TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Trong đầu nàng lập tức như có đóa hoa nở. Nàng lặp đi lặp lại mấy chữ này rồi không quá tin tưởng mà xác nhận lại: “Cái loại thích mà muốn thành thân…… Chính là nói hai người sẽ cùng sống cùng chết, cùng ăn cùng ở, sinh ra và nuôi nấng con cháu ấy hả?”

Khang Kiều ôm mặt Tiểu Xuân và cười, “Cách nói của ngươi đúng là đượm màu nhân gian. …… Đại khái là như thế đó.”

Tiểu Xuân sợ hãi không yên mà ngẫm nghĩ thật lâu nhưng vẫn cảm thấy khó tin: “Sao lại thế được?! Ta không cảm thấy Doanh Chu……” Nàng nhíu mày nghĩ mãi không thông, “Không giống lắm.”

“Đương nhiên.” Khang Kiều lười nhác cong một chân nói, “Ngươi là thụ yêu, bản thân không cảm thấy cũng là bình thường.”

Tiểu Xuân: “Sao lại nói thế?”

“Bởi vì cỏ cây vô tình.” Khang Kiều cầm một lọn tóc của mình mà thưởng thức, “Điểm này ngươi phải rõ hơn ta chứ?”

Nàng nghe vậy thì ngẩn người sau đó kinh ngạc nhận ra sự thật. Nàng lại liên tưởng tới hành động của Doanh Chu trong thời gian qua và trong lòng lập tức “lộp bộp” một tiếng.

Trong nháy mắt nàng như hiểu ra cái gì đó.

Tuy suy nghĩ của nàng vẫn bàng hoàng nhưng lại chợt như trong sáng hẳn ra.

“Nhưng Doanh Chu và ngươi không giống nhau.” Khang Kiều chẳng nhìn nàng mà chỉ mải ngắm mây mù lượn lờ quanh triền núi, “Trong thân thể hắn vừa có dòng máu của lang tộc lại có gân cốt của khuyển tộc. Ngươi cũng biết khuyển tộc quanh năm quây quần bên nhau. Làm loài vật nuôi trong nhà nên dù thế giới phàm trần mênh mông rộng lớn thì trong sinh mệnh của loài chó chỉ có thể chứa được một người. Doanh Chu cũng thế.”

Tiểu Xuân nghe thấy nàng ấy gằn từng chữ, “Trong cuộc đời của hắn vạn vật đều có thể coi là khách qua đường, chỉ có ngươi là độc nhất vô nhị.”

Con ngươi đen nhánh của thiếu nữ trợn tròn.

“Đây là thiên tính của loài chó.” Khang Kiều mang theo thâm ý mà cười với nàng, “Có phải rất tệ đúng không?”

Thụ tinh sinh ra đã cô độc, một ngọn núi có một thụ tinh đã là hiếm thấy, làm gì có chuyện thụ tinh sống thành đàn, cũng không có chuyện đời trước dạy dỗ và dẫn đường cho đời sau. Đám thụ tinh đều không thể sống quá vạn năm, từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa tới giờ chưa có thụ tinh nào có thể sống thọ và chết tại nhà.

Bởi vậy từ trước tới giờ Tiểu Xuân chỉ biết bản thân mình cảm tình lạnh nhạt, thiếu sự nhiệt tình chứ không ngờ…… Hóa ra nàng không thể cảm nhận được cái gì gọi là tình cảm.

Cũng không biết được thế nào là thích.

Đến tột cùng thì thế nào mới là thích?

Nàng đi trên con đường núi gập ghềnh của tộc sói xám, khóe mắt liếc nhìn một đôi nam nữ đang tay khoác tay đi qua thế là đôi mắt nhìn thẳng đôi bàn tay họ đang nắm chặt như muốn tìm hiểu chút gì đó.

Ấp ấp ôm ôm, kề vai sát cánh chính là quyết chí không thay đổi sao?

Phàm nhân ca ngợi phong hoa tuyết nguyệt, ca ngợi thiên địa nhân gian.

Thơ từ ca phú có thể viết hết những vui buồn tan hợp.

Bọn họ hát rằng “Đã qua biển lớn, màng gì ao nhỏ”, rồi lại “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.”, hay là “Núi không băng, nước sông cạn kiệt”.

Mọi từ ngữ đều chỉ tả bề ngoài, rõ ràng chẳng có một chữ tình nào nhưng ai cũng nói chúng ca ngợi tình yêu đôi lứa.

Thật sự có tình sao, vậy tình ở nơi nào?

Sao nàng nghĩ mãi vẫn không rõ.



Từ lúc ấy Tiểu Xuân bắt đầu nghĩ từ đầu tới đuôi, từng chuyện một đều được nàng gặm nhấm thật kỹ.

Nàng nghĩ tới Doanh Chu.

Lúc ấy trên cầu gỗ nơi vách núi hắn đột nhiên cáu tiết. Rồi nàng nhớ tới việc hắn mạnh mẽ kiên trì lấy được nước suối từ chỗ Vọng Hải Triều, và cả những lời không đầu không cuối hắn nói khi đi du hồ……

Nàng ghép nối những ký ức đó với lý giải của bản thân về tình yêu rồi cân nhắc mãi.

Thứ tình cảm phức tạp rắc rối nhất của con người quả thực làm khó yêu quái. Yêu quái bọn họ đã sống trên đời này mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn năm nhưng mới chỉ miễn cưỡng chạm được vào rìa của cảm xúc phức tạp ấy. Ấy thế mà giờ phút này bao nhiêu lằng nhằng kia lại thổi qua từng thớ thịt trên người nàng khiến Tiểu Xuân trở nên mờ mịt và bối rối.

Gió xuân nhẹ nhàng thổi từ bên trái làm rối lọn tóc đen của nàng.

Tiểu Xuân bỗng nhiên gian nan lẩm bẩm: “Đó rốt cuộc…… là kiểu thích thế nào.”

Nàng không thể tìm ra đáp án nên chỉ đành ngẩng mặt hỏi trời cao: “Ta thật sự không hiểu!”

Nàng buồn rầu hỏi không trung: “Vì sao ta không hiểu gì cả?!……”

Nhưng dãy núi liên miên và mây mù trên không trung vẫn giữ vẻ trầm mặc, chẳng ai đáp lại lời nàng.

*

Gần đây hiện tượng thiên văn hình như có kỳ dị vì thế thời gian Đại Tư Tế quan sát tinh tượng ngày một dài. Doanh Chu cũng cắm rễ ở đó ăn cơm tối và cả bữa khuya.

Lúc rời khỏi Sương Hàn Đường đã là canh ba. Nhưng lang tộc đã quen với việc ngày ngủ đêm hoạt động nên không thích đi ngủ sớm. Vào thời điểm này vẫn còn rất nhiều người lang thang bên ngoài, thi thoảng còn nghe thấy vài tiếng sói tru chán chết.

Phòng nghị sự ở ngay gần đó, có lẽ vừa kết thúc hội đàm nên đám trưởng bối và vãn bối có máu mặt trong tộc sôi nổi túa ra. Mọi người đang thương lượng nên đi đâu uống thêm vài chén.

Hắn vốn chỉ đi ngang qua lại bị bà ngoại tóm dính.

“Doanh Chu à.”

Bà lão được thị nữ đỡ bước đi tới.

Hắn không tiện trốn tránh nên đành đứng tại chỗ chào hỏi, “Lão thái quân.”

“Cháu tới thật đúng lúc, ta cũng đang muốn phái người đi tìm cháu.” Bà ấy ung dung đứng đó, giọng điệu kiên quyết không cho từ chối, “Hoa anh đào bên hồ nhỏ đã nở vô cùng xinh đẹp, ngày mai cháu đưa Tam công chúa tới đó ngắm hoa đi. Hai người trẻ tuổi tán gẫu nhiều một chút, coi như giúp lang tộc chiêu đãi khách quý.”

Đã sắp tháng ba mà vị công chúa kia vẫn chưa đi à?

Doanh Chu đương nhiên muốn từ chối nhưng lời đã tới miệng bỗng hắn ngừng lại. Trong một khắc ấy suy nghĩ của hắn vô cùng phức tạp. Hắn vừa tự sa ngã vừa bất chấp tất cả mà trằn trọc điên đảo không biết phải nói gì.

Có vẻ hắn hiểu rõ người mình thương đời này có thể sẽ không thích mình. Nhưng hắn cũng hiểu dù thế nào bản thân cũng không vứt bỏ được đoạn tình cảm kia.

Vậy chi bằng kết bạn với cô nương khác, như thế có khi hắn sẽ không ngày ngày nhớ tới nàng nữa. Khi ấy có khi quan hệ của hai người cũng sẽ trở lại bình thường chứ không căng thẳng như bây giờ……

Nếu hắn có thể thích Tiểu Xuân thì hẳn cũng sẽ thích người khác đúng không?

Trong vô số những câu hỏi ngổn ngang có và không ấy không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Doanh Chu lại gật đầu.

“Vâng.” Hắn nói, “Cháu biết rồi.”



*

Khi mùa đông qua đi những căn nhà của Bắc Hào Sơn lại trở về bộ dạng vốn có của mình. Những sơn động xám xịt như những cái miệng đen nhánh rải rác trên đỉnh núi chót vót.

“Ngươi đổi da rắn của mình lấy cái gì mà đựng một túi to thế?”

Hàn Thấm tới từ biệt nàng. Nghe nói hắn bán da rắn của mình được một khoản không nhỏ nên chuẩn bị về địa bàn và dốc lòng tu luyện.

“Cái này là bí mật.” Đối phương khoanh tay lộ vẻ cao thâm khó đoán, “Không thể nói.”

Sau đó hắn nhân tiện hỏi luôn dự tính của nàng, “Ngươi thì sao? Có phải cũng muốn về nhà không? Ta nghe nói một khi nguyên thân của ngươi được chữa khỏi thì ngươi không thể tự ý rời núi đúng không?”

“Ừ.” Tiểu Xuân rũ mắt gật đầu, bộ dạng cũng không thương cảm mấy, “Thế nên nếu ngươi có rảnh rỗi thì tới Bạch Vu Sơn thăm ta nhé. Tuy xa một chút nhưng ta có thể chuẩn bị quả sồi cho ngươi, muốn bao nhiêu cũng được.”

“Mọi người dù sao cũng là bạn bè, đương nhiên ta sẽ tới thăm ngươi.” Hàn Thấm gật đầu, “Ta cũng đi về hướng tây đó, có muốn đi với ta không? Như vậy lúc lên đường cũng coi như có bạn.”

Nói tới đây nàng lập tức do dự, “…… Ta chắc là sẽ đợi ở đây thêm một thời gian nữa. Dì Khang Kiều có thể dùng thuật pháp đưa ta về tận nhà, không mất thời gian.”

Hắn nghe thế thì cũng không kiên trì nữa, “Cũng đúng.”

Hai người đi dọc theo đồng cỏ mới mọc, bỗng nhiên Tiểu Xuân nhớ tới cái gì đó và nhẹ “A” một tiếng.

“Hàn Thấm.”

Lúc nàng quay đầu lại ánh mắt kia chăm chú tới mức người ta phải sợ hãi: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Khó có lúc Hàn Thấm thấy nàng trịnh trọng như thế nên cũng không nhịn được mà lo lắng, “À, được…… ngươi nói đi.”

Tiểu Xuân nghiêm túc hỏi: “Ngươi biết sói cắn mũi nhau đại diện cho cái gì không?”

Hàn Thấm lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, “Ta còn tưởng cái gì.”

Suýt nữa hắn đã định nghĩ ra trăm cách để cự tuyệt tình cảm của nàng.

Sau đó hắn làm bộ uyên bác cao thâm mà giải thích, “Ở trong bầy sói thì việc cắn đầu đối phương chính là cách bày tỏ tình yêu, nói trắng ra là thích người ta. Nhưng sau này sói tu thành hình người nên không tiện cắn đầu, vì thế lang yêu rút gọn đơn giản thành cắn chóp mũi.”

Nói xong hắn lập tức bày ra tư thế xem kịch vui, “Sao thế, ngươi bị con sói ngu si nào cắn chóp mũi à? Hế, để Doanh Chu biết thì ta xem hắn có chém tên kia thành tám miếng hay không.”

……

Sau khi Hàn Thấm rời khỏi đó một mình nàng đi tới nơi lần trước câu cá.

Lúc này băng tuyết đã tan, động băng đã thành hồ nước, ở giữa hồ tự nhiên mọc ra một cây anh đào nở rộ những đóa hoa rực rỡ. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Tiểu Xuân ngồi xuống thảm cỏ, trong mắt là cánh hoa đỏ bừng, còn nàng thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đại diện cho tình yêu……”

Có cánh hoa anh đào xuôi dòng tới chỗ này và khẽ tựa vào cỏ lau bên bờ.

Cho đến giờ khắc này nàng mới hoảng hốt phát hiện ra đã lâu lắm mình chưa gặp Doanh Chu.

Cùng lúc đó bên một sườn khác của hồ nước cỏ còn chưa mọc quá cao.



Doanh Chu đang dẫn Tam công của của tộc sói trắng chậm rãi đi tới bên hồ ngắm anh đào. Bộ dạng hắn như đang đi tảo mộ, cứ thế uể oải ỉu xìu liếc phong cảnh chung quanh. Cảnh này từ nhỏ tới lớn hắn đã xem 8000 lần nên chẳng thấy hứng thú gì.

“Đường núi ở Bắc Hào Sơn thật là khó đi, so với Li Sơn của chúng ta thì kém xa.” Vị công chúa kia rất nhiệt tình xách váy leo lên leo xuống.

Doanh Chu ừ một câu có lệ.

“Cái kia chính là cây anh đào mà lão thái thái nhắc tới sao?” Nàng nhón mũi chân nhìn quanh, giọng điệu mang theo mất mát, “Chỉ là một cây anh đào núi thôi mà làm như cảnh trên trời mới có vậy.”

Hắn đứng yên bên cạnh, với ưu thế của Tế Khuyển nên Doanh Chu cao hơn nàng kia cả cái đầu.

“Đâu có cách nào. Trên núi cao lạnh lẽo không có nhiều hoa cỏ. Ngay cả ngày xuân cũng ít thấy hoa, chỉ có một cây anh đào này mà cả tộc đều phải hợp sức nuôi dưỡng mới có đó.” Hắn giải thích, “Thấy nó nở hoa các trưởng bối còn vui hơn thấy con cháu ra đời.”

Nói xong Doanh Chu tự bật cười trước. Nếu Tiểu Xuân nghe thấy câu này ắt sẽ cảm thán “Lang tộc các ngươi cũng thật không dễ dàng……”.

Tam công chúa rũ mắt nhìn chằm chằm cây anh đào tầm thường kia một lúc lâu mới chu miệng ghét bỏ: “A…… thật không thú vị.”

Nàng quay mặt qua chỗ khác, rõ ràng không có hứng thú với địa điểm gặp mặt mà lão thái quân sắp xếp.

Doanh Chu nghe vậy thì hé miệng, nhàn nhạt tán thành: “Ừ, đúng là không thú vị.”

“Khắp Li Sơn đều là hoa.” Nàng cũng chẳng hề để bụng, “Nếu ngươi thích xem thì một năm bốn mùa đều có hoa, đủ cho ngươi xem chán thì thôi.”

Hắn thất thần liếc viên đá vụn nào đó, “Ta cũng không thích xem lắm.”

Cô nàng kia nghe thế thì liếc xéo một cái, đáy mắt lộ chút nghịch ngợm. Rồi nàng đột nhiên dán sát mặt hắn và không hề e dè hỏi thẳng: “Ngươi không thích ngắm hoa vậy ngươi thích ngắm ta hả?”

Hắn hơi sửng sốt và theo bản năng lùi về sau, thần sắc nhanh chóng đổi từ ngơ ngẩn sang sắc bén và mang theo chút đề phòng. Hắn nhíu mày nhìn thẳng người trước mặt.

Tam công chúa lại chẳng hề kiêng dè mà khiêu khích nhìn thẳng vào hắn một lúc lâu. Đột nhiên nàng ấy quay mặt đi chỗ khác và vui vẻ che miệng chạy bước nhỏ: “Ha ha, ta rất thích ngươi dùng ánh mắt nhìn rác rưởi để nhìn ta!”

Doanh Chu: “……”

Đám sói trắng nhà các ngươi có bệnh à?

Nhưng ai biết nàng kia lại nói ra đạo lý đàng hoàng, “Nhân dịp tới đưa quà năm mới ta có quan sát và thấy toàn bộ lang tộc chỉ có ngươi là tuấn tú nhất! Này, có phải rất nhiều cô nương đều thích ngươi không? Ngươi có thích ta không? Thế nào, so với các nàng thì ta tốt hơn đúng không? Ta chính là đệ nhất mỹ nhân trong tộc thế nên ta phải tìm một người chồng có tướng mạo tương đương.”

Hắn cắn răng âm thầm phản bác.

Không được, ta thích người rụt rè cơ!

Cuối cùng hắn lại càng nhớ Tiểu Xuân.

Doanh Chu nhẹ bổ sung thêm một câu: Giống nàng ấy thật tốt……

 

------oOo------

 

Bình luận

Truyện đang đọc