TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


" Tôi nói không sai chứ?! Thiếu gia của các người mà các người còn không tôn trọng, còn không tin tưởng thì các người còn tồn tại ở đây làm gì nữa hả?! Nội bộ lục đục, đầu lĩnh không được tôn trọng, chẳng khác nào các người đang muốn tan rã hả? Các người tưởng rằng Tịnh Ca muốn nhận lấy Long Hổ này lắm à? Ai mà muốn bản thân của mình sẽ phải bị ràng buộc bởi cái mà họ không giỏi? Tịnh Ca cậu ấy thì sao? Cậu ấy cũng mong muốn tự do lắm chứ, cũng biết rằng điểm yếu của cậu ấy ở đâu cơ mà! Nhưng các người biết cậu ấy đấu tranh như thế nào để đến đây ngồi trước mặt các người hay không, có biết vì sao cậu ấy phải lựa chọn như vậy hay không? Các người chỉ biết lợi ích của mình thôi à?!"
"Các người có biết trong một tổ chức người cực nhọc nhất là ai không? Chính là đầu lĩnh của các người đấy, là chú Trúc kìa.

Chú ấy đã hơn 50 rồi, tuổi này cần về hưu nghỉ ngơi rồi đó, chẳng lẽ ít năm sau nửa ông ấy lại chống gậy đi chỉ đạo các người à? Thế người khác sẽ nhìn vào Long Hổ bằng con mắt như thế nào, nhìn vào Trúc giác bằng gì hả? Bọn họ sẽ nói rằng Trúc gia nuôi con trai cũng như không, nuôi một đám ăn không ngồi rồi chỉ biết đánh đấm.

Danh dự của Trúc gia ở đâu, quyền lực của Trúc gia ở vị trí nào khi nuôi phải một đám ăn hại ích kỷ như các người hả?" Bạch Thiệu Huy đập mạnh cái bàn một cái, thể hiện rõ mình đang tức giận, có điều anh dùng lực hơi lớn, chân bàn bị lung lay dẫn đến gãy luôn cái bàn và bình trà đã bị rơi xuống đất.
Trúc Tịnh Ca ngồi một bên mà âm thầm giơ ngón tay cái cho Bạch Thiệu Huy.

Cái tên này bình thường cà chớn, cà lơ phất phơ vậy mà thật không ngờ ngày hôm nay, mới vào đã áp đảo toàn bộ đám cao tầng của Long Hổ rồi.

Lúc Bạch Thiệu Huy phóng xuất khí thế ra kể cả cậu cũng không thể nào tin tưởng nổi, khí thế này đã ngang ngửa với ba của cậu rồi, thậm chí sát khí cùng huyết khí càng muốn thêm áp đảo.

Trúc Tịnh Ca ngạc nhiên không tin tưởng nổi, khí thế cậu còn tin là có một chút gì bẩm sinh đi, dù sao thì Thiệu Huy cũng là con trai dòng dõi nhà họ Bạch đứng nhất nhì cái thành phố này.

Nhưng mà sát khí cùng huyết khí này thì chỉ có bước ra từ trong những cuộc chiến đẫm máu một chết một sống mà thôi.

Nhưng đứa bạn thân như anh em này của cậu, cậu luôn biết tên này từ sau khi du học trở về liền trở thành một tên hoàn khố vô dụng bị người đời phỉ báng hổ phụ cẩu tử, như thế nào đùng một cái lại đáng sợ như vậy.
Trúc Hải Thụy đêm hôm trước có phát hiện được sát khí cùng cái độ huyết khí đặc biệt chỉ có trên người giết người đủ nhiều mới có này ông đã rất ngạc nhiên vì nó lại xuất hiện trên người mà ông nghĩ sẽ không bao giờ có được những thứ không phải của người bình thường đó.

Một tên phá giá chi tử, hoàn khố vô năng Bạch Thiệu Huy lại có thể có hững thứ không tưởng này.
Khi ông phát hiện được khí thế này lại nằm trên người Bạch Thiệu Huy ông liền biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, hôm nay tên nhóc này lại phóng xuất hết toàn bộ khí thế của mình thì ông cũng âm thầm líu lưỡi, cái này là muốn áp đảo ông luôn đây mà! Phải biết thời trai trẻ của ông đều ở chiến trường, giết không biết bao nhiêu người, thành công chinh phục chức vị Trung Tướng trong quân đội, tự tay điều hành đưa Long Hổ đi đến ngày hôm nay.
Nhưng tên nhóc nhìn như còn trẻ người non dạ này lại có thể tích tụ nhiều sát khí huyết khí như vậy, tên nhóc này đã giết bao nhiêu người, và đã giết vào lúc nào cơ chứ? Đến bây giờ ông hoàn toàn tin vào phương án thứ hai mà ông từng đặt nghi vấn lên người Bạch Thiệu Huy, nó chắc chắn là giả heo ăn thịt hổ!
Cả phòng im lặng nghe Bạch đại thiếu chửi mà không dám ói lời nào.

Thật lâu sau đó, rốt cuộc cũng có một người đứng dậy, thành khẩn cúi đầu đối với ba người Bạch Thiệu Huy, Tịnh Ca và Trúc Hải Thụy.
"Đa tạ Bạch thiếu đã thức tỉnh đám người chúng tôi.

Quả thật mấy năm gần đây Long Hổ không hoạt động gì nhiều khiến lòng người đi theo nhiều chiều hướng khác nhau làm nội bộ lục đục, không còn chặt chẽ như lúc xưa, dường như cũng đã quên lúc đầu tham gia vào Long Hổ là vì cái gì! Một lần nữa xin cảm tạ Bạch thiếu ngài!!" Bạch Thiệu Huy nghe có người hướng đến mình nói lời cảm tạ, nghe xong anh liền gật đầu một cái, xem như đã tiếp nhận lời của người này.

"Còn thiếu gia, thật ra chúng tôi lần này phản đối một phần cũng vì lợi ích mà quên mất một điều rằng mọi thứ cần phải luyện tập để trở nên thành thạo hơn.

Thiếu gia, có cậu là anh em và điều hành Long Hổ, quả thật chúng tôi rất vui mừng.

Còn một vấn đề nữa, chúng tôi thật mừng khi thiếu gia của chúng tôi có một người bạn như ngài.

Cho nên,ở đây chúng tôi xin ngài hãy cùng thiếu gia của chúng tôi điều hành Long Hổ, bù đắp lại điểm yếu của thiếu gia của chúng tôi.

Xin ngài!" Cả đám đứng dậy cùng cúi đầu hướng về ba người Bạch Thiệu Huy.
" Tốt! Tốt ! Tốt! Kết quả còn tốt hơn những gì mà ta mong đợi.

Thiệu Huy, có con giúp cho Tịnh Ca ta liền có thể yên lòng rồi!" Trúc Hải Thụy vô cùng hài lòng, ông cười khen ngợi đối vớ Bạch Thiệu Huy.

"Đương nhiên rồi ạ, giúp cho Tịnh Ca cũng là một phần nào đó giúp cho con thôi.

Không làm là con lỗ vốn đó!" Bạch Thiệu Huy mỉm cười nói, khí thế cũng hoàn toàn thu lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Haha.

Tốt! Tốt! Tốt lắm!" Trúc Hải Thụy thập phần vui vẻ nói.
"Được rồi, đã họp từ sáng tới giờ, chắc hẳn các anh em cũng đã đói hết cả rồi, còn không mau giải tán đi lấp cái bụng đói của mọi người đi!" Trúc Tịnh Ca sau một trận vui vẻ liền cho tất cả giải tán.

Chỉ chốc sau, trong phòng chỉ còn lại ba người.


Bình luận

Truyện đang đọc