TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 DÙNG HUYỀN HỌC LÀM GIÀU

"Phó Miểu! Đây là sổ sách của năm kia, ta đã tính xong giúp ngươi, ngươi nhìn thử xem. Tốt nhất cứ kiểm tra lại lần nữa cho chắc ăn, ta sợ có chỗ sai sót."

+

Tống Quân An cầm sổ sách trên tay, vẻ mặt tươi cười đưa cho Phó Miểu. Gần đây trong thôn đang tiến hành kiểm kê các loại sổ sách, niên hạn mười năm một lần, trên công xã yêu cầu mỗi thôn đều phải tổng hợp lại tất cả các bút toán thu chi một cách rõ ràng, phân minh. Cho nên chuyện này liền tự nhiên rơi vào trên người kế toán mới nhận chức, chính là Phó Miểu, Phó Sâm biết được cũng nói là sau khi hắn làm xong báo cáo chỗ nông cụ của mình thì sẽ đến hỗ trợ muội muội.

Tống Quân An tất nhiên là cầu còn không được, biết tin một cái là liền xung phong đến nhận việc luôn, ba người làm việc rất nhanh, cơ hồ không đến ba ngày, các khoản mục đều đã được thống kê một cách rõ ràng trong tờ báo cáo, đặt ngay ngắn trên bàn của thôn trưởng Tống Đại Quốc. 

Xong việc, ba người cũng tan tầm, Phó Sâm nói hắn còn muốn tiếp tục đi thu hồi thêm một chút nông cụ. Cho nên chỉ còn lại Phó Miểu cùng Tống Quân An.

"Phó Miểu! Cái kia... Chuyện đề cử danh ngạch đi học, ngươi và Phó Sâm quyết định như thế nào rồi?". 

Tống Quân An nhìn hai huynh muội nàng trực tiếp trở về làm việc ở trong thôn thì trong lòng có chút lo lắng, có phải hai người bọn họ đều muốn nhường cho nhau, xong đến cuối cùng thì đều không có ai đi hay không?.

"Hai chúng ta quyết định rồi, sẽ đều không đi, cám ơn hảo ý của ngươi. Ta khuyên ngươi cũng đừng đi. Không chừng mai kia còn có thể khôi phục thi cao khảo đấy." 

Phó Miểu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nhắc nhở hắn một tiếng, dù sao cũng đều là bạn tốt với nhau cả.

"Khôi phục cao khảo là không có khả năng, hơn nữa cho dù khôi phục, với trình độ của chúng ta thì cũng không nhất định có thể thi đỗ. Nếu ngươi hiện tại buông tha, nói không chừng về sau sẽ không còn cơ hội này nữa." 

Tống Quân An cũng không tin, hắn đoán thời điểm khôi phục cao khảo còn rất rất lâu nữa mới đến.

"Ngươi không tin sao? Hiện tại quốc gia ngày càng phát triển tốt hơn, khôi phục cao khảo chắc chắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi." 

Phó Miểu lại tốt bụng, nhắc nhở hắn thêm một câu.

"Biết phải đợi đến lúc nào chứ? Hơn nữa, đến lúc đó chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Khẳng định đều đã thành gia, nói không chừng hài tử cũng đều đã có, còn thi cái gì nữa?". 

Tống Quân An nói tới đây, ánh mắt nhìn Phó Miểu còn có chút ngượng ngùng.

"Nếu thật sự khôi phục cao khảo, không quản tình huống lúc đó như thế nào, ta khẳng định đều sẽ tham gia. Đó là cơ hội thay đổi nhân sinh. Cho dù đã có hài tử, cũng không thể vì vậy mà bỏ qua cơ hội này." 

Phó Miểu nhìn lại Tống Quân An, muốn xác định phản ứng của hắn.

"Làm mụ mụ, đương nhiên phải coi gia đình và hài tử là quan trọng nhất, tiền đồ gì đó cứ để nam nhân đi tranh giành là được rồi. Nữ nhân thì chỉ cần ở nhà chăm nom hài tử là được, như vậy chẳng phải là càng thoải mái hơn sao?". 

Tống Quân An nghe nàng nói vậy thì không cho là đúng, bởi từ trước đến nay, sinh hoạt ở nhà hắn chính là như vậy!.

"Chăm nom hài tử thực nhẹ nhàng? Vì cái gì không phải là nam nhân chăm nom hài tử mà nhất định phải là nữ nhân?". 

