Mọi chuyện xảy ra trong buổi sáng sớm ấy. Sau một đêm ăn ngủ ngoài trời, Tiểu Xuân vừa thức dậy đã chăm chỉ xới đất cho cây non của mình. Doanh Chu thì ngồi bên bờ sông tùy tiện nhặt hòn đá ném lên mặt sông.
Trong lúc ấy hắn phát hiện người nào đó đang nhìn chằm chằm mình thế là nhíu mày không hiểu nàng lại dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn làm gì nữa đây.
Doanh Chu không hiểu được mà hỏi: “Làm sao?”
Tiểu Xuân đột nhiên sửng sốt và kinh ngạc hỏi: “Ngươi không nghe thấy lời nói trong lòng ta sao?”
“Ngươi có nói thầm cái gì à?”
Lời vừa ra khỏi miệng hắn mới hoảng hốt phát hiện ra hình như hôm nay tai hắn thanh tịnh hơn mọi hôm nhiều.
Doanh Chu lập tức ngưng thần tĩnh khí nhưng trong đầu hắn mọi thứ yên ắng, giống một bữa tiệc linh đình đột nhiên tan đi. Bầu không khí ấy sao mà nó bình thản đến mức hơi tịch mịch.
“Ngươi thật sự nghe không thấy sao?” Tiểu Xuân dán tới sau đó bỗng nhiên trầm mặc.
Doanh Chu: “……”
Khóe mắt hắn vô cớ nhảy dựng lên và nhìn bộ dạng của đối phương, “Vừa rồi ngươi mắng ta trong lòng đúng không……”
Nàng lập tức cảm thấy mình bị lừa, “Thế mà ngươi còn bảo không nghe thấy!”
Cái này còn cần phải nghe hả?
Hắn dùng mông cũng đoán ra!
Hắn duỗi tay tính tính thì thấy từ lúc bị thương ở Bạch Thạch Hà trấn tới giờ đúng một tháng. Nói vậy tức là năng lực tâm linh tương thông do quả sồi của Tiểu Xuân mang tới kỳ thật sẽ không duy trì vĩnh viễn mà chỉ được khoảng 30 ngày.
Doanh Chu mím miệng, rũ mắt làm lơ kẻ bên cạnh vẫn lải nhải hỏi nãy giờ. Sau đó hắn nhẹ thở ra một hơi, đồng thời kinh ngạc vì bản thân lại cảm thấy hơi cô đơn. Nghĩ đến sau này có lẽ sẽ không được nghe những âm thanh kỳ quái nữa, không được nghe mấy câu chửi thầm trong ngoài bất nhất của nàng nữa thế là hắn lại bắt đầu lo được lo mất.
Thôi kệ……
Hắn đột nhiên hất đầu nghĩ vốn dĩ cũng không có gì tốt.
“Ơ —— Doanh Chu? Doanh Chu……” Tiểu Xuân giơ tay lắc lắc trước mặt hắn, “Ngươi có đang nghe không?”
Lúc này Doanh Chu mới giật mình lấy lại tinh thần và mê mang hỏi: “A, cái gì?”
“Ta nói.” Nàng ôm chậu cây mang theo vẻ mặt chờ mong, “Ngươi có thể biến thành nguyên hình cho ta sờ một chút không? Biến to hay nhỏ đều được, ta không kén chọn đâu!”
Mãi một lúc Doanh Chu vẫn không hiểu gì cả. Sau đó hắn hiểu và lập tức xù lông rồi theo bản năng lùi về sau đề phòng nhìn nàng: “Thế sao được?! Ta là người tùy tiện như vậy sao?”
Nàng lại còn dám mặt dày nói không kén chọn.
Tiểu Xuân nghe thế thì rất khó hiểu: “Cái này và ‘tùy tiện’ thì có liên quan gì?”
“Đương nhiên là có liên quan, người lớn trong nhà không dạy ngươi……”
Nói tới đây hắn nhớ ra nàng quả thực không có ai dạy bảo thế là đành sửa miệng, “Đều là yêu quái đã thành người mà lại hóa thú cho người khác chạm vào là việc mất mặt ngươi có biết không?”
“Không hề mất mặt.” Tiểu Xuân đáp gọn lỏn, “Lúc ta làm cây non chả phải hai con linh miêu vẫn lau lá cho ta đấy thôi. Tụi nó chạm vào hết một lượt từ trên xuống dưới, mà lúc ấy có thấy ngươi nhảy dựng lên đâu.”
Doanh Chu: “……”
Hắn quên mất.
Chủ yếu là do cỏ cây thành tinh không nhiều, vì thế hắn chả có khái niệm gì với cái tộc này hết.
“Ta……” Hắn đuối lý nói lắp một lát, đến tự tin cũng chạm đáy, “Lúc ấy ta…… không nghĩ nhiều như vậy.”
Doanh Chu rối rắm khẽ cắn môi, “Tóm lại việc này chỉ có người trong nhà hoặc, hoặc phu thê đã thành thân mới có thể làm, ngươi hiểu chưa?”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm hắn và không hiểu gì cả.
Đám thú này lắm quy củ thế.
Không giống cây cối bọn họ.
Cả một cây sồi trắng che trời với cành lá sum xuê như nàng không biết đã bị bao nhiêu người sờ hoặc dựa vào ngủ rồi. Thậm chí có động vật còn đi tè dưới gốc cây của nàng ấy.
Thế mà nàng có nói gì đâu?
*
Sau giờ ngọ trời mưa như trút.
Mưa tháng chín khó có lúc to thế, đã vậy nó còn tới đột ngột. Bọn họ đi được nửa đường thì mưa trút xuống, cả con đường quan đạo mênh mông hơi nước dày dặc.
Gần đó không có thôn làng gì, cảnh vật hoang vắng cực kỳ.
Doanh Chu căng nửa cái áo khoác che cho Tiểu Xuân sau đó hai người chật vật chạy như điên, cuối cùng cũng tìm được một gian nhà gỗ rách nát. Cái nhà này tuy đã sụp gần như không còn gì nhưng may vẫn có một góc mái ngói miễn cưỡng giúp che mưa.
Nàng đứng trong góc nhỏ phủi bụi nước trên tóc và quần áo. Không biết qua bao lâu mưa này mới ngừng.
Tiểu Xuân nhìn không trung mà buồn rầu: “Sao ta lại cảm thấy tốc độ chúng ta đi đường bây giờ chậm hơn trước kia nhỉ?”
Doanh Chu ném cho nàng một ánh mắt khinh thường, “Bởi vì ngươi hiện tại không phải cái cây non nữa.”
Lúc trước nàng ở trong chậu nên hắn có thể ôm cái chậu và bước đi như bay. Sức bàn chân hắn rất nhanh, so với xe ngựa bình thường còn nhanh hơn một chút. Hiện giờ có Tiểu Xuân đi theo nên hắn cần để ý tới tốc độ của nàng và đương nhiên phải chậm lại.
“Hóa ra là như thế……” Nàng cúi đầu cân nhắc trong chốc lát rồi đưa ra đề nghị, “Vậy ngươi ôm chậu và cõng ta, vậy có nhanh hơn không?”
Doanh Chu: “…… Ngươi có lương tâm chút đi.”
Này còn là tiếng người không?
Tiểu Xuân búng tay một cái và bừng tỉnh: “Đúng rồi, ta có thể chui vào cây non, như vậy ngươi sẽ không tốn sức nữa.”
Nhưng vừa dứt lời hắn đã buột miệng thốt ra: “Không được!”
Nói xong chính hắn lại ngập ngừng rồi ngậm miệng luôn.
“Vì sao không được?”
Doanh Chu ôm chậu hoa và nghiêng mặt đi, “Dù sao cũng không được.”
Mưa tạnh dần, nước chảy từ mái ngói xuống thành dòng và tụ trên mặt đất. Tiểu Xuân nhìn chằm chằm dòng nước nửa ngày, tay ngứa ngáy lấy chậu cây của mình tới hứng, coi như ăn vặt.
Nếm thử mùi vị…… ấy, không được tươi mát cho lắm.
Đúng lúc này có một tiếng rên rỉ cực nhẹ chợt truyền vào tai nàng. Nó lẫn trong tiếng nước mưa nên không quá rõ ràng, lại đứt quãng.
“Hử?”
Tiểu Xuân theo động tĩnh mà băn khoăn nhìn quanh, hình như là truyền tới từ sau nhà.
Nàng kéo Doanh Chu rồi vừa giơ tay che đầu cẩn thận vòng qua đống gạch ngói ngổn ngang để ra phía sau. Sau khi đẩy đống xà ngang ra nàng một cục lông cuộn tròn run rẩy đập vào mắt.
Đồng thời lúc ấy hai người đều ngây ra.
Doanh Chu lộ vẻ mặt kinh ngạc sau đó không hiểu sao lại hơi nhíu mày.
Còn Tiểu Xuân thì không thể nhịn được trợn mắt, trong đó là ánh sáng lập lòe lấp lánh.
Có rồi!
Một con chó nàng có thể tùy tiện sờ nắn!
“Tạch”, thanh củi nửa ướt bùng lên trong tay Doanh Chu.
Cơn mưa kia tới gần chạng vạng mới ngừng. Lúc này Tiểu Xuân tìm một gốc cây coi như sạch sẽ để nghỉ chân rồi lấy một cái khăn cũ từ trong bao quần áo và lau người cho con chó kia.
Nó là một con chó con, lông ngắn màu nâu, bốn chân lại trắng. Được nàng ôm vào lòng thế là nó không giãy giụa cũng không chạy loạn mà chỉ liên tục nức nở.
“Cũng may không bị thương chỗ nào. Mày là đứa nhỏ be bé phải không?” Nàng xoa xoa cổ con chó con và thấy kỳ quái, “Sao cứ hừ hừ mãi thế, đói à?”
Trên Bạch Vu Sơn có rất nhiều chim, tiếp theo là hổ báo sài lang, rất ít khi có chó mèo đã được thuần dưỡng đi qua. Khác với đám mãnh thú trong núi sâu rừng thẳm, đám chó mèo nhà này cực kỳ phúc hậu lại vô hại, hai mắt ngập nước.
Tiểu Xuân thấy lòng mình nở hoa và không nhịn được cầm chỗ bánh rán còn lại đút cho nó ăn.
Biết là ăn thế là thằng nhóc kia vẫy cái đuôi nhỏ như điên. Nó ăn ngấu nghiến từng miếng một, ăn xong còn rất biết xem sắc mặt người khác và vô lại nghiêng đầu cọ cọ mu bàn tay nàng.
Doanh Chu ngồi dựa vào một tảng đá ở bên cạnh, cánh tay gác lên đầu gối, ánh mắt lạnh lẽo bàng quan nhìn con chó khốn nạn kia đang làm nũng.
Trước giờ hắn chưa từng thấy con chó nào lắm mồm như con này. Ngay cả lúc ăn nó cũng không quên hừ hừ mãi, nhìn cũng không còn nhỏ lắm, chẳng phải đã cai sữa rồi à?
Quả nhiên chó nhà quê phần lớn đều không được dạy dỗ tử tế.
Mắt thấy đối phương liếm miệng, bẹp bẹp xoắn xuýt rúc vào lòng Tiểu Xuân thế là hắn nhíu mày thật chặt.
Cái đồ hay ra vẻ.
Ấy thế nhưng nàng lại rất thích, còn dùng pháp thuật ngưng tụ nước trong cho nó giải khát.
“Doanh Chu!” Tiểu Xuân dùng hai tay bế con chó con lên rồi giơ cho hắn xem như hiến vật quý, “Ngươi xem! Đáng yêu không?”
Đáng yêu chỗ nào……
Hắn liếc mắt tới, miệng lại không nói lời nào. Hắn cứ thế nhìn chằm chằm con chó kia và nhẹ chu môi, mặt mũi đều là ghét bỏ.
Nhưng Tiểu Xuân vẫn không ngừng khen, còn gảy gảy lỗ tai con chó con: “Ngươi nhìn tai nó này, mềm oặt, có phải rất giống ngươi không? Sờ thích cực kỳ, aizzz, đúng là cùng tộc, khí thế cũng giống nhau……”
Rốt cuộc Doanh Chu cũng mở miệng đánh gãy lời nàng, “Ta và nó không phải cùng tộc.”
“À……” Nàng nhớ tới nguyên do trong đó thì lập tức nghiêm túc nói, “Đúng vậy, ngươi là nửa sói nửa chó, ắt sẽ hung ác hơn nó một chút.”
Doanh Chu: “……”
Trực giác nói cho hắn biết lời này của nàng không phải lời hay gì.
Có lẽ được nàng đút cho ăn nên hiện tại con chó con cực kỳ dính nàng. Chỉ cần nàng sờ nó một hai cái là nó sẽ gâu gâu không yên, còn dám hếch mặt, hai chân bám lên ngực nàng. Hai cái chân ngắn củn kia gác một cái thế là mũi nó nhắm thẳng cổ nàng mà ngửi ngửi khiến nàng bật cười.
Doanh Chu quả thực không còn mặt mũi nào mà nhìn nữa nên dứt khoát dịch tầm mắt, cơ bắp bên môi căng lên.
Thật là…… Không biết lễ nghĩa liêm sỉ, đồi phong bại tục.
Đám chó bên ngoài đều thế này sao? Còn nhỏ thế đã lăng nhăng, quá hiểm ác.
“Hả, sao mày vẫn hừ hừ? Hay là nhớ nhà?” Tiểu Xuân vớt nó lên, “Mày có phụ mẫu không? Để tao xem nào.”
Nàng đặt con chó con lên đùi và thấy nó ngửa người thế là nàng bừng tỉnh, “Hê hê, mày là nam hài hả?”
Doanh Chu: “……”
Hắn thật sự không nghe nổi nữa rồi nên đành bất đắc dĩ nói: “Tiểu Xuân……”
Đang nói thì hắn bỗng dừng lại. Có lẽ con chó kia chơi đến nghiện, lại thấy Tiểu Xuân hiền lành dễ thân nên nó cũng vui sướng chạy qua chỗ Doanh Chu.
Nàng thấy thế thì vui vẻ hô hét: “Ngươi xem, nó còn biết nhận thân kìa, nó thích ngươi chưa kìa.”
Con chó con chạy như điên tới trước mặt hắn, còn chưa đứng vững đã cảm thấy một bóng đen thật lớn phủ xuống đầu. Nó ngẩng đầu lên và lập tức cảm nhận được hơi thở uy hiếp như dời non lấp biển tới từ đồng loại.
Đối phương híp mắt, hàng mi dài che nửa con ngươi đang thong thả ung dung mà nhìn chằm chằm nó.
“À, thế à?”
Con chó con: “……”
Phản ứng của các loài thú đa phần xuất phát từ bản năng, tuy Doanh Chu mang hình người nhưng nó vẫn cảm nhận được uy nghiêm của kẻ cường đại thế nên con chó con lập tức bẹp tai, kẹp chặt đuôi chạy trốn vào lòng Tiểu Xuân.
Doanh Chu không nhịn được thở dài.
Aizzz.
Cỏ cây vào đêm thường sẽ mệt mỏi sớm.
Ánh trăng vừa lên cao Tiểu Xuân đã nằm dưới tàng cây ngủ say. Nàng uốn gối cuộn cả người trong khi con chó con kia thì rúc trong khuỷu tay nàng. Một cây một chó cứ thế ngủ như chết.
Doanh Chu ngủ ở một phía khác của đống lửa.
Núi rừng yên tĩnh. Côn trùng của cả cánh rừng không hiểu sao kêu cực kỳ vui sướng, thi thoảng còn có vài tiếng cú mèo vang lên. (Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang runghophach.com) Thính lực của hắn vốn tốt vì thế hắn che tai lăn lộn hơn một canh giờ rồi mà vẫn không ngủ được.
Cuối cùng Doanh Chu không chịu nổi mà ngồi dậy mang theo búi tóc lộn xộn đi tới chỗ tàng cây.
Con chó nào đó không hề phát hiện ra mà vui vẻ rúc bên cạnh Tiểu Xuân ngủ ngon lành.
Doanh Chu thấy thế thì cắn chặt răng, ngón tay vươn qua muốn túm lấy cổ đối phương.
Nhưng đúng lúc này gió lại thổi qua cây non ở một góc. Cành lá non nhẹ lắc lư theo động tác của núi rừng.
Tầm mắt Doanh Chu nhìn dung nhan đang ngủ của người đối diện thì chút giận dỗi trong lòng chậm rãi tan đi. Thay vào đó hắn cảm thấy chút mất mát nhưng cảm xúc này thực vô lý. Hắn cứ thế tự mình giận mình, cuối cùng không nói gì mà ngồi xổm ở đó, thất thần không có mục tiêu.
Gió đêm ôn hòa gãi đúng chỗ ngứa.
Hắn rũ mắt chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Xuân, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cái đuôi dài nhẹ lắc lắc qua lại.
Đây là một cái đuôi kết hợp hoàn hảo giữa sói xám và tế khuyển. Nó to hơn đuôi chó, lông dài mượt, lúc quét qua quét lại tạo thành một nửa vòng tròn sau lưng hắn khiến nơi ấy sạch sẽ không một hạt bụi.
------oOo------