TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 DÙNG HUYỀN HỌC LÀM GIÀU

Phó Diễm vốn là muốn đi tìm Mạnh Thiên Hoa, nhưng nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Chuyện này nhất định nàng không thể tiếp tục ra mặt, hiện tại không cần quan tâm Trịnh Trí như thế nào nữa, tạm thời đã không còn gì có thể uy hiếp đến nàng.

Cho nên Phó Diễm trực tiếp đi đến trường, lúc nàng bước vào thì chuông vào lớp cũng vừa lúc vang lên. Tiết đầu tiên là của Lý Thuận Lợi, hắn nhìn sang Phó Diễm, liếc mắt một cái. Phó Diễm liền đi thẳng đến chỗ ngồi, ngồi xuống. Khi ngồi học Phó Diễm rõ ràng có chút không yên lòng. Nàng cẩn thận suy nghĩ lại tất cả một lượt, trong chuyện này mình có chỗ nào sơ hở hay không? Từ việc thông qua Trương Vĩ, nhờ Trương thị trưởng phát lực, đến Trịnh Minh, lần nữa đến Mạnh Thiên Hoa rồi cuối cùng là Trịnh Trí.

Phó Diễm trăm triệu lần không nghĩ tới, tính cảnh giác của Trịnh Trí lại cao như vậy, ngay khi phát hiện phòng làm việc của mình bị ghé thăm thì đã trực tiếp tố giác phó thị trưởng Trần, người đã đề bạt hắn lên làm lãnh đạo đội cách ủy. Khẳng định còn có chuyện gì đó mà nàng không biết. Phó Diễm vốn cho rằng Trịnh Trí rất nguy hiểm, lấy tâm lý của hắn, hẳn là sẽ kích phát ý chí chiến đấu đến cùng mới thôi, như thế nào lại tùy tiện đi đến một bước này? Quá kỳ lạ.

Phó Diễm thất thần, Lý Thuận Lợi nhìn nàng vài lần, cuối cùng không có biện pháp, đành phải ném một viên phấn xuống, nhắc nhở Phó Diễm tập trung một chút. Phó Diễm lập tức hồi thần, từ trong thế giới của mình đi ra, nghiêm túc nghe giảng.

Thời điểm tan học, Lý Thuận Lợi còn nán lại, gọi Phó Diễm cùng đi tới văn phòng. Thì ra hắn nhìn thấy vẻ mặt thất thần của nàng, còn tưởng rằng trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Phó Diễm đành phải dùng lý do buổi tối ngủ không ngon ra để lấy cớ. Lý Thuận Lợi nghe xong gật đầu, còn đưa cho nàng mấy cái kẹo, bảo là nếu mệt nhọc quá thì ăn một cái, sau đó để nàng tự trở về phòng học.

Phó Diễm cầm mấy cái kẹo trong tay, từ trong phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, vừa ngẩng đầu thì liền chạm mặt với ba người đến gây sự ngày hôm qua. Tên cầm đầu từng bị nàng đá một cú tên là Định Thiên, hắn vừa nhìn thấy Phó Diễm đã ngay lập tức muốn xông lên náo loạn, nhưng là bị hai tiểu đệ bên cạnh là Vương Đại Sơn cùng Trương Dân Sinh kéo lại. Phó Diễm thờ ơ nhìn qua, một ánh mắt cũng không thèm liếc hắn, nhưng đoạn đối thoại phía sau của bọn hắn lại làm cho nàng sinh ra một chút hứng thú.

"Thiên ca! Ngươi đừng nên xúc động, chỗ này chính là phòng làm việc của hiệu trưởng đấy!". 

Tên đang nói chuyện chính là Vương Đại Sơn.

"Đúng! Thiên ca! Chúng ta đã bị lão sư mắng rồi, còn phải mời cả phụ huynh nữa, ta cũng không muốn về nhà ăn đòn đâu." 

Trương Dân Sinh nhớ tới cái roi to tướng của lão cha ở nhà, cả người liền ân ẩn đau đớn.

"Mẹ kiếp! Thế nhưng dám giúp đỡ cái đồ bại hoại kia, lần tới ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn con bê con Tiền Tuyển kia! Không phải chỉ là vẽ bùa tốt thôi sao? Nếu ông nội của ta còn mắng ta thêm một lần nào nữa thì ta sẽ đánh hắn tiếp." 

Đinh Thiên tựa hồ có oán hận cực kì sâu đậm cùng với Tiền Tuyển. Phó Diễm hơi dừng bước chân một chút, Tiền Tuyển còn biết vẽ bùa? Chính mình thế nhưng không nhìn ra. Như vậy có phải phong khẩu phù lần trước nàng hạ cho Trịnh Tuệ cũng bị Tiền Tuyển nhìn thấy? Phó Diễm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác có tên là nguy cơ, xem ra vẫn là nàng có chút tự đại. Thế nhưng nhất thời quên mất đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.

Phó Diễm nhanh chóng quyết định, vẫn là phải chú ý đề phòng tên Tiền Tuyển này mới được. Nếu không phải tình cờ phát hiện chuyện này thì chẳng phải là chính mình làm chuyện gì cũng đều nằm dưới mí mắt của hắn hay sao? Còn có tên Đinh Thiên này, nếu hắn đã có thể nói ra chuyện vẽ bùa, xem ra trong nhà hẳn là cũng có sở học gì đó sâu xa. Phó Diễm tuy rằng đối với truyền thừa của lão tổ tông thập phần tự tin, nhưng là huyền học đã phát triển qua nhiều năm như vậy, người tài ba xuất hiện lớp lớp, tuy nói hiện tại những người có bản lĩnh đa số đều đã chạy tới Hương Cảng, đại lục bên này huyền học suy thoái, nhưng cũng không thiếu có một số người che dấu càng sâu.

Phó Diễm cứ như vậy, đầy một bụng tâm sự mà đi về lớp, Chu Thu Lộ nhìn thấy nàng trở về, liền sáp lại hỏi có chuyện gì, Lý Thuận Lợi bình thường vẫn là người rất nghiêm túc, nàng sợ Lý Thuận Lợi phê bình bạn tốt của mình.

"Ngươi không có việc gì chứ? Hiệu trưởng có phê bình ngươi không?".

"Không có việc gì đâu, do ta lên lớp hơi thất thần một chút, Lý lão sư hỏi ta có phải ngủ không ngon hay không, ngươi xem, hắn còn cho ta cả kẹo đường nè! Chúng ta chia nhau ăn đi!". 

Phó Diễm đem kẹo chia cho Chu Thu Lộ. Chu Thu Lộ cũng không khách khí, trực tiếp cầm lên ăn.

"Đúng rồi! Phó Diễm này, ngươi quen với Tiền Tuyển hả? Vừa rồi hắn còn hỏi ta ngươi đi đâu đấy. Nhìn bộ dáng giống như có việc tìm ngươi." 

Chu Thu Lộ một bên vừa ăn vừa nói, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lượt, Tiền Tuyển không có ở trong phòng học. Phó Diễm hơi rùng mình, tự cưỡng bách chính mình trầm tĩnh lại, có lẽ do nàng quá mức mẫn cảm. Nhưng trực giác của nàng chắc chắn sẽ không sai, Tiền Tuyển này quả thật đã sớm nhìn thấu thân phận huyền môn của Phó Diễm. Còn về phong khẩu phù của Trịnh Tuệ kia, bằng vào trình độ của hắn, cũng không tài nào nhìn ra được Phó Diễm vẽ ra kiểu gì.

Rất nhanh đến lúc tan học, Phó Diễm theo thường lệ đứng ở cổng trường, chờ huynh tỷ nhà mình. Chu Thu Lộ đã về trước, mấy ngày nay nàng đều phải về sớm để giúp tỷ tỷ nhìn cháu trai bảo bối. Tiền Tuyển chính là lúc này chầm chậm đi tới, hắn đỏ mặt, bộ dáng vâng vâng dạ dạ, móc ra một bao kẹo đường, nói là muốn cám ơn Phó Diễm ngày hôm qua đã ra tay hỗ trợ.

Phó Diễm ngẩng đầu nhìn hắn, người này không biết rằng ánh mắt có thể bán đứng nội tâm con người hay sao? Tiền Tuyển tuy rằng mặt ngoài có vẻ thực ngại ngùng, nhưng nét điên cuồng trong mắt hắn cũng là sự thật. Phó Diễm dừng một chút, không có đưa tay nhận lấy, lãnh đạm cự tuyệt.

"Không có việc gì, bọn họ ngày hôm qua làm loạn phòng học. Không phải là ta giúp ngươi."

"Dù...Cho dù không tính là giúp ta, ta cũng vẫn muốn cám ơn ngươi." 

Tiền Tuyển đưa tay nắm lấy góc áo của mình, chà xát mấy cái. Nếu Phó Diễm không bảo trì vài phần tỉnh táo, sẽ rất dễ bị hành động này mê hoặc.

"Vậy được rồi! Ta liền nhận thứ này, bạn học Tiền không cần nói lời cảm tạ nữa." 

Nói xong Phó Diễm đem bao kẹo đường kia, trực tiếp vứt vào trong túi sách. Nàng gắt gao nắm túi kẹo trong tay, cừ thật, đây là muốn tới thăm dò nàng trước sao? Trong túi kẹo kia có một lá bùa, bị Phó Diễm cầm vào thì ngay lập tức mất đi hiệu lực. Áng chừng, loại năng lực này còn kém mình rất xa, Phó Diễm dường như không có việc gì, hướng phía mấy người Phó Sâm đi đến.

Đi thêm một đoạn, đến chỗ không người, Phó Diễm mới lấy lá bùa kia ra, đùa dai thật. Là một lá bùa, loại nguyền rủa, đối với nàng đúng là không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu đổi lại là một người bình thường khác thì ngay khi tiếp xúc, chắc chắn sẽ bị ngất xỉu. Phó Diễm nắm chặt, trực tiếp dùng ngón tay vê lá bùa thành tro bụi.

Lúc Phó Diễm moi lá bùa ra, xoát nhẹ một cái rồi thổi đi, Tống Quân An nhìn thấy hành động này thì bị kinh hách không nhỏ, liên tục kinh hô.

"Tiểu Hỏa muội muội! Lực tay của ngươi thật không nhỏ nha, có thể trực tiếp vo tờ giấy thành tro!!!".

"Hazi... tay nàng từ nhỏ đã khỏe rồi, đánh người còn rất đau nữa cơ." 

Phó Sâm vừa nói một bên còn vuốt vuốt cánh tay, giống như đã từng bị đánh qua. Quả nhiên, lực chú ý của Tống Quân An đã nhanh chóng bị Phó Sâm hấp dẫn.

"Ha ha... Ngươi vẫn là ca ca nha, ngươi cũng quá vô dụng đi."

"Tiểu Tống tử! Có phải ngươi muốn tìm đánh hay không?". 

Nói xong Phó Sâm liền nhảy dựng lên, đập cho Tống Quân An một cái.

"Ngươi... Ai u! Ngươi còn thật dám đánh ta! Đứng lại đó cho ta."

Nhìn hai kẻ dở hơi, ngươi truy ta đuổi, Phó Diễm cười gần chết. Phó Miểu bên cạnh thì lại có chút lo lắng, nàng còn chưa thấy Phó Diễm tức giận như vậy bao giờ.

"Tiểu Hỏa! Sao ngươi lại đem tờ giấy kia vò nát như thế?".

"Không có việc gì đâu tỷ! Ta có một bạn học, ta vừa phát hiện ra hắn cũng hiểu huyền học. Hôm nay còn tới thăm dò ta, đáng tiếc, đã bị hắn thăm dò thành công. Ta chỉ là sinh khí một chút thôi." 

Phó Diễm nhìn vẻ mặt nhăn nhó của đại tỷ nhà mình thì nhanh chóng giải thích.

"Hắn cũng có thể xem bói với vẽ bùa giống như ngươi sao?". 

Trong mắt Phó Miểu, huyền học chính là những thứ này.

"Hẳn là không lợi hại bằng ta, nếu mạnh hơn ta thì ta đã không nhìn ra được rồi." 

Phó Diễm nghĩ nghĩ, trả lời tỷ tỷ.

"Vậy ngươi có gì phải sợ hãi? Không mạnh bằng ngươi, cho dù có đánh nhau thì cũng là ngươi thắng! Ngươi mạnh hơn hắn, người sợ chính là hắn mới đúng!".

Phó Miểu nói, vô tình khiến Phó Diễm ngộ ra đạo lý: trong thế giới huyền học này, ai mạnh thì người đó mới có có quyền lên tiếng. Nàng cần gì phải sợ chứ. Nếu hắn đã tự đưa tới mà nàng không có gì đáp lại thì quá không lịch sự rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc