Lúc Phó Diễm từ trong không gian đi ra, Phó Bình Phục và Lý Mạt Lỵ đã đến ngồi được khoảng hai tiếng. Sở dĩ nàng xuất hiện muộn như vậy là do loay hoay trong không gian gần nửa ngày mới tìm được Vượng Tài, nó quả thật đúng là một con mèo lười, nằm khuất dưới tảng đá lần trước nàng ngồi luyện công mà ngủ khò khò, gọi mãi mới dậy.
Bắt được con mèo vừa lười vừa béo, Phó Diễm trực tiếp túm nó, theo nàng ra bên ngoài. Vượng Tài không hổ là được hưởng qua đãi ngộ của Phó Diễm, hình thể hiện tại so với hai con mèo còn lại đã gần gấp rưỡi. Phó Vi cùng Phó Dung nhìn thấy nó thì hai mắt tỏa sáng. Có lẽ do uống nhiều linh tuyền nên Vượng Tài còn có thể nghe hiểu được tiếng người, nó có thể phân biệt được ai có thiện ý hay ác ý với mình, cho nên phá lệ thân cận với mấy hài tử Phó gia, thường xuyên chủ động đi cọ người. Nhưng hai con mèo kia thì lại không dễ nói chuyện như vậy, ngay cả Phó Sâm cùng Phó Miểu hay cho bọn chúng ăn cũng không dám tự tiện sờ vào chúng nó.
"Tiểu Hỏa! Đây là con mèo nhỏ ngươi nuôi đó hả? Không phải là có ba con sao? Còn hai con nữa đâu rồi?".
Đối với những động vật nhỏ lông xù thì hầu hết nữ nhân cùng hài tử cơ hồ không có sức chống cự, Lý Mạt Lỵ thích thú tiến lên vuốt ve Vượng Tài một phen. Ngô! Thật thoải mái. Lại sờ s/oạng một chút nữa, thật quá mềm mại, nghĩ khi nao trở về cũng phải mua một con mèo đáng yêu như vậy về nuôi. Phó Diễm nhìn nàng một bên sờ sờ, còn Vượng Tài thì nằm bẹp ở trên mặt đất, tuyệt không sợ người lạ thì cũng phì cười.
"Bình Phục! Ta cũng muốn nuôi mèo, trở về chúng ta cũng nuôi một con nhé!".
Lý Mạt Lỵ thực sự động tâm, tuy nhiên đối với Phó Bình Phục từ trước đến giờ vẫn e ngại mấy con mèo thì vừa nghe thấy tin tức này, vẻ mặt liền không quá mỹ diệu. Nhìn ở hiện tại cũng phần nào rõ ràng, chẳng phải hắn đang ngồi cách xa tám mét hay sao?.
"Mèo thì có gì tốt? Chó nhà Nhị Khuê ca chuẩn bị sinh, ta đi mua một con, vừa có thể trông nhà lại có thể chơi rất vui."
Phó Bình Phục tận lực không nhìn Vượng Tài đang nằm bên cạnh tức phụ nhà mình.
"Ha ha! Tiểu cữu mụ, tiểu cữu chính là sợ hãi Vượng Tài nha."
Phó Vi cùng Phó Dung cũng không để ý mặt mũi của Phó Bình Phục, trực tiếp vạch trần tâm tư của hắn mà cười khanh khách. Quả nhiên, vẻ mặt của Phó Bình Phục đúng kiểu sống không còn gì luyến tiếc. Lý Mạt Lỵ thì vẻ mặt khiếp sợ, há mồm, trượng phu nhà mình lại sợ mèo???.
"Mạt Lỵ! Khi còn bé, Bình Phục từng bị mèo cắn, từ đó hắn liền sợ mèo. Nếu ngươi mà nuôi mèo thì hắn không dám về nhà đâu."
Vương Thục Mai nhanh chóng lên tiếng giải vây cho hắn.
"Mạt Lỵ! Ngươi tới đây! Ta cùng đại tỷ có cái này cho ngươi."
Vương Thục Mai chuẩn bị đem trang sức bà bà lưu lại giao cho Lý Mạt Lỵ trước khi kết hôn. Dù sao hai người bọn họ cũng đã lĩnh giấy đăng ký. Bình Phục có bốn thỏi vàng, đã bán một thỏi, số còn lại đều đang gửi ở chỗ Phó Diễm. Không nói đến chuyện chỗ vàng này cũng là ý tứ của Bình Phục, trước không nói cho Lý Mạt Lỵ. Về phần vì cái gì, cũng rất dễ hiểu mà thôi, hiện tại tiền lương của cả hai người đều đủ dùng, không có gì cần chi tiêu quá lớn, để ở chỗ Phó Diễm tự nhiên chính là nơi an toàn nhất. Hơn nữa đại ca của Lý Mạt Lỵ cũng thường xuyên làm ra nhiều chuyện đau đầu. Phó Bình Phục vẫn là càng tín nhiệm chất nữ nhà mình. Nhưng nếu về sau bọn hắn sinh hài tử, như vậy phần vàng thỏi này của hắn sẽ lập tức trả đủ. Cho nên Vương Thục Mai liền không nhắc đến chuyện vàng thỏi của Phó Bình Phục nữa.
"Mạt Lỵ! Hai thứ đồ vật này ngươi cầm lấy, đây là vòng tay và vòng cổ của bà bà lưu lại. Chúng ta đều có cả, đây là do chất nữ chọn cho ngươi. Ngươi nhìn thử xem có thích không?".
Vương Thục Mai đem túi nhỏ chứa vòng tay dương chi bạch ngọc cùng vòng cổ đưa cho Lý Mạt Lỵ.
"Đại tẩu! Cái này thật là xinh đẹp, ta thích lắm. Nhưng những thứ này quá quý giá!".
Lý Mạt Lỵ vừa mở ra liền thấy được đồ vật bên trong, vừa kinh ngạc vừa yêu thích không thôi.
"Ngươi cứ yên tâm mà nhận lấy, cũng coi như lưu lại chút niệm tưởng của bà bà nhà chúng ta, về sau không quản sinh ra nhi tử là nam hay nữ, đều nhất đại truyền thừa xuống, coi như đồ gia truyền cũng được. Thời điểm bây giờ còn phải điệu thấp, mang ở trong phòng thôi, đừng cho người ngoài thấy, sau này hãy lộ ra sau."
Vương Thục Mai vẫn cẩn thận dặn dò thêm một câu, sợ tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị người có tâm theo dõi thì liền dễ gặp phải phiền toái.
"Đại tẩu! Ngươi yên tâm! Trở về ta liền giấu đi. Ai cũng không nói."
Lý Mạt Lỵ biết rõ, không thể để lộ tài phú, nàng tính toán chỉ nói với một mình nương thôi.
"Ngươi vẫn có thể nói chuyện này với nương của ngươi, nhưng người khác thì trăm triệu lần không được, làm không khéo dễ chiêu tặc nhân đến trộm cắp đấy."
"Ta đã biết, đại tẩu!".
"Mạt Lỵ! Còn chỗ tiền này, ngươi cầm lấy, coi như là sính lễ của nhà chúng ta cho hai vợ chồng. Về sau nên hòa thuận với nhau, tính toán cuộc sống kĩ lưỡng. Khi nào có hài tử thì ngươi sẽ biết."
Phó Bình Phục đổi vàng thỏi sang tiền, mua nhà còn dư lại hơn một ngàn ba trăm đồng, Vương Thục Mai cho Lý Mạt Lỵ thêm một ngàn đồng nữa
"Đại tẩu! Tiền này ta không thể nhận được, ngài cùng Nhị ca giúp đỡ mua nhà cho chúng ta là đã rất tốt rồi. Mấy người Tiểu Mộc sau này còn phải thành gia lập nghiệp, đều cần phải có tiền. Tiền này ta thật sự không thể cầm."
Lý Mạt Lỵ mặt đỏ bừng từ chối.
"Mạt Lỵ! Đây là một phần tài sản của Bình Phục, là trước khi mất, bà bà lưu lại, trước kia ta không nói cho ngươi, là bởi vì sợ nhiều người lắm miệng, chỉ có thể để chúng ta tạm gánh cái thanh danh tốt này. Nhưng hiện tại, ta nói hết cho ngươi, ngươi cứ nhớ trong lòng mình là được. Có hiểu không?".
Vương Thục Mai cũng là người thành thật, nàng rất sợ đệ muội này không lưu lại chút ấn tượng tốt nào với bà bà nhà mình nên trực tiếp nói thẳng.
"Vậy được rồi đại tẩu, đã thế thì ta liền nhận, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ cùng Bình Phục sống thật tốt."
"Tốt! Ta đây liền an tâm rồi! Nhìn Bình Phục hi hi ha ha như vậy chứ thời điểm bà bà đi hắn vẫn còn là một hài tử. Phải chịu không ít khổ sở, về sau ngươi nên thương hắn nhiều hơn."
Vương Thục Mai nói xong, Lý Mạt Lỵ hai má ửng hồng.
"Đại tẩu! Nàng khẳng định sẽ đối xử tốt với ta, ngươi cứ yên tâm!".
Phó Bình Phục vỗ ngực nói, Lý Mạt Lỵ liếc mắt, nhìn hắn một cái, nhìn bộ dạng hùng hổ của hắn kìa, trong lòng thì ngọt như ăn mật. Phó Bình Phục cùng Lý Mạt Lỵ ở lại chơi cả một ngày, gần tối mới lưu luyến không muốn mà rời đi. Bất quá Lý Mạt Lỵ không nỡ nhất có lẽ chính là Vượng Tài. Dù sao cả ngày hôm nay nàng đều thích ngồi vuốt ve bộ lông mềm của nó.
Buổi tối, Tống Quân An đến chơi, hắn là đến nói một tiếng cùng Phó Sâm, hẹn hắn buổi sáng ngày mai cùng đi đến trường, sau đó lại đến mượn vở của Phó Miểu về xem một chút.
"Phó Miểu! Ta có thể mượn vở của ngươi một hôm hay không? Nghỉ ở nhà mấy ngày, ta sợ ta không theo kịp."
"Có gì mà không được? Đi! Để ta đi lấy cho ngươi, mai đến lớp trả ta là được. Lão sư không giảng bài mới, hầu hết chỉ giải đề thôi. Bài thi ngày đó Phó Sâm có đưa cho ngươi không?".
Phó Miểu không nghi ngờ gì, trực tiếp đi vào trong phòng, đem sách vở ra cho hắn mượn.
"Cảm ơn nhiều! Ta về đây, buổi sáng ngày mai vẫn đợi nhau ở chỗ cũ nhé!".
Hiện tại, Tống Quân An khi ở chung cùng Phó Miểu đã hào phóng hơn rất nhiều, đã không còn quá ngại ngùng khi nói chuyện như trước nữa. Theo Phó Diễm quan sát, hắn theo đuổi tỷ của mình càng ngày càng nhiệt tình, một chút cũng không giảm đi, ngược lại tiến nhập một loại cảm giác thực vi diệu khác. Không có biện pháp, Phó đại sư chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, trong lĩnh vực này thật sự chỉ là tiểu hài tử không có kiến thức. Có khả năng phải chờ cho đến khi nàng có đối tượng luyến ái thì mới có thể hiểu được.
Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn chính là, tỷ tỷ của mình còn chưa có động tâm. Nàng cũng không nhìn thấy khí tức hồng sắc trên người Phó Miểu. Tống đồng học à! Hành lí nặng mà đường thì còn dài nha!.
Hiện tại, cứ mỗi buổi sáng và buổi tối là Phó Diễm đều sẽ bớt chút thời gian để đi vào trong không gian luyện công một hồi. Chậm rãi, ý thức nàng mới đầu chỉ có thể bao trùm toàn bộ sân của Phó gia, hiện tại đã có thể bao trùm cả nửa thôn An Bình. Thời điểm nàng bắt đầu luyện công, trong phạm vi thần thức này, nếu trong thôn có bất cứ dị động gì, nàng đều có thể cảm nhận được đầu tiên. Tựa như hiện tại, Quế Lan thím ở cách vách đang ngồi khóc, nàng nghe được nhất thanh nhị sở, đành phải nhanh chóng luyện xong một vòng cuối cùng rồi lần nữa mở mắt ra, thu công. Sau khi Phó Diễm hoàn tất thổ nạp liền kết thúc phần luyện tập của ngày hôm nay
Lần trước Phó Diễm có nghe nương nói qua, Quế Lan thím đã được nàng khuyên nhủ ổn thỏa, hôm nay lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Cách một bức tường, cũng không thể trực tiếp thò đầu sang hỏi được, thôi, để ngày mai lại nói vậy!.
Phó Diễm thở dài rồi liền trực tiếp nằm xuống giường. Trong lòng thầm tính toán đến sự tình của Trịnh Trí, không biết lúc nào mới có kết quả đây.