã cảm thấy ghê tởm rồi, còn nấu ăn cho anh.

Nếu kiếp trước anh sẽ nhanh chóng ăn lấy và khen ngon đứt miệng nhưng bây giờ anh sợ sẽ đem đồ ăn đổ hết lên người của hắn.
"Vậy em đi nghỉ ngơi đây.

Anh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt đấy!" Trần Lục Kỳ biểu thị không muốn nhưng vẫn rời đi.
"Được! Chút nữa khỏe hơn anh sẽ ra ngoài ăn chút gì đó." Bạch Thiệu Huy qua loa nói.
Nhìn bóng lưng Trần Lục Kỳ rời đi, cho đến khi cánh cửa đóng lại khuôn mặt Bạch thiếu trong chớp mắt trở nên băng lãnh.

Tưởng rằng hắn không biết người nào ở đằng sau giở trò à.

Nhưng nói đi cũng nói lại, kĩ thuật diễn của Trần Lục Kỳ thật sự rất tốt.

Có thể lừa được anh của trước kia là tốt rồi.
Đáng tiếc bây giờ chẳng khác nào trần trụi biểu diễn sự dối trá trước mặt anh.


Nhớ đến những chuyện kiếp trước, Bạch Thiệu Huy nhếch môi cười lạnh, so với trước kia thì bây giờ hắn thật thích nhìn bọn hề nhảy nhót trước khi bước qua cổng địa ngục.
"Được rồi không nghĩ đến nó nữa, trước về thăm cả nhà đã." Nhắc đến gia đình, ánh mắt của Bạch Thiệu Huy trở nên ôn hòa, trong lòng cũng trở nên ấm áp.

Từ trước tới giờ Bạch gia luôn là hậu trường của anh, nhưng giờ thì hãy để anh là người bảo vệ cho cả nhà đi.
Có thể nói là từ đầu Bạch Thiệu Huy quá bình tĩnh, trừ lúc đầu có hơi kinh ngạc cùng nghi vấn thì anh hoàn toàn bình thường như chưa bao giờ trải qua chuyện kì lạ.

Hoàn toàn không hốt hoảng mà vô cùng bình tĩnh ứng phó với chính kẻ thù ghê tởm của mình.

Điều này cũng phải cảm ơn sự trui rèn của chín năm dài đằng đẵng của kiếp trước.
Chín năm đó đã tạo ra một Bạch Thiệu Huy cực kỳ bình tĩnh trong mọi lúc mọi nơi, khác với cái tính tình nóng nảy trước đây.

Cũng đã tạo ra một người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Và cũng là những trải nghiệm đó sẽ tạo nên một tên đứa con hiếu thảo trong gia đình.

Đặc biệt là thái độ bất bình thường của anh dành cho người nào đó.
Bạch Thiệu Huy xuống lầu, khi lấy xe tại nhà xe, hắn bắt gặp thân ảnh quen thuộc.

Hà Văn?!! Y đang lo lắng cho anh nên đến thăm anh sao?! Tim anh lỡ mất một nhịp.

Anh thật muốn tiến lên ôm y vào lòng để nói hết tất cả với y.
Áp chế xúc động, hiện tại thì không được, không thể vì nhất thời mà phá bỏ hết tất cả, Trần Lục Kỳ vẫn còn ở trên đó.

Văn Văn, sẽ nhanh thôi, anh sẽ đón em về bên anh.
Anh vờ như không thấy y, ngồi lên xe, lái xe đi thẳng mà nhẹ nhàng lướt qua y.
Bạch Thiệu Huy nhìn thấy Hà Văn thì Hà Văn cũng phát hiện ra Bạch Thiệu Huy.

Anh đã không sao rồi.


Hà Văn thở phào nhẹ nhõm.
Khi thấy xe của Bạch Thiệu Huy đi đến thì y liền cảm thấy khẩn trương lên.

Nhưng khi xe đến chỗ y thì xe chỉ lướt qua, người trong xe cũng không nhìn y lấy một cái.
Chiếc xe lướt qua rồi đi tiếp, y nhìn chiếc xe rời đi mà ngẩn người.

Bình thường anh thấy y đều sẽ tức giận nói lời châm chọc, nhưng bây giờ thì một ánh mắt cũng không cho y.

Nên buồn hay nên vui đây, y cũng không biết, nhưng nếu bị anh quát tháo sỉ nhục y còn có thể biết mình vẫn còn một chút gì đó ở trong mắt anh, nhưng không nhìn thì y lại cảm thấy rằng y trong mắt anh càng ngày càng xa cách.
Có lẽ y là một tên thích ngược, sáu năm trời anh đối xử với y như thế mà đến giờ y vẫn không thể nào từ bỏ được tình yêu của mình.

Cũng giống như hiện tại, nghe anh bị thương, y liền bỏ hết mọi công việc để đến xem anh nhưng...
Bạch Thiệu Huy nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được dáng vẻ thẫn thờ của y, nhịn không được nhìn nhiều một chút.

Cái này, tiểu ngốc nghếch của anh bộ dáng thẫn thờ rất đang yêu.

Nghĩ đến cái gì, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó lái xe rời khỏi khách sạn.
Hà Văn đang thẫn thờ thì một điện thoại báo tin nhắn tới.

Y phục hồi lại, mở tin ra xem thì ngẩn người.

Tin nhắn chỉ bốn chữ :" Không cần lo lắng." Người gửi là Bạch Thiệu Huy.
Điều này có nghĩa là anh thấy y đúng không? Anh cũng biết y đang lo lắng cho anh sao?! Còn nhắn tin an ủi mình!! Này, này là thật đúng không?! Lòng y như được nở hoa, khóe miệng bất giác cũng cong lên một đường cong xinh đẹp.

Nếu Bạch Thiệu Huy biết được dáng vẻ này của y chắc phải áp chế lắm mới không đem y lên giường mà sủng.


Bình luận

Truyện đang đọc