Phó Miểu nhìn Tống Quân An, nàng nghĩ nàng đã biết được điểm bất đồng lớn nhất giữa nàng và Tống Quân An nằm ở đâu rồi.

"Nam nhân làm sao có thể mang hài tử được, đó là chuyện nữ nhi thường tình!". 

Tống Quân An không lý giải nổi, Phó Miểu tự nhiên lại đi hỏi hắn cái loại vấn đề kỳ quái này.

"Ân! Ngươi nói đúng. Ta phải về nhà đây, ở nhà ta còn có đệ đệ, ta phải trở về trông chừng hắn."

Phó Miểu không chờ Tống Quân An nói thêm câu nào, liền quay người, đi nhanh về nhà, cuối cùng không đi nữa mà nàng chạy... cứ thế mà chạy thằng một mạch không hề quay đầu lại.

Nàng cứ nghĩ mãi, liệu không biết chính mình có chỗ nào bất đồng cùng với Tống Quân An hay không? Nàng cũng tự nhận thấy bản thân mình so với hắn không kém hơn chút nào, thậm chí so với nhiều nam sinh khác, nàng còn có phần ưu tú hơn. Tổng kết lại chính là một câu kết luận, hai người tam quan không hợp.

Nàng không thể chờ đợi được, nghĩ phải nhanh chóng trở về nhà để tranh thủ ngồi học, chờ đến khi khôi phục cao khảo, nhất phi trùng thiên! Làm việc mình muốn làm, không chịu bất luận cái gì trói buộc.

Kỳ thật hai người khác biệt, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hoàn cảnh hai gia đình sinh trưởng bất đồng với nhau. Ở Tống gia, vẫn luôn lấy Tống lão gia làm chủ, không cần biết là nãi nãi của Tống Quân An, mẹ hắn, hay là cô cô, đều có chung suy nghĩ là phải lấy nam nhân của mình làm chủ. Mà ở Phó gia lại bất đồng, Phó Đại Dũng cho tới bây giờ lúc nào cũng đều tôn trọng ý kiến của Vương Thục Mai, hơn nữa cho dù là nãi nãi, hay là tiểu cô Phó Đại Ny, lúc nào cũng đều nhắc nhở các nàng, phải biết tự lực cánh sinh, không được dựa dẫm vào nam nhân. Cộng thêm Phó Diễm hiện tại nữa, muội muội này của nàng càng ngày càng khiến cho nàng kính nể, tính cách độc lập, làm việc dứt khoát, nhiều khi còn hơn cả nam nhân.  Phó Diễm nói, cha mẹ sẽ nghe, thậm chí sẽ nghe theo đại bộ phận. Sống trong bầu không khí gia đình như vậy, Phó Miểu làm sao có thể không thích ứng mà chịu cảnh ở nhà chăm con chứ?.

Nữ nhân nếu có bản lĩnh thì cũng có thể trở nên cực kì ưu tú, không kém nam nhân chút nào. Thậm chí ở rất nhiều lĩnh vực, ưu thế của nữ nhân còn vượt qua nam nhân rất nhiều.

Phó Sâm phát hiện mấy ngày nay, Phó Miểu không đi ra ngoài chơi nữa, ngay cả mấy cây nhân sâm bảo bối của mình, nàng cũng không nhìn. Cứ cơm nước xong là lại chui vào phòng mà ngồi học bài, Phó Miểu còn thường xuyên lấy mấy bộ sách Lý- Hóa mà Phó Diễm tìm được, mang ra xem.

"Ai da.. sao tự nhiên ngươi lại nhìn những quyển sách này? Còn có, Tống Quân An làm ngươi giận à? Vì sao ngươi cứ nhìn thấy hắn thì lại lẩn đi chỗ khác vậy?". 

Phó Sâm không hiểu, liền trực tiếp đến hỏi nàng.

"Bởi vì ta phát hiện, càng ngày ta càng yêu thích học tập hơn." 

Phó Miểu đang giải một đề toán, chưa tìm ra được đáp án thì hơi có chút sốt ruột.

Phó Sâm nhìn bộ dáng nàng như vậy, tiến lên đem quyển sách rút ra, cầm ở trên tay.

"Ta đang hỏi ngươi đấy! Nghiêm túc trả lời cho ta."

"Ta đang làm bài, ngươi đừng có đến quấy rầy ta, có phải ngươi muốn ăn đánh hay không?". 

Phó Miểu không lấy lại được quyển sách, trực tiếp giơ nắm đấm lên uy hiếp Phó Sâm.

"Để ta nhìn xem đề gì mà ngươi không giải được. Chỗ này... ngươi thử vẽ thêm một đường trợ tuyến xem... đúng rồi.. sau đó nối hai điểm A B lại." 

Phó Sâm tuy rằng tính tình hơi trẻ con, nhưng chỉ số thông minh của hắn vẫn là cực kì cao. Phó Miểu nhận lại quyển sách, theo lời Phó Sâm gợi ý, nhanh chóng tìm được đáp án.

"Ngươi nha! Có phải ngươi cũng từng trốn ở trong phòng, lén học bài hay không?". 

Phó Miểu không nghĩ tới, nhị ca nhà mình cũng rất lợi hại.

"Số học của ta vẫn luôn mạnh hơn ngươi đấy....thôi được rồi, nói ta nghe xem, vì sao lại cố tình trốn tránh hắn? Ngày đó ta tưởng là ngươi đã nghĩ thông rồi chứ?Gần đây lại suy nghĩ linh tinh gì vậy?".

"Bởi vì ta phát hiện, hắn và ta, không cùng một loại người. Cho nên ta nghĩ, tốt nhất là nên cách xa hắn một chút." 

Phó Miểu liền đem đối thoại ngày đó của hai người kể lại cho Phó Sâm nghe.

"Ngươi nói như thế ta cũng thấy có chút gì đó là lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào nhỉ?". 

Phó Sâm vuốt cằm, hơi suy tư.

"Đúng thế! Ta hỏi ngươi nhé! Ngươi cảm thấy nương và tiểu cô của chúng ta so với nam nhân có chỗ nào kém hơn không? Có phải các nàng lúc nào cũng đều phải ở nhà mà trông nom con cái, không thể làm việc mình muốn." 

Phó Miểu sau khi nghĩ thông suốt, liền tương đối bình tĩnh, trực tiếp lấy hai nữ đại nhân nhà mình ra làm ví dụ.

"Đương nhiên không phải rồi! Nương còn hơn khối người ý chứ, riêng tài nghệ nhưỡng rượu của nàng, ai có thể so sánh? Còn nói về làm quần áo, mười dặm tám thôn quanh đây ai có thể làm tốt hơn tiểu cô nhà ta chứ?".

"Cho nên như thế ta mới nói, ta và hắn không phải là cùng một loại người, tam quan không hợp thì sao có thể chung sống cả đời được." 

Phó Miểu tiếp tục mở sách ra, nghĩ thầm muốn tranh thủ làm thêm vài bài toán khó nữa.

Vương Thục Mai cùng Phó Đại Ny vừa hay đi ngang ngoài cửa cũng nghe được đối thoại của hai người. Liền trực tiếp đẩy cửa phòng, tiến vào.

"Tiểu Thủy nói đúng, rất tốt! Nữ nhân chúng ta nên như vậy, xã hội hiện tại đã không giống như trước đây nữa, nữ nhân nếu có bản lĩnh thì cũng có thể chống được nửa bầu trời. Vốn là ta còn do dự có nên đáp ứng Trương Anh cầu hôn hay không, xem ra ngày mai, ta phải trực tiếp đi cự tuyệt nàng rồi." 

Vương Thục Mai vừa mở miệng liền trực tiếp ném ra một tin chấn động.

" Cái gì??? Trương đại nương tới cửa cầu thân?". 

Phó Sâm há to miệng, hảo a... ngươi.. cái tiểu tử Tống Quân An này, không theo đuổi được muội muội của lão tử thì liền tìm gia trưởng đến cầu thân, muốn dùng lời cha mẹ để ép hôn, cũng may nương mình không phải là người bình thường.

"Hôm nay nàng có nói trước với ta, hỏi xem nếu ta đồng ý thì nàng sẽ ngay lập tức về tìm bà mối sang thưa chuyện."

"Nương! Ngươi đừng đáp ứng chuyện này. Ta đối với Tống Quân An không có cảm giác gì cả. Lại nói, suy nghĩ của ta và hắn quá khác nhau, không phải là cùng một loại người." 

Phó Miểu nhìn thẳng vào nương mình mà nói rõ quan điểm.

"Được! Ta đã biết. Trương Anh hôm nay còn nói đến chuyện danh ngạch nông binh đại học kia, may mắn ta chưa đồng ý, bảo với nàng là sẽ trở về thương lượng thêm với cha các ngươi. Ta cũng dự tính trở về sẽ hỏi ý kiến của ngươi, giờ ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc