Công chúa của tộc sói trắng chẳng có hứng thú gì với hoa anh đào, hiển nhiên nàng ấy có hứng thú với Doanh Chu hơn. Nàng xoay quanh hắn giống như đang ngắm một vật trang trí tinh xảo.
“Ta nghe người ta nói ngươi có một nửa dòng máu của khuyển tộc, còn là Tế Khuyển. Vậy nói tới tốc độ hẳn không có ai địch lại ngươi đúng không?”
Doanh Chu tránh tầm mắt nàng ấy và không hề để ý nói, “Không đến mức ấy, cũng có vài người có thể đuổi theo ta.”
“Vậy ngươi mau biểu diễn cho ta xem đi.” Nàng ấy chỉ tay về phía trước rồi kiêu căng ngạo mạn nói, “Mang một cành hoa anh đào về cho ta. Để xem ngươi chạy nhanh thế nào.”
Doanh Chu bắt đầu cảm thấy cáu, “Cây này là bảo bối của tộc, nếu ta hái trộm hoa cho ngươi sẽ bị đánh chết đó.”
“Ngươi không nói thì sao bọn họ biết được.” Nàng kia đúng lý hợp tình thúc giục, “Thử xem sao, gần đây có ai đâu.”
Hắn nói là không thể hái nhưng đúng hơn là do hắn lười vì thế Doanh Chu chẳng nói gì nữa, chỉ hơi nghiêng mặt đi. Hắn không tỏ thái độ cũng không hé răng, cả người đứng ngây ra đó không muốn nhúc nhích.
Trong một chớp mắt kia hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đồng ý làm việc này.
Hóa ra nữ tử trên thế gian không có cùng tính nết. Những nữ tử khác chẳng qua chỉ ở mức khiến hắn không ghét bỏ chứ khó mà thân cận được, chỉ nói hai câu hắn đã thấy vừa mệt tâm vừa mệt thân……
Ánh mắt Doanh Chu không nhịn được phiêu đãng khắp nơi, theo sóng nước nhẹ đảo qua sau đó đột nhiên hắn thấy Tiểu Xuân ở một đầu khác của hồ nước.
Ánh mắt hắn chợt cứng đờ, cả người cũng đơ luôn.
Nàng đang ôm chân bó gối ngồi dưới bóng cây bạch dương, cả người cô đơn côi cút mà ngây người. Đầu nàng hơi ngửa lên, rõ ràng nàng cũng nhìn thấy bên này.
Thị lực của Tiểu Xuân không tốt bằng Doanh Chu, nếu là ngày thường lại ở khoảng cách xa thế này hẳn nàng sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Nhưng không hiểu sao lúc này nàng lại nhìn thấy rõ ràng.
Thậm chí một chút thay đổi ở đuôi lông mày của hắn nàng cũng thấy hết.
Mấy ngày chưa gặp nay đột nhiên gặp nhau ở hai bờ hồ nên trong mắt hai người đều có bối rối sau đó cả hai cùng co quắp và bất an.
Không bao lâu sau Tiểu Xuân đã thấy được Tam công chúa đang lải nhải đi theo phía sau hắn. Cô nương kia mặc một bộ váy áo trắng muốt cực kỳ nổi bật trong cảnh núi cao xám xịt, tươi đẹp giống một đám mây bay. Nếu bây giờ có tuyết hẳn nàng ấy có thể hòa vào làm một với trời đất.
Lúc này nàng kia đang lôi kéo cánh tay Doanh Chu, chẳng biết đang đòi cái gì. Nàng nhìn tay hai người và trong lòng đột nhiên sửng sốt. Cảm xúc ấy chỉ thoáng qua nhưng lại khiến nàng không sao hiểu nổi nó là cái gì.
“Này, ngươi thực sự không muốn hái hoa cho ta hả?” Tam công chúa tủi thân nói, “Tốt xấu gì ta cũng là người được yêu thương nhất trong tộc, cũng được nhiều người mến mộ nhất. Tuy ngươi đẹp nhưng cũng không thể bỏ qua không cho ta mặt mũi thế này.”
Doanh Chu bất đắc dĩ liếc nàng ấy sau đó tiện tay bẻ một cành liễu đưa qua coi như có lệ.
Tam công chúa: “……”
Nàng mang biểu cảm phức tạp mà đón lấy, “Ý ngươi là bảo ta cút đi hả?”
Doanh Chu: “……”
Để tránh xung đột ảnh hưởng tới quan hệ hai tộc nên hắn khó khăn giải thích: “…… Ta chỉ… tiện tay thôi.”
Tam công chúa nửa tin nửa ngờ mà nhướng mày nhìn chằm chằm hắn, sau đó cũng không cố chấp nữa. Ngược lại nàng ấy lại bày ra bộ dạng như đã nhìn thấu đối phương mà mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi đã có người trong lòng hả?”
Lúc nàng ấy hỏi những lời này lưng Doanh Chu đột nhiên cứng đờ.
Ánh mắt từ bờ hồ bên kia như mũi tên nhọn hoắt xuyên qua linh hồn hắn.
“Được lắm, im lặng lâu như thế,” Tam công chúa buông năm ngón tay, “Vậy chính là có.” Nàng ấy càng thêm hứng thú mà sán đến gần hỏi, “Nàng ấy có xinh đẹp bằng ta không?”
Nửa khắc sau, “Được lắm, lại im lặng, vậy tức là không bằng ta.”
Doanh Chu: “……”
Nữ nhân này phiền thế!
Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được lên tiếng giải thích, “Hai chuyện hoàn toàn khác nhau, căn bản không phải thế, so cái gì mà so.”
Tam công chúa giật mình, “Ngươi lại dám vì nàng kia mà mở miệng phản bác lại ta……” Giọng nàng lập tức chua loét, “Xem ra ngươi thực sự thích nàng ấy. Diện mạo cô nương đó thế nào? Cũng là người trong tộc của các ngươi hả?”
Công chúa kiêu căng nghiêng đầu và không cam lòng nói, “Dung mạo không bằng ta lại có thể khiến ngươi yêu thương như thế. Đến tột cùng là thần thánh phương nào, ta thật sự quá tò mò.”
Doanh Chu đau đầu nhíu mày thở dài, giọng nói dần mất kiên nhẫn: “Ngươi đừng quấy rầy nàng ấy.”
“Ngươi nói không đi thì ta không được đi à? Ta lại cứ đi đó.” Tam công chúa khiêu khích hếch cằm, “Ở trong tộc của các ngươi có phải không? Ta sẽ để hai tùy tùng của mình đi nghe ngóng một lát là biết ngay.”
Rốt cuộc Doanh Chu cũng nghiêm túc cảnh cáo: “Ta không dễ nói chuyện lắm đâu.”
Trong con ngươi của hắn lộ ra hơi lạnh và uy hiếp: “Ta nói một lần cuối cùng, đừng có quấy rầy nàng ấy.”
Tam công chúa bị bộ dáng của hắn dọa thế là vội lùi về phía sau.
Một đường này hắn không nói nhiều, cũng không tỏ vẻ khó chịu nên thoạt nhìn có vẻ hiền lành. Ai biết hắn lại đột nhiên trở mặt thế này.
Tuy rất lạnh lùng…… Nhưng dù sao cũng là sói xám, ít nhiều cũng mang theo chút hiếu chiến không dễ trêu chọc.
Tam công chúa cũng là người co được dãn được vì thế nàng ấy lập tức nhận lỗi: “Không, không quấy rầy thì thôi, làm gì hung dữ thế.”
Doanh Chu nghe thế thì thầm thở nhẹ một hơi nhưng lại nghe nàng ấy nói: “Một khi đã như vậy thì ngươi phải bồi thường cho ta.”
“Ngươi còn muốn thế nào?”
Tam công chúa cao quý của tộc sói trắng đã nhường một bước tức là cho hắn mặt mũi rất lớn vì thế nàng cực kỳ tự tin nói: “Ta muốn biết pháp thuật của khuyển tộc. Không thể hái hoa thì hái cái khác.” Nàng lập tức nghĩ ra trò mới, “Không phải trên vách núi có rất nhiều tổ chim sao? Ngươi tới Sương Hàn Đường lấy một cái trứng chim cho ta. Chờ lấy được rồi ta sẽ xem xét có nên buông tha cho ngươi hay không.”
Doanh Chu còn đang định từ chối thì Tam công chúa đã đẩy hắn, “Đi đi, ta muốn xem ngươi chạy nhanh thế nào! Nhanh lên!”
Trước khi rời đi hắn theo bản năng liếc nhìn phía bên kia hồ.
Tiểu Xuân đã đứng lên, đôi mắt ngây ngô nhìn hắn, váy áo màu xanh lá mạ của nàng giống như núi xanh khiến cả người nàng nhuộm vẻ yên tĩnh, mưa gió không lay chuyển.
Đáng tiếc đôi mắt không thể nói chuyện, nếu không có lẽ bọn họ đã tránh được không ít phiền toái.
Nhưng dù mắt có thể nói thì khả năng là nàng cũng không thể nói gì nhiều hơn…
Tiểu Xuân nhìn theo Doanh Chu và cô nương không rõ lai lịch kia biến mất trong đám cỏ lau rậm rạp. Cỏ cây xao động một lát rồi lại quay về bình thản, còn nàng thì lẩm bẩm: “…… Đi mất rồi.”
Nàng thất thần nhìn về hướng kia, mãi một lúc lâu mới lại chậm rãi ngồi xuống tàng cây.
Lúc ấy gió thổi qua mặt hồ mang theo mùi hoa thoang thoảng. Bắc Hào Sơn vốn hoang vắng lúc này bỗng trở nên ấm áp một chút. Tiểu Xuân lang thang không có mục tiêu và nghĩ mùa xuân tới thật rồi.
Nàng duỗi hai chân đi lung tung khắp nơi.
Sau khi rời núi nàng rất ít khi lãng phí thời gian như thế này. Nàng luôn cố gắng chơi đùa, cố gắng cảm thụ và ngắm nhìn mọi thứ mới mẻ.
Chỉ có lúc ở Bạch Vu Sơn nàng mới ăn không ngồi rồi cho qua ngày đoạn tháng.
Nàng thường nhìn bầu trời, nhìn mây, nhìn hoa cỏ.
Nhìn chằm chằm một chỗ nào đó cũng có thể qua cả buổi chiều.
Cây bạch dương bên cạnh nàng mới ra lá non khiến cả cái cây rực rỡ hẳn lên. Nó đứng đó thẳng tắp, nhìn rất phấn chấn.
Nàng duỗi tay gõ gõ thân cây và nói: “Cho ta hai cái lá để thổi sáo đi.”
Cái cây to khỏe không dám chậm trễ mà run rẩy thò một cành xuống cung kính dâng hai cái lá cho nàng.
Tiểu Xuân cũng không quen cây cối bên ngoài Bạch Vu Sơn nên nàng dựa theo phương pháp của mình mà thử thổi nửa ngày vẫn không được.
Cuối cùng đến một món đồ chơi cũng không có thế là nàng thất vọng bỏ lá cây xuống. Nàng ngồi đó ủ rũ chống má nhìn cây anh đào ửng đỏ như gấm vóc nơi xa.
Mọi người đều có việc để làm.
Tuần tra, du ngoạn, đánh nhau.
Hình như chỉ có nàng là không có việc……
Chỉ có nàng là rảnh rỗi.
—— hay là ta cũng xuống núi cho rồi?
Nàng đang nghĩ thế thì xung quanh bỗng có một cơn gió mạnh quay cuồng thổi qua. Cỏ khô vàng và lá rụng bị gió cuốn lên bay lả tả. (Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang runghophach.com) Tiểu Xuân vừa quay đầu đã thấy Doanh Chu đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Thiếu niên mang theo hoa anh đào và ánh nắng, đôi mắt trong sáng nhìn vào mắt nàng. Trên tay hắn là một cành hoa, bản thân hắn thì ngồi xổm dưới đất để ngang tầm với nàng. Thậm chí hắn còn cố hạ thấp đầu hơn bình thường.
Bên dưới kia là hồ nước gợn sóng còn mặt mày hắn thì mang theo ý cười trong sáng lại dịu dàng, chẳng chứa chút khói mù nào.
“Ngươi thích hoa anh đào thế hả? Còn ngắm lâu như vậy.”
Hắn nói xong thì đưa cành hoa cho nàng, giọng mang theo thúc giục, “Mau cầm lấy.”
Tiểu Xuân yên lặng nhìn những cánh hoa anh đào đỏ trắng đan xen sau đó vô thức thì thầm: “Doanh Chu……”
“Ừ.” Hắn bình thản đáp lời.
“Sao thế?” Thấy đối phương mãi không phản ứng, cũng không duỗi tay ra đón lấy thế là Doanh Chu không nhịn được đoán, “Ngươi không thích cành hoa này à? Hay ngươi muốn tới gần để xem? Nếu không ta mang ngươi đi nhé?”
Nói xong hắn lại lên kế hoạch một mình, “Hay…… chúng ta đi xem biển bắc đi. Không phải ngươi vẫn luôn muốn tới đó xem hả? Thời tiết này khá tốt, tới đó có thể nhặt được không ít vỏ sò……”
Trong lúc hắn vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì tầm nhìn của Tiểu Xuân đã trở nên mơ hồ sau đó phập phồng không rõ.
“Ở biển bắc có một căn nhà đá nho nhỏ, là ta tự xây khi còn niên thiếu. Ở đó không thiếu áo cơm. Nếu ngươi thích chỗ đó, chúng ta có thể…… ở thêm mấy ngày……”
Doanh Chu dần im lặng bởi hắn thấy Tiểu Xuân nhẹ rụt hai vai rồi lặng lẽ rơi lệ. Nàng khóc cực kỳ thương tâm, cực kỳ khổ sở.
Hắn ngây người vì kinh ngạc, trong khoảnh khắc không biết phải làm sao thế là vội buông cành hoa, bàn tay giơ ra giữa không trung còn trong lòng thì không ngừng tự hỏi.
Ta làm sao thế?
Ta đã làm cái gì à?
“Xin lỗi.” Ngạc nhiên là nàng lại xin lỗi trước.
Tiểu Xuân rơi lệ lã chã mà ngẩng đầu lên nức nở giống như thực sự áy náy khó nhịn, “Thực xin lỗi…… Trong khoảng thời gian này ta cảm thấy ngươi đang liều mạng làm cái gì đó hoặc chứng minh cái gì đó. Và bản thân ta hình như phải cho ngươi một đáp án, nhưng ta thực sự……”
Nàng vô cùng khó chịu mà vừa khóc vừa nói: “Nhưng ta thật sự không cảm nhận được gì!”
Nếu nàng chỉ đơn giản không thích hắn, hoặc thờ ơ với hắn thì cũng thôi đi nhưng với những gì nàng đã làm…… Mục đích, suy nghĩ và yêu cầu của nàng chỉ toàn là ích kỷ và nghĩ cho bản thân, hoàn toàn không nghĩ tới hắn. Chính vì thế nàng mới cảm thấy có lỗi với Doanh Chu.
Bởi vì có lẽ nàng chẳng thể cho hắn một lời hồi đáp tử tế, dù là một lời cự tuyệt cũng không có……
Doanh Chu thấy Tiểu Xuân bất ngờ khóc lóc thảm thiết thì luống cuống tay chân, miệng há ra nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Ngàn vạn suy nghĩ chen nhau và cuối cùng biến thành tự trách.
Hắn quá tham lam.
Trong lòng chỉ toàn tình cảm của bản thân mà chưa từng nghĩ chính nó sẽ trói buộc nàng.
“Không có lời hồi đáp…… cũng không sao.”
Doanh Chu hé miệng quỳ gối trên thảm cỏ và dịch về phía trước sau đó hắn nâng tay áo lau nước mắt cho nàng.
“Ngươi có muốn đáp lại ta hay không cũng không sao.”
Lúc hắn đi theo vị Tam công chúa kia nghịch ngợm, lúc hắn bồi hồi trên con đường từ cầu gỗ trên vách núi tới đây trong lòng hắn vẫn nghĩ mãi về chuyện này.
Doanh Chu cười nhạt: “Chỉ cần ta thích ngươi là đủ rồi.”
Cuối cùng hắn cũng hiểu hóa ra mình luôn muốn ở bên cạnh nàng. Mà tiền đề của việc ấy là phải “có nàng”, chứ không phải là ai khác. Còn trong lòng nàng có thích hắn hay không cũng đã không còn quan trọng nữa.
“Ta cũng chỉ muốn thích ngươi, có thể ở bên cạnh ngươi là ta thấy đủ rồi. Vốn dĩ,” hắn tự giễu mà cười một cái, “yêu thích một người và cũng được người đó đáp lại chính là điều may mắn, chỉ có thể gặp được chứ không thể cầu được. Huống chi ngươi lại là thụ tinh……”
Tiểu Xuân hung hăng lau nước mắt, “Nhưng ta đâu có chọn làm thụ tinh.”
Doanh Chu cười cười và tán thành, “Phải, đều do ông trời.”
Hai tay hắn ôm lấy mặt nàng và nâng lên rồi nhẹ dùng ngón cái lau nước mắt cho nàng. Hắn còn cố ý trêu ghẹo, “Được rồi, dù không thích ta thì cũng đừng khóc. Người khóc hẳn phải là ta mới đúng.”
Tiểu Xuân: “Nhưng mà……”
Doanh Chu lặng lẽ đánh gãy lời nàng, “Ngươi không sai, ngươi cũng chẳng có lỗi gì. Là ta không đúng. Mấy ngày nay ta đã làm rất nhiều chuyện kỳ quái……”
Nói tới đây hắn chật vật nhếch khóe miệng, “Có lẽ ta thường xuyên khiến ngươi cảm thấy bối rối khó hiểu đúng không? Về sau ta sẽ không làm thế nữa.”
Thật ra hắn cũng có chút tâm tư nhỏ nhen chưa từng nói ra miệng. Hắn nghĩ nếu Tiểu Xuân đối xử với ai cũng như nhau vậy một khi hắn kè kè bên cạnh nàng có phải cũng sẽ được coi là ‘duy nhất’ theo quan niệm của con người và loài sói hay không?
Chỉ cần bọn họ có thể giống như trước đây là đủ rồi.
Dù Doanh Chu an ủi như thế nhưng Tiểu Xuân vẫn không hoàn toàn yên tâm.
Giọng hắn càng dịu dàng thì lòng nàng càng khó chịu. Vì sao hắn vẫn thích nàng dù chẳng thể có kết quả nào? Hắn không cảm thấy tủi thân hay khó chịu sao?
Nhưng nàng cảm thấy tủi thân thay cho hắn.
Chỉ nghĩ một chút nàng đã thấy trái tim như siết lại vì khổ sở.
------oOo------