TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Ở ngoại ô thành phố, một dãy bốn, năm căn nhà cấp bốn vô cùng bình thường nằm khá sát nhau trên một khu đất trống khá rộng, ở dưới những căn nhà đó là một tầng hầm rộng lớn, có thể chứa cả mấy ngàn người.

Ở đây, các thiết bị được trang bị đầy đủ và hiện đại như một căn cứ quân sự.

Tuy nhiên, nơi đây lại là căn cứ của một tổ chức hắc đạo khá nổi danh ở cả nước, hắc bang có quyền lực nhất thành phố S này.

Bang Long Hổ, hắc bang do Trúc gia nắm trong tay điều hành mọi hoạt động.
Hiện tại đang ở đây diễn ra một cuộc họp vô cùng quan trọng, đó là một cuộc họp để giao quyền thừa kế cái hắc bang này cho con trai đời tiếp theo của gia tộc họ Trúc.

Trúc thiếu gia phải thông qua một số khảo nghiệm để cúng thức tiếp nhận vị trí cao nhất của bang.
Cuộc họp diễn ra với sự góp mặt của hơn hai trăm người, ngồi chủ vị không ai khác chính là gia chủ Trúc gia, cha của Trúc Tịnh Ca- Trúc Hải Thuỵ, ngồi kế bên ông chính là người vừa mới ảo não với Bạch Thiệu Huy xong - thiếu gia họ Trúc, nhân vật chính trong cuộc họp ngày hôm nay - Trúc Tịnh Ca.

Cả hai cha con cũng không có sắc mặt tốt là bao.

Khí tràng của một vị quân nhân chinh chiến sa trường đều đã được bộc phát, nhưng dù vậy cả hai cha con cũng khó mà giải quyết được.

Cái mà gia chủ Trúc gia - Trúc Hải Thuỵ muốn là tất cả mọi người đều đồng lòng đi theo con ông, giúp nó phát triển.

Tuy nhiên, quả thật là điểm yếu của Tịnh Ca quá gây ảnh hưởng, bọn họ có thể bằng mặt mà không bằng lòng.
Trước kia, Trúc lão thái gia khi lập nên cái bang hắc đạo này đã đặt ra những quy tắc khá nghiêm khắc, đặc biệt đối với vị trí người thừa kế.

Dù là thiếu chủ, muốn thừa kế vị trí đứng đầu này thì cũng phải trải qua nhiều thử thách để có vị trí xứng đáng mà vị thiếu chủ đó được nhận.
Năm đó, Trúc Hải Thụy ông cũng đã trải qua những thử thách đó, để đạt vị trí như ngày hôm nay.

Đối vơi Tịnh Ca con ông, những bài trước đó đều đã được thông qua, chỉ còn lại một thử thách cuối cùng này lại cực kì khó đối với nó.
Một người thủ lĩnh, một người đi đầu mà không có được niềm tin của anh em, của đồng đội thì một tổ chức đó không sớm thì muộn cũng sẽ bị lung lay sụp đổ.

Ông bây giờ cũng hết cách, cái này ông không thể nói giúp, chỉ có thể tự Tịnh Ca cố gắng mà chinh phục.

Nhưng điều đó thật sự rất bất khả thi vào lúc này, ai mà không biết, Tịnh Ca dở nhất chính là khâu nói chuyện.

Bình thường cũng đã không ăn nhập gì rồi chứ huống chi bây giờ, cần phải nói những lời thuyết phục.


Cho nên, thử thách này chính là vô cùng khó khăn đối với Trúc Tịnh Ca.
Trúc Hải Thụy bây giờ không biết nên giúp con trai của mình như thế nào! Đột nhiên, Tịnh Ca nói với ông về sự hợp tác giữa nó và Bạch Thiệu Huy, không rõ vì sao ông lại thấy sự hy vọng nằm ở tên nhóc con ông bạn thân này.

Ông nhớ đến cái sát khí cùng một chút huyết tinh đó của Bạch Thiệu Huy, ông có chút khó hiểu, nhưng thêm một chút là sự kì vọng.
Có lẽ ông nên đặt một chút hy vọng lên cậu, ông tin phẩm chất của người Bạch gia.

Thôi kệ vậy, cứ giao hết cho đám trẻ, mình cũng nên rút về mà tận hưởng thôi, tuổi trẻ cần xông pha, có thất bại thì mới có được thành công, ông cũng không nên xen vào nữa để làm gì.
Trúc Tịnh Ca thì trong lòng vẫn không ngừng thấp thỏm lo lắng, chuyện thừa kế là chuyện không dễ một chút nào.

Còn nữa, sao cái tên Bạch Thiệu Huy này lâu thế không biết, có biết ông đây chờ đợi đến lòng không yên hay không hả?!
Haizz! không biết là hôm nay có thể giải quyết được mọi chuyện không nữa.

Trong lòng Trúc Tịnh Ca bồn chồn không yên, vì vậy mà khí tràng có chút lung lay, bất quá cậu cũng phải giữ hình tượng là con cháu nhà Trúc gia, vì thế mặt lạnh vẫn còn diễn tốt.
"Két...!" Tiếng của tầng hầm được mở ra trong sự im lặng của cả tầng hầm.
Bạch Thiệu Huy một thân đồ đen với chiếc áo thun và quần thể thao, để lộ vóc dáng hoàn mỹ cùng làn da có chút ngăm đen khỏe khoắn, khuôn mặt nam thần vạn người mê, nhìn anh hấp dẫn vô cùng , bất quá đôi mắt không đạm mạc như trong lúc đi dự tiệc tối hôm qua, mà lại một ánh mắt vô cùng sắc lạnh cùng vô cảm.

Hai tay đút vào túi quần, anh đi từng bước từ cầu thang đi xuống.

Khí chất tổng tài không lẫn vào đâu được, mọi người đều bị hấp dẫn mà theo dõi từng bước chân của anh.
"Đó là....?!" Một người suy nghĩ không ra chàng trai đang bước xuống là ai, người như thế này, họ chưa gặp bao giờ.
"Chào mọi người!" Bạch Thiệu Huy mở miệng chào hỏi, bất qua âm điệu lại là không một cảm xúc.

Đến Trúc Tịnh Ca cũng cảm thấy xa lạ với hình ảnh ngày của Bạch Thiệu Huy.
"Thiệu Huy, rốt cuộc cậu cũng đến rồi!" Trúc Tịnh Ca nói, trong lòng thì thở phào một cái, xem như áp lực giảm được phần nào đi.

Bất quá, hình ảnh này của Thiệu Huy cậu lại cảm thấy cực lạ lẫm.


Bình luận

Truyện đang đọc