TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Mặt trời chói chang bị tán cây rậm rạp xanh mướt che khuất. Tử Du đã vào núi được hai ngày. Bản thân nàng định cư ở hoang mạc phía tây bắc và ít khi tới khu vực rừng cây um tùm và đầy đầm lầy ở đây. Nàng nhìn tán cây che kín mít ở trên đầu, vô số cây to đột ngột vươn lên cao vút che khuất tầm mắt khiến người ta khó mà nhìn được bầu trời.

Nếu không phải cần tìm thuốc cho mẹ thì chắc chắn nàng sẽ không bao giờ tới cái nơi ban ngày cũng không thấy ánh mặt trời này.

Nghĩ tới đây nàng lo lắng nghiêng đầu liếc nhìn cái giỏ sau lưng mình.

Con hồ ly ngủ trong ổ lót cỏ cây với hơi thở mỏng manh, mảng lông trên trán dần chuyển sang màu hoa râm. Đây là biểu hiện của việc yêu lực bị tổn hại và không chống đỡ được. Nàng không thể chậm trễ nữa, phải nhanh chóng tìm được vị thần y kia.

Mẹ nàng đánh nhau với đám người cùng tộc và bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Bản thân nàng đã đi khắp nơi tìm thuốc vẫn không ăn thua nên đành phải tới Trung Nguyên thử vận may.

Trên đường đi họ gặp một con sóc tinh và được chỉ đường tới đây. Nó nói nơi này có một vị thần y lánh đời. (Truyện này của trang RHP) Vị này không chỉ mát tay mà thậm chí có thể khởi tử hồi sinh. Đám yêu quái đi tìm thầy thuốc lúc đi thì kéo hơi tàn, lúc về thì khỏe như rồng như hổ, có thể nói là trị được bách bệnh, chưa bao giờ thất bại.

Tử Du cũng ngóng trông vị thần y kia sẽ lấy giá rẻ một chút, dù sao trên người nàng cũng không có nhiều thứ đáng tiền.

Vượt qua khe núi, đi qua một khe suối nhấp nhô là tới khu rừng rậm rạp trước mắt. Nàng nhìn tấm bản đồ trong tay và so với chung quanh.

“Gần đây hẳn phải có một tấm bia đá cao nửa người chứ? Sao không thấy nhỉ?” Tử Du lầm bầm lầu bầu, “Tấm bản đồ mua ở chợ yêu quái này có đáng tin cậy không đây?”

Nàng còn đang hoài nghi và chuẩn bị leo lên núi thì lập tức có cơn gió lốc đánh úp lại mang theo cảnh cáo. Cơn gió này khiến nàng không mở được mắt vì thế Tử Du vội nâng tay bảo vệ mặt. Trong lúc bối rối mở mắt ra nàng thấy một cái bóng màu trắng đang nhanh chóng lẩn giữa núi rừng rậm rạp.

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì một con sói xám khổng lồ đã xuất hiện trước mặt, chân nó mang theo ngọn lửa còn chưa tắt, cả người lơ lửng giữa không trung.

Yêu thú kia cao lớn, con ngươi màu đồng lộ chút đỏ thẫm. Ánh mắt kia đang nhìn kỹ nàng từ trên cao mang theo uy hiếp của đại yêu quái khiến nàng không nhịn được nuốt nước miếng vì lo lắng.

“Có chuyện gì?” Đối phương chủ động mở miệng, giọng nói trong sáng, không hung dữ như vẻ bề ngoài của nó, “Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta, ta mang người nhà tới xem bệnh.” Tử Du lắp bắp một lúc mới lưu loát hơn, “Ta muốn gặp thần y.”

Sợ hắn không tin nàng vội mở cái giỏ phía sau ra cho hắn xem: “Mẹ ta bị bệnh nặng nên mong thần y rủ lòng thương cứu mẹ ta một mạng. Ta nguyện làm trâu ngựa cũng sẽ đền ơn.”

Con sói khổng lồ nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn một cái sau đó nhẹ nhàng xoay người và rơi xuống đất hóa thành một vị công tử tuổi trẻ, dáng vẻ tuấn tú. Vạt áo màu xám của hắn phất phơ, cổ tay áo được thêu biểu tượng của tộc nào đó vừa tinh tế lại phú quý. Đai lưng đính ngọc bội màu đen tôn dáng người thẳng tắp, mái tóc dài rũ sau lưng. Cả người hắn lộ vẻ phi phàm như tiên.

Dù lòng Tử Du đang lo lắng cho người thân gặp nạn nhưng vẫn kinh ngạc vì vẻ ngoài của hắn. Vẻ ngoài của vị thần y này vượt xa vẻ thô kệch hung dữ của đám lang yêu, ngược lại phải nói là đẹp không nói nên lời.

Lúc này hắn nghiêng người hất hất cằm và nói ngắn gọn: “Đi bên này.”

“À, vâng, vâng.”

Tử Du lôi kéo cái giỏ trên vai và đi theo sát.

Chưa được bao lâu bỗng nàng nghĩ tới cái gì và lập tức bổ sung, “Đúng rồi, ta có cầm chút thung dung từ nhà. Dù đây không phải thứ quý giá nhưng có thể làm thuốc bổ máu, nếu ngâm rượu cũng mang vị ngọt lành, hy vọng thần y không ghét bỏ.”

Nàng thường nghe nói mấy vị kỳ nhân dị sĩ lánh đời trong núi sâu thường có tính tình cổ quái. Đã vậy vị thần y của Bạch Vu Sơn lại có tiếng tăm như thế hẳn tài sản tích lũy cũng không đơn giản. Điều này khiến Tử Du lo lắng.

Dù sao thì một túi thổ sản này cũng quá tầm thường, lấy ra hơi ngại.

Chàng trai kia chỉ thoáng nhìn qua, cũng không tỏ vẻ hứng thú gì thế là nàng càng lo lắng bồn chồn hơn.

“Thung dung này là ngươi mang từ quê nhà nơi đại mạc tới hả?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Tử Du vội vã trả lời, “Ở khu vực sa mạc, ra khỏi miếu tướng quân (Kỳ Đài, Tân Cương) đi thêm một chút là tới.”

Đối phương hơi suy tư gì đó và gật đầu nói, “Ngươi tới từ khu vực tây bắc ắt rất giỏi nướng thịt dê đúng không?”

“…”

Tuy nàng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng vẫn trả lời thành thật, “Ta cũng không phải giỏi lắm nhưng nếu phải làm cũng không vấn đề gì.”

“Ừ, thế là được rồi.”

Lời của hắn không quá rõ ràng nhưng sau đó hắn không nói gì nữa mà quay đầu dẫn đường.

Đường núi dần dốc hơn, may mà vẫn có chỗ để đặt chân. Tử Du đi theo phía sau mang theo rất nhiều hoài nghi, lòng thầm nói người làm việc lớn quả thực khó hiểu lại cao thâm.

Nàng đã vài lần muốn nói lại thôi cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Xin hỏi thần y, mẹ ta….”

“Ta không phải thần y.” Chàng trai kia nhẹ nhàng ngắt lời và sửa đúng lại. Giọng điệu cũng không khó chịu mà mang theo chút dịu dàng, khóe miệng còn mang ý cười, “Thần y ở trên núi, đi thêm một đoạn là tới.”

“À, vâng, vâng.”

Ngoài miệng đáp lời nhưng trong lòng Tử Du nghĩ hóa ra kẻ này không phải thần y. Nghĩ tới đây nàng lại suy tư không biết thần y là người thế nào. Và kẻ này có quan hệ ra sao với thần y?

Dọc đường đi nàng cứ mải suy nghĩ mãi. Họ đi được chừng một nén nhang thì người phía trước đẩy lùm cỏ dại trước mặt ra. Không gian lập tức ầm ĩ. Không biết là ai đang lải nhải nhốn nháo gì đó.

Chẳng lẽ nơi núi sâu rừng già này lại có nhiều người thế à?

Tử Du vượt qua đám cỏ dại và thấy trước mặt bỗng nhiên trống trải hẳn. Nơi này là một mảnh đất trống nho nhỏ.

Nàng chỉ thấy một mảnh xanh ngắt, chẳng thấy bóng người nào, chỉ có mấy cây đại thụ không gió cũng tự lắc lư vui vẻ chào hỏi ríu rít.

“A, là anh rể!” Có người mắt sắc hét toáng lên.

Đồng bạn bên cạnh lập tức nịnh hót, “Anh rể đã về!”

“Hôm nay anh rể mang cái gì về vậy?”

Có đứa đốp luôn: “Anh rể dẫn một nữ yêu tinh về nhà!”

“…”

Doanh Chu chẳng bao giờ thèm so đo với đám thụ tinh lúc nào cũng hưng phấn quá độ này mà chỉ ngửa đầu hỏi: “Tiểu Xuân đâu?”

Lúc này một vị cô nương nào đó ngọt ngào thỏ thẻ vươn cành lá đáp: “Đại vương ở trong nhà đọc truyện tranh.”

Hắn gật đầu: “Đã biết.”

Tử Du chưa từng tiếp xúc với thụ yêu, cũng không biết trên đời này có thụ yêu tồn tại vì thế nàng nhìn chằm chằm đám cây to mà trợn mắt há hốc mồm. Nàng đang sợ run lên thì nghe thấy chàng trai kia gọi mình thế là lập tức bối rối đáp, “A, xin lỗi, là ta thất lễ.”

Doanh Chu cũng không để ý mà chỉ nói, “Theo tao vào đây đi.”

“Được, được.”

Lúc này nàng mới để ý thấy bên cạnh có một căn nhà bốn gian nhỏ xinh. Đây không phải nhà gỗ tầm thường đơn sơ của nhà nông mà được lợp ngói giống nhà cửa trong các thành trấn lớn, tinh xảo hơn cả nhà dưới chân núi.

Không ngờ nơi núi hoang lại có ngôi nhà tinh xảo cỡ này.

Nàng âm thầm than và chỉ cảm thấy những gì mình thấy hôm nay đều là chuyện hiếm có, đời này chắc khó mà gặp lại.

Tử Du mới vừa bước vào sân đã thấy cửa phòng mở két một tiếng rồi một bóng người màu hồng vui mừng vọt ra ngoài sau đó dang hai tay ôm lấy chàng trai kia một cách tự nhiên.

“Doanh Chu, Doanh Chu, sao lần này chàng đi lâu thế? Ta nhớ chàng muốn chết!”

Ánh mắt, thần thái của hắn lập tức thay đổi, ngay cả đuôi lông mày cũng mang theo mềm mại, “Lúc ở Hà Bắc ta gặp động đất nên phải giúp đỡ di dời nạn dân vì thế mới chậm trễ một chút.”

Vị cô nương trước mặt môi hồng răng trắng, búi tóc buông lỏng. Có lẽ vì trong phòng ấm áp, bên ngoài lại lạnh nên khi nàng ngẩng đầu từ lòng hắn thì cái mũi hơi đỏ lên: “Bên ngoài có trò gì vui không?”

Doanh Chu hơi kéo tay nàng đang ôm eo hắn. Có người ngoài ở đây nên không tiện thân mật quá vì thế hắn chỉ lơ đãng vén lọn tóc đen bên cổ nàng và mỉm cười nói: “Đồ chơi thì nhiều nhưng không vội, lát ta lấy cho nàng xem.”

Lúc này hắn mới quay người giới thiệu vị khách phía sau, “Trên đường về ta gặp vị này tới chữa bệnh. Nàng khám cho mẹ nàng ấy xem.”

Hóa ra vị cô nương này mới là thần y.

Tử Du cực kỳ kinh ngạc và lập tức nghiêm túc hơn hẳn. Nhìn đi, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt được. Người ta còn nhỏ thế đã được vạn yêu ca ngợi là thần y vô song ….

Tiểu Xuân thấy thế thì lập tức đồng ý, “Được, không thành vấn đề, cứ giao cho ta.”

Thấy thế Tử Du lập tức buông giỏ và ôm mẹ mình giao cho đối phương sau đó giải thích bệnh tình, “Thần y, chuyện là một tháng trước mẹ ta -“

“Không cần nói kỹ đâu.” Doanh Chu vươn tay ngăn nàng và nói, “Nàng ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ ngươi. Giờ ngươi đi với ta tới chỗ này, có việc khác cần nhờ ngươi hỗ trợ.”

Thần y dã dặn dò thì Tử Du đâu dám chậm trễ. Nàng tưởng mình phải đi chuẩn bị thuốc gì đó, giống như máu từ đầu quả tim gì đó giống trong sách. Vì người thân ruột thịt thì dù có lên núi đao, xuống biển lửa nàng cũng không từ nên lập tức nghiêm túc đi theo Doanh Chu tới nhà bếp.

“Trời lạnh thế này vẫn nên nướng cả con dê ăn mới ngon.”

Hắn xắn tay áo và giới thiệu dụng cụ, “Chỗ này là thớt gỗ, dao, nồi, dầu, muối, tương, giấm, củi, đá lửa, cái gì cũng đủ. Ngươi cảm thấy còn thiếu cái gì cho món dê nướng thì cứ nói, ta phải tới phía bắc ngọn núi bắt thêm ít dê, trên đường về ta sẽ mua bổ sung.”

Tử Du: “Không, không thiếu, rất đầy đủ rồi.”

Hắn nghe thế thì mỉm cười đáp, “Vậy là tốt rồi.”

Lúc hắn chuẩn bị rời đi Tử Du vội gọi hắn lại, “Công tử, thung dung này với tiền công -“

Doanh Chu nghiêng mặt nở nụ cười ấm áp hiền lành, “Không cần. Ngươi làm tốt bữa cơm này là coi như trả xong phí chữa bệnh. Đây là quy định của Bạch Vu Sơn.”

Vì thế trong lúc mẹ đang được chữa trị thì Tử Du cũng bắt đầu bắc giá nướng thịt trong nhà bếp.

Bạch Vu Sơn bây giờ phải nói là khác xưa rất nhiều. Qua lời truyền miệng của hai con linh miêu, một ổ nhím và đám yêu quái to nhỏ khác thì nơi này nghiễm nhiên đã biến thành một nơi thần bí và thần thánh.

Lời đồn về thần y trải rộng bốn phương tám hướng, thi thoảng sẽ có yêu ma quỷ quái tới cửa xin chữa bệnh. Cũng có kẻ ngàn dặm xa xôi chạy tới cầu học nhưng lại bị Tiểu Xuân uyển chuyển cự tuyệt.

Doanh Chu cho rằng đây cũng là một hướng đi tích cực, ngẫu nhiên có người tới thăm cũng giúp nàng đỡ buồn. Còn về phí chữa bệnh ư? Một chút cơm canh, một chút thổ sản hoặc đồ chơi mới lạ đủ để giải nỗi nhớ về mỹ vị nhân gian của Tiểu Xuân là được. Biện pháp vẹn toàn cả đôi bên lại giúp được ngàn vạn sinh linh này chính là do hắn đề xuất.

Dù sao thì Doanh Chu cũng không dám khen tay nghề nấu nướng của mình.

Con cáo sa mạc này bị nội thương, kinh mạch bị tổn hại khiến tu vi bị giảm. Nếu chỉ dựa vào kỹ năng chữa bệnh của nàng là không đủ vì thế Tiểu Xuân ra ngoài sân nhặt một quả sồi “trị bách bệnh” về cho bà ấy ăn. Đợi khoảng nửa ngày bà ấy đã hồi phục hoàn toàn.

Quả sồi này đúng là vật lạ. Lúc trước ở trấn Bạch Thạch Hà nàng dùng nó cứu mạng Doanh Chu. Sau đó nó được truyền ra ngoài vì thế bao nhiêu người muốn dùng ngàn vàng tới mua. Đáng tiếc tiền tài không có tác dụng gì với nàng, lâu nay nàng chỉ dùng hai quả chuộc lại cái răng nanh mà trước đây Doanh Chu đã bán cho Vọng Hải Triều. Còn lại nàng dùng để chữa cho người hoặc yêu quái tới đây cầu xem bệnh.

Bởi vì có Ôn Huệ nên gần trăm năm nay nhà họ Ôn vẫn duy trì quan hệ không gần không xa với bọn họ.

“Thần y.”

Tử Du đứng trong sân ngóng cổ hỏi, “Thịt dê sắp chín rồi, ngài muốn ăn trong phòng hay ra ngoài này ăn?”

Tiểu Xuân lập tức hoàn hồn và vui vẻ đáp: “Ăn trong sân!”

Sắp tới cuối năm nên Bạch Vu Sơn cực kỳ lạnh. Chỉ có nơi này là khác một chút, bởi vì Doanh Chu dùng Thái Dương Chân Hỏa dựng kết giới nên gió tuyết mới bị ngăn đi ít nhiều.

Lúc con dê được nướng chín thì mẹ của Tử Du cũng đã có thể biến thành hình người và ra ngoài đi lại một chút. Tử Du thấy thế thì vui quá khóc nức nở. Không ngờ mới chỉ qua mấy canh giờ mà mẹ nàng đã khôi phục thần trí. Bồ Tát sống cũng chưa chắc đã linh nghiệm được như thế này.

Vì thế nàng muốn quỳ xuống dập đầu cảm tạ Tiểu Xuân.

“A, không cần, không cần.”

Nàng xoa xoa hai tay và không để ý nói, “Mau ngồi xuống ăn cùng đi, để lâu ăn không ngon đâu.”

Kết giới cũng không phải quá tốt, mất đi bầu không khí mùa xuân vì thế nàng còn dặn Doanh Chu để chừa vài khe hở để nàng có thể trải nghiệm mùa đông lạnh giá.

Dê hoang dã không có nhiều thiên địch nên con nào con nấy non mềm, tươi rói. Lúc này dê nướng vàng, cắt một miếng xuống chỉ thấy da giòn xốp, mỡ chảy xuống thơm phức. Tương ớt được quết đều khiến người ta ăn cực kỳ đã.

Tiểu Xuân mải ăn nhưng vẫn không quên khen ngợi, “Tay nghề của ngươi đúng là quá tốt. Ta nhớ mấy năm trước có con lạc đà tinh cũng từ tây bắc tới nướng thịt cho ta ăn nhưng mà còn tệ hơn đồ mua ở chợ dưới núi.”

Tử Du khiêm tốn hai câu: “Lạc đà ăn cỏ nên không giỏi xử lý mấy món thịt.”

Nàng còn phát hiện vị lang yêu vốn thích thịt phía bên cạnh chỉ chăm chăm thái thịt dê cho thần y, còn bản thân thì ăn uống chậm rãi. Ngẫu nhiên hắn sẽ ăn một hai miếng, nhưng chưa bao giờ để bát của thần y trống.

“Ừ, bát nước chấm này của ta không tồi, vừa ngọt vừa cay, nàng có muốn nếm thử không?” Doanh Chu đẩy chén nước chấm trước mặt mình tới chỗ nàng.

Nhưng khổ nỗi hai tay Tiểu Xuân đều là thịt nên không có cách nào thử. Hắn đành bất đắc dĩ cắt một miếng thịt xuống chấm sốt và đút cho nàng ăn.

Nàng ăn đến độ miệng bóng nhờ và liên tiếp gật đầu: “Ngon, ta muốn nước chấm này.”

Thấy tình cảnh ấy thì người mù cũng biết hai bọn họ là một đôi.

Tiểu hồ yêu vừa hâm mộ vừa thấy lòng mất mát rồi lại buồn bực hoài nghi: lang yêu và thụ yêu là hai chủng tộc cực kỳ xa nhau, sao có thể kết đôi được?

Tiếng lửa lách tách trong sân nhỏ rốt cuộc cũng rơi vào tai đám thụ yêu cao lớn chung quanh. Tuy vẫn chưa thành hình nhưng tụi nó đã ngửi được chút mùi.

Đám thụ tinh gần sân nhà lập tức thảo luận.

“Mau nhìn đi, đó chính là dê nướng cả con mà ngày nào Đại vương cũng nhắc đến ấy.”

Cây ngô đồng cào cấu tai mình, “Kỳ quái, sao sau khi nướng dê lại có bộ dạng kia nhỉ? Bề ngoài nó phẳng lỳ, khác hẳn bộ dạng chúng ta thấy hàng ngày.”

Một cây sồi đáp: “Ngu thế, vì phải làm lông trước mới nướng chứ.”

Có người khó hiểu suy tư, “Rốt cuộc ăn là thế nào nhỉ? Đại vương và mọi người đang nhét con dê vào bụng thì phải.”

Rồi nó bắt đầu đánh giá thân thể của chính mình: “Lần sau có con dê đi qua ta cũng kéo nó vào trong thân cây là coi như đã ăn phải không.”

Cây ngô đồng trầm mặc: “Ta cảm thấy ngươi đừng làm thế thì hơn.”

“Nghĩ nhiều thế để làm gì, chờ tương lai có hình người chúng ta sẽ có thể nếm được vị thịt nướng chứ sao?”

Cây sồi nhỏ là cái cây mọc từ một quả sồi bình thường từ bản thể của Tiểu Xuân. Mấy năm qua đám đại thụ vây quanh nó lục tục khai mở linh trí nhưng thân phận của nó vẫn là đặc biệt nhất. Tính theo huyết thống bình thường thì nó và Tiểu Xuân chả có quan hệ gì, nhưng theo huyết thống của đám cây cỏ thì hình như là mẹ con.

“Tu luyện quá phiền toái, không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa.”

Người bên cạnh trấn an: “Không phải Đại vương đã nói rồi à? Mau nhờ dì nhỏ cho chúng ta ít thuốc, như vậy sẽ giúp hấp thu linh khí nhanh hơn.”

Lời này vừa ra đám thụ linh đều cảm thán.

“Khi nào dì nhỏ mới tới?”

“Lúc nào dì nhỏ mới lại ghé qua nhỉ”

“Ta muốn dì nhỏ tới nhanh!”

“Thật sự muốn!”

Một đống lời nói líu ríu chảy vào trong sân mang theo ồn ào và náo nhiệt và tăng thêm không khí cho bữa tiệc thịt nướng đang diễn ra. Hoàn cảnh lập tức sinh động hơn nhiều.

Tử Du nghe xong lập tức mỉm cười hàn huyên với Tiểu Xuân: “Bình thường thụ yêu đều hoạt bát như thế này sao?”

“Ngày nào bọn họ cũng ồn ào như thế này!” Doanh Chu chậm rãi đáp lời và rót rượu cho mọi người.

“Rất tốt,” Tiểu Xuân vỗ tay vui mừng, “Ta cảm thấy rất náo nhiệt.”

“Đúng vậy.” Tử Du đương nhiên muốn hùa theo chủ nhà, “Sống ở nơi này hẳn rất vui.”

Tiểu Xuân nghe thế thì lập tức cười, tay cầm bát, “So với trước kia thì vui hơn nhiều.”

Mẹ Tử Du đang nâng chén rượu cảm ơn Doanh Chu đòng thời nói với con gái, “Tiểu Du, sao con không hiểu chuyện như vậy? Mau kính rượu cảm ơn thần y.”

Con cáo nhỏ bị mẹ trách mắng thì hơi tủi thân sau đó xoắn tay giải thích, “Mẹ, con không thất lễ. Vừa rồi con đã tặng toàn bộ thung dung cho Tiểu Xuân thần y rồi.”

“…”

Không hiểu sao bà ta đột nhiên muốn nói lại thôi, mày hơi nhíu lại. Doanh Chu lặng lẽ nhích lại gần Tiểu Xuân và cúi đầu hỏi nàng, “Bà ấy đang nghĩ gì thế?”

Nàng vừa uống rượu vừa nghe hết những lời oán thầm trong lòng đối phương: “Bà ấy đang càu nhàu con nhỏ này đúng là không biết tính toàn, thung dung khó đào như thế sao không chừa lại một ít?”

Để tránh rơi vào tình cảnh xấu hổ như năm xưa cứu Doanh Chu và bị hắn nghe hết suy nghĩ trong lòng nên Tiểu Xuân đã có chút thay đổi với đám quả của mình. Vốn tưởng nàng sẽ cắt đứt được liên hệ với đối phương nhưng không ngờ nàng lại có được một thu hoạch bất ngờ khác.

Lúc này chợt Tử Du bổ sung thêm một câu: “Nhưng Tiểu Xuân thần ý không chịu lấy.”

Bà mẹ lập tức giãn mặt mày, trong lòng thầm nhủ: Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Bề ngoài bà ấy chẳng để lộ gì mà nhặt một túi thung dung nhét vào tay Tiểu Xuân, nước mắt lưng tròng nói: “Ấy, thế sao được! Thần y đã cứu ta một mạng, chút lễ mọn này chỉ là để bày tỏ tấm lòng, ngài vẫn nên nhận lấy thì hơn.”

Nàng chợt nghe thấy đối phương thầm cầu trong lòng: lấy ít thôi, lấy ít thôi. Vì thế nàng giật giật khóe miệng từ chối: “Không được, không được, thật sự không được, ta không cần đâu.”

“Nhận lấy đi, cũng không phải thứ tốt gì.”

Một năm cũng mới đào được vài cái.

Tiểu xuân: “…”

Chả trách người đời đều nói hồ ly nhiều tâm tư, quả nhiên không sai.

Một con dê hơn 40 cân ăn một bữa cũng mới được hơn nửa, để lại còn ăn thêm được hai ngày nữa.

Tiểu Xuân tiễn mẹ con hồ ly xuống núi. Trước khi đi Tử Du vẫn băn khoăn và để lại một tua lông cáo và nói ngày nào cần hỗ trợ cứ đến Điền Khâu ở tây bắc tìm tộc cáo sa mạc.

“A, hai con hồ ly tinh kia đi rồi hả?”

Một cây hoa hồng mảnh khảnh dùng cành cây làm mái che và nhìn về phương xa.

Cây ngô đồng mắt sắc nói: “Ta thấy con hồ ly nhỏ kia cứ nhìn anh rể nhà chúng ta mãi.”

“Nàng ta còn lưu luyến mỗi bước kia kìa.”

Cây sồi nhỏ: “Anh rể đẹp như thế ai mà chẳng thích.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Một cái cây khác xấu hổ dùng cành lá che mặt than, “Ta cũng thích nhìn anh rể. Huynh ấy vừa dịu dàng, giọng còn hay nữa.”

Trong lúc đám thụ tinh đang huyên thuyên thì Tiểu Xuân nắm tay Doanh Chu đi theo sườn núi lên nhà. Chân núi không có kết giới che chở nên tay nàng lạnh buốt. Nàng thò tay vào vạt áo hắn cho ấm, tư thế không được tão nhã cho lắm nhưng nàng vẫn cười nói vui vẻ.

“Đã sắp mười mấy năm ta không ra khỏi núi rồi. Hiện tại không biết nhân gian có còn giống như trước hay không.”

“Ừ, nhiều thứ mới lắm.” Hắn rũ mắt và nhếch miệng nhìn nàng, “Năm nay ta tới kinh thành mua được không ít đồ chơi mới lạ.”

“Tốt quá!”

Trong sân có một cái bàn đá, bên cạnh có một cái võng nhỏ để Tiểu Xuân ngủ trưa mỗi ngày. Hai người ngồi xuống cạnh bàn đá và mở túi Càn Khôn Doanh Chu mang theo bên người. Hắn lấy ra một cái hộp gỗ lớn tinh xảo, một cái ống bằng kim loại không biết để làm gì, một bộ sách được đóng bìa cẩn thận để trong hộp và một đống đồ lặt vặt khác. Trong đó hình như có thứ gì chuyển động tí tách.

Tiểu Xuân lập tức nhẹ sờ phần ngoài của cái hộp gỗ với một mặt trong suốt thì nghe hắn giới thiệu: “Đây là đồng hồ báo giờ.”

“Đồng hồ báo giờ?”

“Đúng, mỗi ngày có mười hai canh giờ, mỗi giờ có bốn khắc, một khắc có mười lăm phần. Tất cả đều được khắc bên trong, tiện hơn đồng hồ nước mà trước đây chúng ta dùng rất nhiều. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Cũng không cần thêm nước.” Doanh Chu ở bên cạnh dạy nàng cách sử dụng, “Nàng xem, mỗi một canh giờ nó sẽ báo, buổi sáng cũng tiện thức dậy.”

Tiểu Xuân nghiêng tai cảm nhận và hào hứng nói, “Tiếng động cũng dễ nghe nữa.”

“Sau này lúc nàng tu luyện, xuống bếp, ngủ trưa gì đó cũng không cần nhớ thời gian nữa. Có phải rất có ích không?”

Đám cây cối chung quanh cũng không chịu cô đơn mà vói chạc cây vào xem mấy thứ mới mẻ, miệng nháo nhào thảo luận.

“Còn cái này thì sao?” Nàng chơi cái đồng hồ khắc hoa một lát mới sờ tới cái hộp gỗ bên cạnh, “Một bộ sách à?”

Tiểu Xuân mở trang sách đầu ra và tự đọc: “Truyện gì dài thế, nó nói về cái gì vậy?”

“Ta cũng không rõ lắm.”

Doanh Chu đâu thích xem mấy cuốn sách kiểu này vì thế chỉ trả lời qua loa, “Nhưng gần đây sách này được truyền bá rộng rãi trong nhân gian, cả thành đều biết nên ta mua về cho nàng đọc chơi.”

“Oa, Nữ Oa vá trời nè, hóa ra cái này nói về chuyện Nữ Oa, vậy chứng tỏ rất có duyên với ta!” Tiểu Xuân cực kỳ yêu thích, “Thật tốt quá, ta sẽ chậm rãi đọc.”

Đám đại thụ đang rình xem từ bên trên thấy cái gì cũng tò mò sau đó túm tụm lại thảo luận.

“Toàn thứ quý giá như thế ắt anh rể đã phải tiêu rất nhiều tiền.”

“Xời, thế đã là gì, anh rể có tiền mà.”

Có người lập tức hâm mộ: “Anh rể thật là tốt.”

Trong lúc ấy Tiểu Xuân cầm cái ống bằng kim loại và nheo một mắt nhìn chỉ thấy tối đen, không biết là cái gì.

“Cái thứ ấy gọi là súng bắn chim, là binh khí mới mà con người tạo ra. Uy lực rất mạnh, nhưng không phải dùng như thế.”

Doanh Chu sửa lại tư thế cho nàng: “Nào, tay cầm chặt, đầu ngón tay đặt ở đây.”

Hắn nâng cánh tay của nàng và nói: “Ấn chỗ này.”

Còn chưa dứt lời một cơn gió mạnh mang theo lửa khói bắn thẳng về phía trước, sượt qua đầu cây hoa hồng đang thò đầu thò cổ xem và va vào rừng cây phía sau với tư thế dũng mãnh.

Một câu “anh rể thật tốt” bị tiếng đạn lấn át.

Đám thụ linh hét thảm thiết: “Anh rể!!!”

Doanh Chu cười hối lỗi, “Không cố ý, không cố ý.”

Đám cây to hốt hoảng giúp bạn mình dập lửa.

“A, bên này vẫn còn.”

“Đập chỗ kia nữa.”

Tiểu Xuân hoàn toàn bị cái ống bằng đồng trong tay hấp dẫn. Thật không thể tin được một thứ nhỏ bé thế này lại có uy lực lớn như thế.

“Hiện giờ vũ khí của người phàm đúng là lợi hại. Ngay cả yêu quái mà yêu lực yếu một chút sợ cũng không chống lại được.”

Hắn vừa uống trà vừa chậm rãi nói, “Sau này mọi người không thể lơi lỏng việc tu luyện. Nếu không tương lai trăm năm sau giữa con người và yêu quái ai hơn ai còn chưa biết được đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc