TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 DÙNG HUYỀN HỌC LÀM GIÀU

Buổi sáng mùa thu, thời tiết hơi có chút se lạnh. Vừa ngủ dậy Phó Diễm đã nhận được một bộ quần áo dài mới tinh do Phó Đại Ny đưa. Tay áo màu trắng thêu hoa cũng do chính tay tiểu cô tự mình thêu, nhìn qua thì đơn giản nhưng lại cực kì thanh nhã. Cổ áo là kiểu hoa lan, hơi ôm sát, tạo cảm giác tinh tế mà ấm áp. Chỗ vạt áo, Phó Đại Ny còn tận dụng những mảnh vải thừa sót lại, làm thêm một đường viền hoa chiết eo, điều chỉnh phù hợp theo dáng người, Phó Diễm mặc lên người có cảm giác như đã trở thành thiếu nữ đến nơi. Quần phía dưới dù chỉ làm bằng loại vải bố phổ thông, nhưng sau khi được bó ống lại thì trông phá lệ phù hợp với áo dài bên trên. Cả bộ quần áo mặc lên tạo cho nàng càng thêm cao gầy, đúng với câu nói thiếu nữ như Lan. 

Phó Miểu cũng nhận được một thân quần áo mới, nhưng hơi bất đồng cùng Phó Diễm, quần áo của Phó Miểu màu vàng nhạt, kiểu dáng không sai biệt lắm, điểm khác nhau chủ yếu có lẽ chính là ở vị trí thêu hoa. Hai tỷ muội mặc quần áo mới, đứng chung một chỗ nhìn phi thường đẹp mắt, Phó Diễm hiện tại đã cao một mét sáu, còn Phó Miểu đã gần đến một mét bảy. Phó Diễm nhìn sang tỷ tỷ đứng bên cạnh thầm than, không biết mình có thể cao được như vậy hay không đây, đời trước của nàng mới chỉ hơn mét sáu được có mấy phân. 

"Hâm mộ tỷ thì liền ăn nhiều cơm vào, đừng có cau có như thế. Ngươi vẫn còn có thể cao lên mà!". 

Phó Miểu nhìn ánh mắt hâm mộ của Phó Diễm biết thừa nàng đang nghĩ gì, đưa tay nhu nhu tóc của nàng. Phó Sâm cũng là một thân y phục mùa thu, bất quá Phó Đại Ny không phí quá nhiều tâm tư vào kiểu dáng của hắn, chính là làm một thân quần áo dài bình thường. Chỉ như vậy mà nhìn Phó Sâm đã thập phần soái khí. Thời điểm Tống Quân An nhìn thấy Phó Miểu, hai tròng mắt đều không rời đi được, dính chặt vào thân ảnh kiều diễm của nàng.

"Phó Miểu! Ngươi hôm nay thật là dễ nhìn, Phó Diễm muội muội cũng thực xinh đẹp!". 

Nói còn chưa dứt câu thì đã bị Phó Sâm đi qua nhéo cho một cái, thậm chí Phó Diễm cũng không kịp nhìn thấy phản ứng của Phó Miểu, nghe thấy Tống Quân An ai ui một cái đã giật mình quay sang.

"Tiểu Tống tử! Ngươi không nhìn thấy ta sao, ta mặc không đẹp à, có soái hay không?". 

Phó Sâm ôm lấy cổ Tống Quân An, uy hiếp nói.

"Phó Sâm à! Ngươi mặc cái gì thì chẳng phải cũng đều là cái dạng kia sao?". 

Tống Quân An rốt cục thoát được khỏi giam cầm, quay lại trừng mắt. Phó Sâm còn muốn tiến lên, tóm hắn lại lần nữa, Tống Quân An thấy vậy, nhanh chóng chạy vài bước. Cứ như vậy mất hơn bốn mươi phút lộ trình, cơ hồ đều là vừa chạy vừa đi, cực kì vui vẻ. Phó Diễm ở phía sau cảm khái trong lòng, thanh xuân thật là tốt!

Hôm nay là thứ hai, vừa lúc đến phiên Phó Diễm làm trực nhật. Cho nên, thời điểm tan học nàng cần phải lưu lại, đem gom hết rác rưởi vào một cái túi rồi khóa cửa lớp, sau đó mới có thể ra về. Chu Thu Lộ vốn định đợi Phó Diễm về cùng, nhưng nàng đột nhiên nhớ ra, tỷ tỷ nói hôm nay nàng sẽ trở về nhà. Chu Xuân Vũ cầm theo rất nhiều đồ vật lấy trong thành phố về cho nàng, cho nên Chu Thu Lộ nóng lòng không thể chờ đợi được, muốn về nhìn qua. 

Phó Diễm cùng một bạn học khác tên là Tiền Tuyển cùng trực nhật hôm nay. Tiền Tuyển là một nam sinh có tính cách tương đối ngại ngùng, chỉ cần đứng nói chuyện cùng nữ hài một câu thì đã muốn đỏ mặt. Lúc hai người bọn họ còn đang mải mê vệ sinh thì có vài người đẩy cửa tiến vào. Bọn hắn không nói hai lời, trực tiếp hướng về phía Tiền Tuyển hất hàm nói.

"Uy! Tiền Tuyển! Hôm nay phải trực nhật hả? Phí bảo hộ hôm nay đâu? Sao không giao?". 

Nói xong còn giơ chân, đem mấy cái bàn ghế bên cạnh đều đẩy ngã.

"Mấy người các ngươi đem bàn ghế dựng lại cho ta, chúng ta mới vừa dọn dẹp xong, đừng có làm loạn."

Phó Diễm vốn là muốn nhanh chóng thu thập rác rưởi xong còn trở về nhà ăn cơm, không nghĩ tới mấy kẻ lạ mặt này đột nhiên đến gây sự, làm bừa bãi hết cả lên. Nàng cau mày, cảnh cáo mấy hài tử không có mắt này.

"Tiểu nha đầu! Đừng có quản chuyện của người khác, lo chuyện bao đồng, nhanh chóng đi chỗ khác đi, nhanh lên." 

Tên đại ca cầm đầu nói xong lại trực tiếp ném đổ mấy cái ghế dựa.

"Các ngươi...các ngươi đừng làm khó nàng, không liên quan gì đến nàng! Có chuyện gì tìm ta là được rồi." 

Tiền Tuyển đỏ mặt, cùng mấy người kia giằng co, giang hai tay đem Phó Diễm bảo hộ phía sau lưng. Phó Diễm nhướng mày, vị bạn học này, còn rất dũng cảm nha.

"Ai ui! Tiểu tử hôm nay lại có bản lĩnh này, còn dám cãi lại." 

Ba người trước mặt thân hình rõ ràng cao lớn hơn rất nhiều, thấy hành động của Tiền Tuyển liền đi tới, muốn kéo cổ áo của hắn. Phó đại sư không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, nàng còn muốn về sớm, nhưng nàng quyết định, hôm nay sẽ không dùng huyền học, luyện công phu lâu như vậy, cũng nên tìm cơ hội thực chiến một chút xem sao. Vừa vặn, liền lấy ba người này tập luyện đi.

Tên cầm đầu tới gần, còn chưa kịp đụng tới cổ áo của nam sinh, đã trực tiếp bị đá bay ra ngoài. Tiền Tuyển cứ nghĩ sẽ bị đánh một trận tơi bời, chờ một lát không thấy gì liền mở mắt ra nhìn, thấy tên kia lao ra ngoài cửa nằm sóng xoài trên đất. Quay đầu lại, nhìn về phía Phó Diễm, không nghĩ tới vừa vặn thấy Phó Diễm thu chân trái lại.

"Ngươi! Khụ khụ... Ngươi chờ đó cho ta!". 

Tên kia loạng choạng đứng dậy, quay lại buông xuống một câu đe dọa, sau đó trực tiếp dẫn theo đồng bọn chạy trốn mất dạng. Phó Diễm cũng bất ngờ, này mấy đại ca xã hội đen! Mới chỉ là một cước công phu thôi, bản lĩnh thật sự ta còn chưa có xuất ra mà...Haizz! Thật đúng là không có biện pháp. 

Bước đến dựng lại mấy cái bàn ghế bị đổ lúc nãy lên, tốt nhất vẫn nên kiểm tra qua một lượt, bằng không ngày mai không có chỗ ngồi thì làm sao mà lên lớp được. Phó Diễm yên lặng không nói gì, Tiền Tuyển ngây ra trong giây lát, sau đó cũng nhanh chóng tiến lên hỗ trợ. Hai người tốc độ cũng khá nhanh, chẳng mấy chốc là làm xong hết. Cho nên lúc Phó Diễm ra tới cổng trường thì mấy người Phó Sâm cùng Phó Miểu mới chỉ đợi có một lát.

"Tiểu Hỏa! Sao hôm nay về muộn thế? Ngươi ở lại làm gì vậy?". 

Phó Sâm tò mò nhìn về phía Tiền Tuyển đi sau lưng Phó Diễm.

"Hôm nay đến phiên ta trực nhật. Đi thôi!".

Nói xong liền dẫn đầu đi ra, mấy người Phó sâm đành phải nhanh chóng đuổi kịp. Tiền Tuyển đưa mắt nhìn thoáng qua bóng dáng Phó Diễm đằng xa, nàng là người đầu tiên khi nhìn thấy những kẻ phiền toái đó mà không có tránh xa. Hắn như tìm được khí tức đồng loại từ trên người của Phó Diễm. Sao hắn lại có một bạn học đáng yêu như vậy chứ? Phó Diễm cũng không hề biết rằng, một cước hôm nay của nàng, sau này sẽ đem đến cho nàng vô số phiền toái. Mà nguyên nhân của những thứ phiền toái này, chính là Tiền Tuyển. 

Về nhà, Phó Diễm hiện tại đang ngồi ngẩn ngơ nhìn Vượng Tài. Nàng đang chờ tin tức từ chỗ Trịnh Trí, chính xác mà nói thì là đang chờ tin tức hắn bị bắt. Chính là không nghĩ tới, hơn nửa đêm, lúc cả nhà đều đang ngủ, Phó Diễm cũng theo thường lệ, tiến vào không gian ngồi xuống thổ nạp thì nàng đột nhiên nghe được tiếng chó sủa ở sát vách cạnh nhà nàng, một lát sau, nàng phát hiện trước cổng ngõ nhà mình có người, người kia tựa hồ có việc, muốn gõ cửa nhưng vẫn lưỡng lự, cứ đứng do dự ở trước cửa một hồi lâu.

Phó Diễm cũng không có đi ra ngoài. Nàng dùng dư quang đã thấy được, người này là Trịnh Minh. Như vậy xem ra, hắn đến là vì chuyện của Trịnh Trí, chắc là đã có tin tức. Cũng không lâu lắm, Trịnh Minh có lẽ quyết định không làm phiền đến nàng nữa, trực tiếp quay đầu, ly khai khỏi thôn An Bình, hắn rời đi làm chó trong thôn lại sủa loạn một đường.

Phó Diễm trực tiếp bói một quẻ. Quẻ tượng biểu hiện, cát hung nửa nọ nửa kia, hơn nữa còn có xu hướng hơi mông lung, cái này chẳng lẽ là nói, tương lai sẽ còn có sự việc bất ngờ phát sinh sao? Phó Diễm ngồi một lát cũng không thực sự hiểu thấu đáo được, liền thở dài rồi đi ngủ. Mục đích hiện tại của nàng vẫn là tập trung vào học tập.

Sáng ngày hôm sau, ngay khi ra khỏi nhà nàng đã biết chuyện đêm qua là cái gì. Trịnh Minh đang đứng ở cổng thôn, chờ Phó Diễm. Phó Diễm quay đầu nói vài câu, ý bảo huynh tỷ nhà mình đi trước, sau đó cùng Trịnh Minh đi sang bên cạnh.

"Có chuyện gì thì nói mau." 

Phó Diễm vừa nhìn thấy Trịnh Minh ở đây thì trong lòng đã biết đại khái.

"Ngày hôm qua, có người đến nhà tìm Trịnh Trí, ta cũng là bị cha gọi trở về. Là người của đội cách ủy, bọn hắn đến tìm Trịnh Trí để hỏi vấn đề gì đó, nhưng hắn căn bản là không có ở nhà, bình thường hắn vẫn luôn ngủ lại văn phòng. Ta đi một vòng toàn bộ công xã cũng không tìm được, ngược lại hỏi thăm được một chút tin tức. Có người nói Trịnh Trí tố cáo phó thị trưởng Trần, sau đó bỏ trốn. Hiện tại tất cả mọi người đều đang tìm hắn. Cha ta cũng sốt ruột, chính là không biết hắn đang núp ở chỗ nào. Ta nghĩ thử tới đây hỏi ngươi xem sao." 

Trịnh Minh thấp thỏm nhìn Phó Diễm. Phó Diễm trầm ngâm một lúc lâu, Trịnh Trí đây là quyết định đem phó thị trưởng Trần làm tốt thí, ngay cả chỗ dựa sau lưng cũng không cần nữa, xem ra phần tài liệu kia là đúng sự thật. Không biết Mạnh Thiên Hoa làm như thế nào, thế nhưng có thể đem Trịnh Trí dọa chạy.

"Ngươi hiện tại đến căn nhà nhỏ số 54 ở ngoại ô xưởng dệt trong thành phố mà tìm, Trịnh Trí hắn đang trốn ở đó. Ngươi nói cho hắn biết, nếu nghĩ muốn thoát tội thì nhanh chóng trở về đối chất cùng phó thị trưởng Trần, bằng không khi phó thị trưởng Trần rơi đài, bị kết án tử thì hắn sẽ vĩnh viễn trở thành tội nhân. Không thể quay đầu được. Nếu hắn hỏi ngươi vì sao mà biết chuyện này, ngươi liền nói hiện tại khắp nơi đều tuyên truyền là do hắn vu hãm phó thị trưởng Trần. Không cần nhiều lời nữa. Ngươi đi đi!".

Trịnh Minh không chút do dự liền gật đầu quay đi, hắn vẫn luôn tin tưởng bản lĩnh này của Phó Diễm.

Bình luận

Truyện đang đọc