TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Bạch Thạch Hà trấn lặp đi lặp lại một ngày này phải nói là thời tiết cực kỳ tốt, dù người ta có vui hay không thì đây vẫn là sự thật.

Nếu ngày này là ngày mưa, lại còn lặp đi lặp lại thì sự tình còn tệ hơn.

Nhân lúc Doanh Chu nghỉ ngơi Tiểu Xuân đặt cái chậu cây của mình dưới ánh nắng mặt trời rồi vừa hát vừa lấy khăn lụa tinh tế lau tro bụi trên phiến lá.

Không biết vì loài rắn không thích ra ngoài ban ngày hay vì bị thương nặng quá mà chả thấy bóng dáng con mãng xà kia đâu. Cả thành tối qua bị phá tan tành nay lại bình yên hài hòa chẳng có việc gì, cũng chẳng thấy ai tới hô mưa gọi gió.

Doanh Chu ngủ một giấc này cực ngon, gần như không mộng mị. Hắn đoán bản thân mình ngủ chừng ba canh giờ, trong lúc mông lung ấy hắn thấy ánh nắng xán lạn. Có lẽ lúc này mới qua giờ ngọ.

Bóng người đang ghé vào bên cửa sổ giống như phát hiện cái gì đó mà bỗng nhiên sột soạt chạy về phía này.

Doanh Chu còn buồn ngủ nhưng vừa trợn mắt thì thấy khuôn mặt thanh tú của nàng gác bên gối mình, đôi mắt trong suốt kia quá mức rực rỡ. Hắn vừa quay đầu đã đối diện chúng.

“……”

Người này lại đang làm gì?

Lúc trước khi Tiểu Xuân còn là cây non đã không an phận nhưng cũng chỉ ồn ào nói nhiều. Hiện tại nàng có thân thể thế là Doanh Chu càng thêm khó có thể hiểu cử chỉ của nàng.

Ngẫu nhiên hắn sẽ thấy mỏi mệt, cả thân và tâm đều mỏi mệt……

Hắn nằm trên gối thở dài một hơi và khàn giọng hỏi: “Lại sao ……”

Còn chưa nói xong lỗ tai hắn bỗng nhiên truyền tới cảm giác mềm mại. Đó là cảm giác năm ngón tay không chút để ý mà xoa bóp. Trên phần da thịt nhạy bén nhất để lại độ ấm ngón tay đối phương, thậm chí mạch máu cũng đập rõ ràng.

Hắn lập tức giật mình, buồn ngủ bay biến, cả người lập tức tỉnh táo.

Doanh Chu “Cọ” một chút và bật dậy, hai tay giấu đầu lòi đuôi mà che lỗ tai.

Gần như trong nháy mắt mặt hắn đỏ lên.

Tiểu Xuân khoanh tay ghé vào mép giường mà nhìn hắn: “Doanh Chu, lỗ tai của ngươi……”

Hắn hoảng loạn lại thẹn thùng quay đầu đi, “Lỗ tai……”

Tay hắn vẫn che kín không buông, “Lỗ tai thì sao. Thì, lúc yêu lực không đủ thường sẽ để lộ chút dấu vết bản thể, bao nhiêu tinh quái đều như thế, có gì phải ngạc nhiên đâu.”

Hắn nỗ lực duy trì nghiêm trang, ít nhất bề ngoài quả thực trấn định.

Lời này tuy không sai nhưng kỳ thật đối với yêu quái tầm thường thì việc này cũng hiếm thấy. Thường thường chỉ có lúc yêu lực hao hết, hoặc tinh thần bị ảnh hưởng cực lớn bọn họ mới lộ ra đặc thù của loài thú giống như con sư tử thành tinh bị tẩu hỏa nhập ma lúc trước.

Nhưng Doanh Chu lại khác.

Bởi vì trong cơ thể hắn có hai dòng máu của lang yêu và khuyển tộc nên hắn thường mất khống chế với linh lực. Từ nhỏ hắn đã lớn lên chậm hơn bạn bè cùng lứa, lúc duy trì hình người cũng thường gặp sự cố. Ngẫu nhiên tinh thần mệt mỏi hoặc qua một giấc ngủ là ngày hôm sau lỗ tai của hắn sẽ hiện ra.

Thật là xấu hổ.

Huyết mạch không tốt nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận, bởi vậy tới nay hắn đều mang ý đồ che giấu khuyết tật của bản thân.

Nhưng chuyện Tiểu Xuân để ý hiển nhiên chẳng liên quan gì tới những gì hắn đang nghĩ.

Nàng còn rất vui vẻ nói: “Doanh Chu! Lỗ tai của ngươi thật là mềm, hơi mỏng…… nói chung là không xương, quá mềm.”

Nói xong nàng còn nghiêm túc hồi tưởng một chút và cảm khái nói: “Quá thoải mái.”

“……”

Bỗng nhiên hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để đáp lại. Bởi vì nhìn như đối phương thật sự đang chân thành mà ca ngợi lỗ tai của hắn đáng yêu.

“Cái này không phải tai của sói đúng không?” Tiểu Xuân chống cằm tò mò, “Là do dòng máu của khuyển tộc trong người ngươi à? Đến tột cùng thì ngươi là chó gì thế?”

Nàng mới gặp bản thể của hắn hai lần nhưng bộ dạng của hắn có trộn lẫn đặc điểm của sói xám, lại vào trời tối nên không biết tộc của cha hắn là loài gì.

Tiểu Xuân kiểm kê một loạt những loài chó mà nàng biết, “Chó Ngao? Ba Ca (Pug)? Hay là Yết Kiêu (Chow Chow)…… Ta cảm giác hình như giống chó núi hơn.”

Tai thú của Doanh Chu hơi rũ hơn loài sói, cũng không cứng cáp cho nên nhìn qua có vẻ buồn bã ỉu xìu, giống như chưa tỉnh ngủ. Hơn nữa hôm nay hắn chưa búi tóc lên nên mái tóc đen rũ xuống càng thêm tội nghiệp.

“Không phải, không phải, đều không phải.” Hắn cực kỳ muốn chuyển đề tài nên nói, “Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”

Điều chỉnh xong bản thân Doanh Chu đẩy nàng ra và xuống giường múc một chậu nước lạnh rửa mặt nhằm nâng cao tinh thần cho bản thân.

Đầu thu nước lạnh nhưng chưa cóng, sau khi nhúng nước hắn theo thói quen định lắc lắc đầu cho nước văng ra. Nhưng còn chưa kịp cảm thấy thoải mái hắn đã thình lình thấy được biểu tình của Tiểu Xuân.

Nàng vẫn mang theo tiếc nuối mà nhìn chằm chằm đầu hắn, khóe mắt và đuôi lông mày của nàng mang theo nhiều ý định không hề cam lòng: “Doanh Chu, ta muốn……”

Hắn biết ngay không phải chuyện tốt, cũng sớm đoán trước mà đánh gãy lời nàng: “Không, ngươi không muốn.”

Thiếu niên nhếch cằm, “Mau cầm chậu cây, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.”



Tiểu Xuân: “À……”

Nàng thực sự cảm thấy đáng tiếc đồng thời hạ quyết tâm về sau phải tỉnh dậy sớm nửa canh giờ, ngày ngày canh, ắt sẽ có cơ hội thấy tai hắn.

**

Sắc trời vẫn còn sáng bừng, còn lâu mới tới ban đêm.

Lúc này Doanh Chu đã khôi phục tinh lực nên chuyện thứ nhất hắn muốn làm đó là đi tìm hai con linh miêu kia. Bọn nó ở trong thành đã lâu nên hẳn sẽ biết không ít việc, cũng đỡ công bọn họ phải đi tìm hiểu.

Hắn mới vừa sai Tiểu Xuân ôm chậu hoa và kéo cửa ra đã thấy hai gã nam tử vóc dáng nhỏ thó đứng bên ngoài. Hai đứa đều mang đôi mắt tam giác nhỏ, mày như chữ bát, tay giơ lên như chuẩn bị gõ cửa.

Vừa thấy Doanh Chu hai đứa đã vui như tết mà mừng rỡ gọi: “Đại ca! Đại tỷ!”

“Biết ngay hai người ở đây mà, may mà không gõ nhầm phòng…… Thế nào, ta nói đúng chứ?” Nửa câu sau là con mèo em khiêu khích mà nhìn mèo anh nói.

Doanh Chu rũ mi mắt và lặng lẽ đánh giá rồi cố ý hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”

“Ôi, còn làm gì nữa.” Mèo anh xoa xoa tay cười nịnh nọt nói, “Chúng ta không phải đàn em của ngài sao? Đàn em thì tự nhiên là phải đi theo đại ca rồi, đúng không?”

Hắn huých khuỷu tay một cái thế là thằng em bên cạnh vội phụ họa: “Đúng đúng đúng.”

Hai đứa này nhìn qua có vẻ không thông minh lắm nhưng chính tụi nó tới cửa cũng tốt, đỡ công hắn phải đi tìm.

Doanh Chu nghiêng người ý bảo: “Vào đi, vừa lúc ta cũng có việc đang muốn hỏi các ngươi.”

Hai con linh miêu không khó đối phó, đầu óc cũng đơn giản, vừa nhìn đã thấu. Vừa đánh thắng tụi nó là hai đứa đã nghe lời đi theo làm tùy tùng và cúi đầu nghe sai bảo.

Lúc này tụi nó ân cần lấy cái chậu từ tay Tiểu Xuân và cẩn thận đặt xuống. Hai đứa cũng không dám ngồi ghế mà ngoan ngoãn quét một chỗ trên mặt đất sau đó khoanh chân ngồi xuống đó.

Doanh Chu và Tiểu Xuân ngồi ở ghế đối diện rồi nhìn từ trên cao xuống.

“Đêm qua…… ừ, coi như sáng nay đi, chúng ta đánh với con mãng xà kia được một nửa thì nó biến mất. Tình huống như thế các ngươi đã sớm biết đúng không?”

Mèo em thành thật gật đầu: “Đại ca, ta cũng muốn nhắc nhở ngài nhưng khi ấy tình huống hỗn loạn, ta vừa bị dọa đã quên mất.”

Mèo anh nói thêm: “Đệ đệ nói đúng, thị trấn này cực kỳ tà môn. Nếu hai vị nghỉ ngơi nhiều ngày ở đây hẳn cũng đã nhìn ra chút manh mối. Mỗi khi tới giờ Dần một khắc mọi thứ đều sẽ bị đảo ngược. Lúc ban đầu dù chúng ta ở trong thành hay ở vùng ngoại ô, dù đang cùng người ta đánh nhau tối tăm mặt mũi hay trốn tránh khắp nơi thì chỉ cần tới giờ Dần là mọi thứ đều sẽ trở về điểm bắt đầu.”

Tiểu Xuân vuốt ve chậu hoa nghe thế thì ngừng tay và nhận ra điểm kỳ quái: “Cái gì gọi là điểm bắt đầu?”

Mèo anh: “Chính là thời điểm ngài bước vào Bạch Thạch Hà trấn lúc kẻ thi thuật thực hiện thuật pháp.”

“Từ từ, từ từ, từ từ……” Doanh Chu giơ tay đánh gãy lời hắn và cảm thấy suy nghĩ của mình hơi loạn, “Các ngươi đã từng nói với ta rằng mình đã ở trong thành hơn ba tháng. Như vậy ngày cấm thuật bắt đầu ắt phải trước thời điểm đó, thậm chí càng lâu hơn. Nhưng theo lời ngươi mới nói thì sao ta lại có cảm giác như chúng ta đi vào trấn này rồi đối phương mới bắt đầu thi thuật ấy……”

Hắn càng nghĩ càng hồ đồ và cần được giải thích thật nhanh, “Thời gian ở đây rốt cuộc được tính thế nào vậy?”

“Aizzz, có việc đại ca không biết.” Mèo anh gãi gãi đầu nhưng bất hạnh là nó không được học hành nhiều nên trình bày cũng mất sức, đành phải để mèo em nói thay.

Mèo em lấy giấy bút ra và vừa giải thích vừa viết viết vẽ vẽ, “Nghe nói thuật pháp này căn bản chính là ngăn cản thời gian ở một khu vực nhất định, khiến nó chậm hơn nơi khác mấy lần. Tức là chúng ta cảm thấy mình đã ở trấn nhỏ này cả trăm ngày nhưng với bên ngoài mà nói thì có lẽ mới chỉ qua một chén trà nhỏ, một cái búng tay, càng có khả năng chỉ là một cái nháy mắt.”

“Cứ lấy anh em chúng ta tới nói đi.” Hắn đong đưa cán bút mà khua múa, “Ba tháng trước hai ta theo đường thủy từ phía tây đi vào thành. Ta nhớ rõ một ngày trước đó chính là 15, ánh trăng đặc biệt sáng.”

Doanh Chu khẳng định, “Không sai.”

Lúc đó chính vì mấy tiếng sói kêu lúc trăng tròn nên hắn mới đứng ngồi không yên và lên đường lúc đêm khuya.

Mèo em búng tay một cái, “Cho nên hai vị cũng lên đường vào đêm đúng không?”

Hắn thừa nhận: “Phải, nhưng chúng ta tới từ hướng khác, chúng ta đi đường mòn, qua ruộng lúa ở thành đông.”

“Vậy chúng ta chẳng qua chỉ vào thành một trước một sau mà thôi.”

Ngòi bút trên giấy vẽ một cái hình đơn giản. Con mèo này vẽ đẹp hơn Doanh Chu khá nhiều lần, vẽ xong hắn nói, “Phía đông là ruộng lúa, phía tây là rừng trúc, chúng ta giả sử một vùng này là phạm vi thuật pháp. Ta và huynh trưởng vào thành ở giờ Dần một hai khắc gì đó, còn hai người hẳn tiến vào sau không lâu lắm nhưng vào đây rồi khoảng cách lại thành ba tháng.

“Tình huống như vậy cũng không hiếm thấy. Ở trong thành này chúng ta từng gặp được mấy yêu quái khác. Rất nhiều tin tức đều là hỏi người ta mới biết.”

Tiểu Xuân và Doanh Chu nhìn chăm chú vào tờ giấy vẽ, động tác cực kỳ đồng bộ mà sờ sờ cằm.

Mèo anh: “Bởi vậy mỗi ngày tới giờ Dần hai chúng ta sẽ trở lại vị trí bên bờ sông ở thành tây. Nói vậy đó chính là vị trí xa nhất của chúng ta đối với kẻ thi thuật.”

Nếu tính như thế thì điểm ban đầu của bọn họ chính là mấy chục dặm ngoài ruộng lúa ở thành đông.

Cái này đúng là chính xác.

Nhưng vẫn hơi kỳ quái……

Tiểu Xuân như suy tư gì đó mà nói: “Vậy ngày thứ hai chúng ta tới Bạch Thạch Hà trấn sao không đột nhiên trở lại điểm ban đầu……”

Lúc ấy đang làm gì nhỉ?



Doanh Chu nghiêng đầu nhắc nhở nàng: “Hôm qua vào giờ Dần chúng ta vừa lúc đang ở trên đường, vốn đã ở ngoại ô rồi nên chưa từng phát hiện ra.”

Tiểu Xuân gật đầu, tự giác cảm thấy có lý: “À, phải.”

Hai người bọn họ vẫn đang nghiền ngẫm thuật pháp này nên nhất thời đều im lặng.

Còn hai con linh miêu trước mặt thì cho rằng cả hai đã hiểu rõ tình huống thế là hai đứa lập tức ngây mặt ra cười hê hê như hai thằng điên.

“……”

Doanh Chu thấy thế thì bỗng khiếp đảm nhíu mày hỏi: “Làm gì vậy?”

“Đại ca, hiện tại ngài đã hiểu rõ tình huống vậy có phải nên……”

Mèo anh thoáng ngừng thế là mèo em lập tức bổ sung: “Có phải nên đại sát tứ phương, quét ngang chiến trường …… giống con mãng xà tinh hôm qua ấy! Nó bị thương như thế hẳn chỉ cần một đao nữa là tèo, cũng không thể để món hời cho kẻ khác được.”

Mèo anh phụ họa: “Đúng đúng đúng.”

Thiếu niên nhướng mày sau đó đột nhiên dựa lên ghế và ung dung mở miệng: “Sao ta lại phải đại sát tứ phương và cắn nuốt yêu quái khác?”

Lúc hắn hỏi câu này trong giọng nói mang theo khinh miệt, bộ dạng kiêu văng và ý trào phúng kia đều lộ ra không sót gì.

Hai con linh miêu nghe hắn hỏi thì sửng sốt, “Để giải kết giới và chúng ta có thể sớm rời khỏi đây.”

Cái này không phải quá rõ rồi ư?

“Tranh đấu giữa yêu với nhau vốn là vi phạm lẽ trời. Tiếp nhận yêu lực của kẻ khác cũng cần thời gian tu luyện dài lâu mới có thể sử dụng, nếu làm không tốt có thể nhập ma. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Một hơi mà muốn ăn thành kẻ mập ấy hả? Mấy đứa thấy kết cục của đại mãng xà chưa?” Doanh Chu không hề dao động.

Cái loại phương pháp ba phải này vừa nghe đã không thấy đáng tin. Hắn đâu có ngốc mà dăm ba câu đã bị người ta xúi giục như thế.

Dựa và linh lực tự thân để mạnh mẽ áp chế kẻ thi thuật ư?

Ai biết được cái thứ kia có lai lịch gì.

Vạn nhất nuốt hết yêu quái trong thành rồi vẫn không thắng được đạo hạnh của đối phương lại còn rơi vào kết cục nghịch chuyển linh lực vậy chẳng phải tự đi chịu chết à?

Hai con linh miêu lập tức lộ vẻ mặt khó xử, đại khái là không ngờ hắn sẽ cự tuyệt.

Rõ ràng hắn là một đại yêu cực có tiềm lực, hẳn có thể nâng cao tu vi hơn rồi phá kết giới đúng không? Sao hắn còn trẻ vậy mà lười thế?

“Nhưng đại ca…… ngoài cái này ra chẳng lẽ ngài còn cách khác tốt hơn à?”

Doanh Chu như thật như giả mà lắc lắc đầu. Hắn cảm thấy mình phải cẩn thận bàn bạc kỹ hơn: “Mạnh mẽ tấn công là hạ sách, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì trước tiên không cần nghĩ tới nó.”

Hai con linh miêu vừa nghe thấy thế đã như bóng xì hơi mà uể oải. Người mới vào nơi này phần lớn đều như thế, luôn cảm thấy có thể tìm cách khác. Sau đó bọn họ tra xét nhiều mặt, hỏi thăm hết thảy, dùng mọi biện pháp cuối cùng chẳng phải vẫn dùng tới biện pháp ngu xuẩn này hay sao.

Sao lại phải lãng phí thời gian làm gì. Hai người bọn họ đoán rằng tám phần Doanh Chu cũng sẽ trải qua quá trình này. Chỉ sợ phải đợi mười ngày nửa tháng hắn mới bằng lòng từ bỏ.

Lâu thì cũng hơi lâu…… Aizzz, dù sao mấy ngày nay đều chịu đựng được, lại có thuật pháp phòng hộ kiên cố của thụ tinh kia nên chờ cũng được, chắc chẳng có hại gì đâu.

“Các ngươi hẳn phải thấy may mắn.” Doanh Chu liếc nhìn biểu tình của hai đứa và hiểu rõ, “Bởi vì ta không thích cắn nuốt yêu quái khác để tăng tu vi, cũng chưa từng tu luyện loại thuật pháp này nếu không kẻ đầu tiên ta ăn chính là các ngươi.”

Hai con linh miêu: “……”

Lúc này tụi nó mới nhớ ra mình là thủ hạ bại tướng của con sói trước mặt thế là hai đứa run rẩy với hành động tự đưa mỡ tới miệng mèo của mình.

Kỳ thật so với việc làm thế nào để giải chú thuật thì Doanh Chu để ý tới bản thân thứ thuật pháp này hơn. Vì sao đối phương lại phải làm những thứ này? Nhốt nhiều người và yêu trong thành như thế hẳn sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực, vậy rốt cuộc kẻ đó muốn cái gì?

Nhưng đám yêu quái bị nhốt ở đây nhiều ngày hình như chẳng biết gì về mấy điều này.

Đúng lúc này Tiểu Xuân ở bên cạnh thình lình hỏi một câu: “Mấy đứa ở đây lâu như thế vậy có biết ai là kẻ thi thuật này không?”

Hai con linh miêu kia nhìn nhau rồi sau đó đều nhịp lắc đầu.

“Vậy hắn dùng cấm thuật này để đạt được mục đích gì?”

Hai đứa lại nhìn nàng và tiếp tục nghiêm túc lắc đầu.

Doanh Chu cũng không tự chủ được mà hé mắt nhìn Tiểu Xuân. Biểu tình của nàng an tĩnh và bình thản, một khi bỏ qua vẻ ngây ngốc thì đáy mắt nàng lập tức tràn đầy nghiêm túc.

Có đôi khi hắn sẽ cảm thấy không hiểu nàng. Rõ ràng mới vừa rồi nàng còn ngồi bên cạnh chơi bùn một mình nhưng vừa mở miệng lại có cảm giác nàng cũng có suy nghĩ và tính toán của riêng mình. Nàng không phải thực sự không nghe thấy và chỉ đứng ngoài cuộc.

Ít nhất nàng sẽ có vài ý tưởng giống hệt hắn.

“Đại tỷ mà thật sự muốn biết thì……” Mèo em mở miệng, “Trong thành này có một ít yêu quái đã ở đây trước khi thuật pháp này bắt đầu. Bọn họ chính là những yêu quái bị mắc kẹt lâu nhất, hay là ta đưa ngài tới đó gặp họ nhé? Biết đâu lại moi được gì từ miệng họ.”

 

------oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc