TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Thời gian trôi, xuân qua thu tới.

Cứ thế đã ba trăm năm trôi qua. Cảnh phồn hoa phú quý thay bằng chiến hỏa đì đùng, rồi lại tới cảnh thái bình. Mặt trời mọc rồi lặn, hoa nở rồi tàn. Những bông hoa nở trong tuyết lạnh và máu nhỏ trên đất dần nhòe đi và bị năm tháng xóa nhòa.

Dưới bầu trời xanh lam là cánh đồng tươi tốt, bốn bể đều thái bình.

Đây là một thời đại hoàn toàn mới mẻ.

Tiểu Xuân ra lệnh cho đống cây lá kéo hai cái va li hành lý thật to ra khỏi khu nhà nhỏ kiểu tây với hàng rào trắng chung quanh.

Sắc trời đã gần tối, tia sáng vàng óng xuyên qua mọi thứ và chọc thẳng vào mắt người ta. Mùa hè nóng nực đã tới nên thời gian hoàng hôn kéo rất dài.

Cô đi một đôi dép xăng đan màu trắng, trên người là một cái váy màu xanh nước biển nhẹ nhàng mát mẻ. Tay cô giơ lên làm mái che nhìn xuống chân núi.

Cây sồi trắng nho nhỏ ở trên cao nhìn xuống sau đó xê dịch màn hình nhỏ trên thân của mình và hỏi, “Năm nay chị sẽ kết quả à? Chị đang chờ anh rể tới đón sao?”

“Đúng vậy.” Cô chán đến chết mà bẻ một cành cây chơi, “Một tiếng trước anh ấy đã nhắn tin nói là tới cửa khu thắng cảnh rồi, không hiểu sao lại chậm thế.”

“Lúc này là kỳ nghỉ mà, chắc chắn đường rất đông nên anh ấy không dễ biến thân.”

Cô gái nhỏ bên cạnh còn chưa nói xong đã oán giận hét lên, “A, sao lại lag nữa rồi? Tốc độ internet trên núi đúng là không tốt mà. Đang tới đoạn gay cấn, mau cho tôi xem tập tiếp theo đi.”

Cô nhóc và cây sồi nhỏ đang chụm đầu xem phim. Năm nay chiếu một đống phim thần thượng tình yêu đô thị, diễn viên nam nữ chính toàn người đang nổi nên thu hút rất nhiều độc giả.

Cây hoa hồng ở bên cạnh vừa gõ bàn phím như điên vừa nhàn nhã nói, “Đã bảo hai đứa là nơi thâm sơn cùng cốc này tín hiệu không tốt rồi. Mau học tôi đây này, đợi tới đêm tải xuống là được. Bây giờ chơi mấy trò chơi khác không phải vui hơn à?”

“Ai thèm thích mấy trò đánh đánh giết giết đó chứ?”

Hai cái cây kia lập tức le lưỡi với bên này.

Cách đó không xa là cây ngô đồng đang buồn bã hâm mộ, “Aizzz, tôi cũng muốn có một cái điện thoại thông minh như chị cả, vừa khéo léo lại đủ hết chức năng, còn có thể nói chuyện phiếm với người ta, thật tốt.”

Hiện giờ bên ngoài đã không còn thịnh hành mấy danh xưng như Đại Vương, trại chủ gì đó nên đám thụ linh cũng cửa miệng gọi Tiểu Xuân là chị cả.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cây hoa hồng ba chân bốn cẳng điều khiển bàn phím, “Điện thoại thông minh cần dấu vấn tay, một thân cây như cậu lấy cái ấy làm gì.”

Sau đó cậu nhóc lầm bầm lầu bầu, “Aizzz, chờ tương lai internet trên này ổn định hơn đại gia tôi đây sẽ tiến quân lên mạng, trở thành tuyển thủ thể thao điện tử. Lúc ấy tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là vua của các trò chơi.”

Cây sồi trắng be bé không phục và bĩu môi nói, “Cậu dựa vào cái gì mà được chơi màn hình lớn? Tôi mặc kệ, màn hình này bé như thế, xem không đã, tôi muốn anh rể mua màn hình lớn cơ.”

Có kẻ phụ họa, “Tôi cũng muốn.”

“Tôi cũng muốn.”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn.”

Khắp núi vang lên tiếng bàn tán inh ỏi sau đó bọn họ bắt đầu hò hét gọi tên ông anh rể nào đó.

Tiểu Xuân đã lo lắng vì chưa thấy Doanh Chu lại nghe đám khốn nạn phía sau hò hét đòi hỏi thế là lập tức chống nạnh quát, “Muốn cái gì? Mấy đứa suốt ngày xem phim rồi chơi trò chơi. Một năm nay chị ra ngoài đi du lịch tụi bây vẫn phải tu luyện đó biết chưa? Đừng có mà lười đó!”

Chung quanh lập tức đồng thanh vang lên tiếng đáp lời, “Đã biết!”

Tiểu Xuân: “Đừng tưởng làm có lệ nhá, thi thoảng chị sẽ kiểm tra bất ngờ đó!”

Giọng đáp lại lần này mang theo vài phần đau khổ.

Cây hoa hồng: “Dì nhỏ nói tiền đồ của em vô cùng xán lạn, đợi thêm mấy trăm năm nữa là em sẽ hóa hình. Chị đừng lo lắng.”

Cô đau đầu, tay khoanh lại, miệng rất muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói gì.

Đống đồ điện tử bây giờ quá lợi hại, quá gây nghiện. Đừng nói con người không thể kiềm chế mà ngay cả yêu tinh cũng bị cuốn vào theo.

“Nhìn đi, nhìn đi!” Một thụ tinh ở trên cao nhìn ra xa và hét toáng lên, “Anh rể tới rồi!”

Bên ngoài núi rừng rậm rạp có một con sói màu xám trắng đang cưỡi mây bay tới. Nó lướt qua ngọn cây ven đường, thân hình uyển chuyển linh động.

Cây sồi trắng nho nhỏ ôm lấy màn hình máy tính và suy tư, “Mấy người nói xem anh rể nhiều tiền như thế, lại đẹp trai như thế, liệu có giống cái loại tổng giám đốc nhiều tiền trên phim không nhỉ?”

Có đứa trả lời: “Anh rể cũng là ông chủ của một công ty thuộc tập đoàn Thiên Cẩu còn gì? Anh ấy vốn chính là tổng giám đốc chứ gì nữa!”

“À.” Cây sồi nhỏ lập tức bừng tỉnh, “Hóa ra là thế!”

Con sói lai chó còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành hình người. Chàng trai cao gầy đứng đó giữa non xanh nước biếc, khuôn mặt như tượng tạc.

Tiểu Xuân nhanh tay lẹ mắt lấy di động ra chụp lại.

Ánh chiều tà vừa lúc chiếu nghiêng qua cằm anh, sáng tối vừa đúng.

Cô ôm má cảm thán: đẹp, đẹp quá!

Còn ngon hơn đám người trong TV ấy chứ!

Doanh Chu đã trưởng thành chín chắn hơn trước nhiều. Ánh mắt của anh không còn vẻ ngây ngô nữa, thân thể cũng cường tráng, dẻo dai, thần sắc mang theo chút chân thành tha thiết chỉ anh mới có. Trên người anh là một cái áo sơ mi màu trắng ôm lấy tấm lưng rộng lớn, tay áo xắn lên khuỷu và lập tức đón lấy va li của cô.

“Năm nay chỉ mang theo từng này thôi sao?”

“Doanh Chu!”

Lâu lắm không gặp nên cô vui vẻ vươn hai tay ôm lấy cổ ép anh phải cong cả người.

“Ấy.” Doanh Chu không dám đụng vào cô, “Em đừng ôm anh như thế, trời nóng thế này nên cả người anh toàn mồ hôi thôi!”

“Có gì đâu, chỉ là mồ hôi thôi mà.” Cô dựa sát vào tai anh thì thầm, “Đợi lát nữa tắm sạch là được, em không ngại.”

Vợ chồng già ở chung mấy trăm năm nên hiện tại cũng chẳng cần giữ kẽ nữa. Đống ngôn từ mang theo đầy ẩn ý đó kèm theo hành động không được nhã nhặn cho lắm khiến đám thụ tinh phía sau ồn ào nhốn áo hết cả lên.

“Uầy, uầy.”

Ngô đồng: “Ọe.”

Cây sồi trắng: “Quá to gan.”

Hoa hồng: “Không biết xấu hổ.”

Sau đó tụi nó mới chào hỏi.

“Anh rể.”

“Anh rể.”

“Anh rể có ngồi xuống uống chén trà không?”

Doanh Chu nâng tay lên ý bảo mình đang rất vội, “Không được. Thiếu cái gì gửi di động cho anh đi, hôm nay tới muộn nên anh không uống trà với mấy đứa được nếu không khu tham quan đóng cửa là không lái xe ra được đâu.”

Đám thụ linh cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời người tài trợ: “Được, vậy anh rể đi thong thả nhé.”

“Chị cũng đi thong thả nhé!”

Tiểu Xuân ném hai cái va li lên lưng con sói xám và không quên dặn dò: “Mấy đứa nhớ phải tu luyện đó!”

Năm tháng trôi qua Bạch Vu Sơn hiện tại đã trở thành khu thắng cảnh “5 sao”. So với cảnh hoang vắng không một bóng người trước kia thì hiện tại đúng là khác một trời một vực. Chỉ nơi núi cao rừng rậm là chưa có bóng người còn khu vực gần đường cao tốc lúc nào cũng nườm nượp khách tham quan.

Mà bản thể của Tiểu Xuân chính là cây đại thụ to nhất, già nhất ở nơi này và được lâm nghiệp địa phương bảo vệ ba tầng trong, ba tầng ngoài. Bên ngoài hàng rào bảo vệ còn có biển màu vàng viết “Cây sồi trắng ngàn năm tuổi”. Bên dưới là phần giới thiệu vắn tắt cực kỳ chuyên nghiệp. Cứ cách một thời gian lại có chuyên gia tới xem xét tình huống của cây và ghi lại các thay đổi vào hồ sơ.

Bọn họ còn sợ cô tuổi cao sức yếu không chịu nổi gió thổi cỏ lay nên thậm chí còn dùng sắt gia cố chung quanh, ngẫu nhiên sẽ bồi bổ thêm chất dinh dưỡng cho cây. Quả thực bọn họ che chở cô vô cùng tỉ mỉ.

“Anh không biết đâu, hiện tại nhiều người quá thế!”

Tiểu Xuân túm lấy lông của Doanh Chu và ngồi trên lưng anh lải nhải, “Chỗ chúng ta hẻo lánh như thế mà bọn họ còn lần mò tới được. Có kẻ vượt qua cả phạm vi khu thắng cảnh khiến em sợ quá phải quay về bày kết giới.”

“Mấy kẻ đó ai cũng to gan lớn mật, càng đi xa càng hưng phấn. Mà đa số đều gặp nạn hoặc rơi xuống khe núi, hoặc ngã ở khe suối. Nếu không có em hỗ trợ thì bọn họ sớm không còn mạng nữa rồi.”

Cô buồn bực, “Mà những kẻ như thế lại còn đông đảo nữa chứ, chả nhẽ họ không sợ chết sao?”

Lúc trước Bạch Vu Sơn này là nơi hoang vắng, chim không thèm ỉa, mèo chê chó ghét. Ngay cả người đốn củi hoặc thợ săn cũng không muốn tới đây. Hiện tại nó lại biến thành miếng bánh ngon.

“Còn nữa, sao tự dưng bọn họ lại gọi bản thân là mấy con lừa thế? Lừa là thú mà? Sao con người lại tự gọi mình là thú? Anh đừng có cười nữa!”

Hiện tại Doanh Chu nghe cô cằn nhằn đã quen nên không thèm chê bai chút nào.

Hai người đi ra khỏi khu rừng nguyên thủy rậm rạp rồi đi theo con đường của khu danh lam thắng cảnh tới bãi đỗ xe. Nơi này chỉ có một cái xe của họ vì thế bảo vệ thúc giục hai người nhanh chóng rời đi.

“Đừng vội, chúng tôi đi ngay đây.”

Tiểu Xuân đứng bên cạnh cái xe thể thao màu đen và nghiêng đầu nhíu mày đánh giá chung quanh với vẻ nghi hoặc. Cô luôn cảm thấy có gì đó không giống trong ký ức.

“Doanh Chu, xe của chúng ta trước đây không phải có một hình tròn với màu xanh trắng à (BMW)? Sao bây giờ nó bé thế?”

Anh vội bỏ hành lý của cô vào cốp rồi mở cửa và nói, “Anh đã thay xe mới rồi!”

Tiểu Xuân: “À!”

Doanh Chu thò người qua thắt dây an toàn cho cô sau đó khởi động xe và hỏi, “Sao thế? Em không thích à?”

“Ừ,” cô trầm ngâm nghĩ trước nghĩ sau mới nói, “Cảm giác hơi dài, không nhã nhặn cho lắm. Em thích mấy thứ tinh xảo cơ.”

Anh hiểu ý và gật đầu. Sau khi quan sát tình hình giao thông anh đáp, “Trong nhà còn một cái xe để dùng cho công việc hàng ngày, rảnh rỗi anh sẽ dùng xe đó.”

“Được.” Tiểu Xuân vui vẻ phấn chấn, “Có phải là cái xe có hình tròn màu trắng xanh không?”

“Không phải.” Anh vừa lái xe vừa đáp, “Là bốn vòng tròn.”

Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen tuyền phóng trên con đường của khu thắng cảnh và vút đi trong màn đêm ở Bạch Vu Sơn. Đèn xe chiếu về phía trước mang theo vẻ trong sáng, đẹp mắt, kiều diễm khôn cùng. Cả thế giới đều sáng lên như ban ngày.

Lão yêu ngàn năm cứ 10 năm mới rời núi một lần. Lúc này cô thấy đường xá bên dưới đã được chỉnh trang ngăn nắp sạch sẽ, bằng phẳng. Hai bên là cây cối xanh mướt, đầy sức sống.

Thật khó để tưởng tượng những thay đổi của thế giới bên ngoài trong một khoảng thời gian ngắn như thế. Cô xem mãi vẫn chưa thấy đủ.

Tiểu Xuân bám ở thành xe và nhìn ra ngoài. Đèn đường sóng vai với ánh sáng từ đèn pha của những chiếc xe nối đuôi nhau vút qua.

“Doanh Chu xem kìa. Vị trí 10 giờ có một đường hầm, lúc trước không có cái đó.”

“Doanh Chu, Doanh Chu, cái xe phía sau bên trái cũng giống xe của chúng ta kìa, bé tí.”

“Doanh Chu, bây giờ nhiều xe thế, mười lăm năm trước đâu có đông thế này!”

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ Doanh Chu gác tay trên vô lăng, mắt nghiêng nhìn cô gái đang hò hét vui vẻ bên cạnh. Ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt anh khiến mọi đường nét đều dịu dàng, khóe môi cong lên thấm đượm tình ý.

“Lần này em có thể ở ngoài bao lâu?”

“Tầm một năm rưỡi tới hai năm. Em sẽ cố gắng.”

Tiểu Xuân nói xong lại quay người nhẹ gảy cây non đặt phía sau và cổ vũ, “Phải dựa hết vào mày đó, chịu khó cố gắng sống thật lâu nhé.”

Từ đây về nội thành còn phải mất hơn một tiếng nữa. May mà hiện tại cô không say xe. Lúc ban đầu ngồi xe cô nôn đến độ trời đất mù mịt còn hiện tại cô đã như rồng như hổ. Chỉ nhìn cảnh sắc đơn điệu bên đường mà cô cũng có thể vui vẻ nhảy nhót.

Trên đường đi Doanh Chu nhận một cuộc gọi, không biết là ai nhưng nghe có vẻ giống người nhà.

Anh đeo tai nghe không dây và có lệ nói, “Ừ, ừ, cháu nhận được rồi.”

Lúc nói chuyện ánh mắt anh nhìn chằm chằm Tiểu Xuân.

“Cô ấy đang ở bên cạnh. Chắc chúng cháu sẽ đi vào thành phố chơi mấy ngày để cô ấy nếm thử đồ ăn nơi ấy. Năm nay hẳn cô ấy có thể dự năm mới được. Được, cháu biết rồi, cháu sẽ dẫn cô ấy về nhà. Hiện tại cháu đang lái xe nên cúp máy trước đã.”

Cô nháy mắt tò mò nhìn Doanh Chu: “Ai thế?”

“Đại Tư Tế.” Anh tháo tai nghe. Lúc này xe tiến vào đường hầm, trong bóng tối từng chiến đèn xe chợt lóe lên khi tỏ khi mờ, “Ông nghe nói anh đi đón em xuống núi nên đang hỏi về lễ mừng năm mới. Còn mấy tháng nữa mới tới mà không hiểu ông ấy gấp cái gì.”

Đại Tư Tế hiện tại không làm Tư Tế nữa mà hóa thành một chuyên gia thiên văn học hàng đầu, danh tiếng vang dội. Nghe nói ông ấy còn có chuyên trang bách khoa toàn thư riêng được chứng thực trên weibo. Thậm chí ông ấy còn có cả vạn người hâm mộ thường tán gẫu với nhau qua mạng, hoạt động vô cùng tích cực. Mỗi năm ông ấy còn có thể lừa không ít giáo sư mang theo học trò tới cửa thăm hỏi, tham khảo học thuật.

Ông lão không hổ là con rùa đen vạn năm không chết. Hiện tại ông ấy phải hai ngàn tuổi rồi, sống lâu hơn cả tộc trưởng của tộc nhà mình và của nhà Tế Khuyển bên cạnh. Yêu quái cùng thời với ông ấy gần như đều đã thành tro bụi rồi, còn ông ấy mỗi năm đều nhớ tới người cũ.

Người già sợ cô đơn, thích náo nhiệt nên mới không ngừng thúc giục Doanh Chu mang Tiểu Xuân tới chỗ mình mừng năm mới. Dù sao những yêu quái lớn tuổi hơn ông ấy mà vẫn còn sống trên đời cũng không nhiều.

“Anh nghĩ chúng ta tới tộc sói xám ở Hồ Nam từ giao thừa đến 14 thì qua khuyển tộc ở Thượng Hải. Em thấy sao?”

“Ừ, cũng được.” Cô chẳng có ý kiến gì mà chỉ vui mừng gật đầu, “Em muốn ăn mỳ cua. Trên mạng đánh giá nói là cực kỳ ngon nên em đã muốn thử từ lâu.”

Doanh Chu: “Đi thôi.”

Rừng núi các nơi được khai phá liên tiếp nên khu vực hoạt động của yêu tộc dần bị cắt giảm. Ngay cả tinh quái ẩn sâu trong núi rừng cũng không thể không dung nhập vào lãnh thổ của con người. Mà tộc đầu tiên tiến quân vào thị trường chính là tế khuyển. Vài thập niên trước bọn họ dựa vào tiền bạc của cải hùng hậu để bắt đầu làm ăn ở vùng duyên hải. Ban đầu chỉ là làm ăn nhỏ, sau này càng làm càng lớn, rồi mở nhà máy, nhanh chóng nổi lên trong lĩnh vực sản xuất rồi chuyển sang kinh doanh bất động sản.

Bọn họ đón được cơn sóng đầu cơ bất động sản điên cuồng, giá nhà như ngồi hỏa tiễn mà phóng thẳng lên trời.

Hiện tại trải qua nhiều năm phát triển “Tập đoàn Thiên Cẩu” chính là một xí nghiệp có danh có tiếng ở thời này. Công việc kinh doanh của tập đoàn không chỉ có buôn bán và chế tạo mà có cả điện ảnh, truyền hình, vui chơi, giải trí.

Doanh Chu là người phụ trách khu vực Giang Nam nên hạng mục công việc không quá nhiều. Có điều chỉ nhiêu đó đã đủ cho anh bận rộn cả năm.

Còn tộc sói xám thì không có tương lai rạng ngời như đám tế khuyển. Người của Bắc Hào Sơn đa phần chân chất thật thà, không giỏi kinh doanh nên vô cùng chật vật khi bị làn sóng thời đại đánh trúng. Mấy năm đầu bọn họ mang đặc sản của mình xuống núi bán nhưng phải cãi cọ, đấu trí đấu dũng với quản lý thị trường mãi. May mà nhà họ chân dài, chạy nhanh nên không bị thu mất công cụ phạm tội.

Qua nhiều năm gập ghềnh khó khăn, tới mấy năm nay cũng coi như có tiến triển.

Đám lang yêu trẻ tuổi cũng coi như gầy dựng được sự nghiệp huy hoàng. Có đứa livestream trên douyin với Taobao để bán đồ địa phương. Khẩu hiệu của tụi nó là: “Nhân sâm ế, mau giải cứu”. Có đứa mở phòng tập thể thao nhắm vào thành phần trí thức trong xã hội. Có đứa vào võ quán dạy võ thuật cho một đám nhóc.

Dù sao cả đám đều là thanh niên cường tráng, ai nhìn cũng sẽ bị mê.

Xe vừa qua trạm thu phí cảnh phồn hoa của nội thành đã đập vào mắt.

Tiểu Xuân suýt thì đứng hẳn dậy. Cô tham lam thò đầu ra ngoài nhìn cảnh thành phố vào đêm sáng lấp lánh.

Trước mắt cô là cảnh đêm huy hoàng hùng vĩ gấp mấy lần cảnh chợ đêm của trăm ngàn năm trước.

Những cửa hàng lấp lánh ánh đèn, từng con phố rộng rãi sáng ngời, người đi đường tới lui như sóng biển.

“Nhiều đèn, xe và người quá. Đèn đường với bảng hiệu cũng đẹp nữa. Doanh Chu, Doanh Chu, thật sự giống với cảnh trong TV và di động.”

Anh có vẻ đã quá quen với bộ dạng hò hét phấn chấn này của cô nên chỉ tập trung lái xe trong phố xá tấp nập và cười nhẹ.

“Quang cảnh lúc này náo nhiệt hơn lần trước em xuống núi rất nhiều!”

“Đâu chỉ có náo nhiệt không đâu.” Doanh Chu mở miệng nói: “Đường xá bây giờ thông suốt hơn trước kia nhiều, dĩ vãng phải chạy đông chạy tây mãi mà qua nửa ngày cũng chưa chắc đã vào được trong thành.”

Bọn họ đã sớm đặt khách sạn để nghỉ chân.

Sau khi đỗ xe ở bãi anh dặn lễ tân mang bữa tối lên phòng cho họ còn mình thì nhận phòng và đi tắm.

Tiểu Xuân để chân trần đứng trước cửa kính sát đất nhìn ra cảnh phố đêm ở bên ngoài. Thi thoảng cô sẽ chụp mấy tấm ảnh gửi cho bạn bè trên mạng xã hội.

Người ở Bạch Vu Sơn rốt cuộc đã có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới!

Hàn Thấm hẳn đang theo đoàn làm phim nên mai mới có thể trả lời.

Tư Mã Dương thì đã lớn tuổi nên không rành cách sử dụng điện thoại thông minh. Sau một lúc lâu ông ấy cũng chỉ gửi được hai chữ “Chúc mừng”.

Hai anh em linh miêu nghe nói kết hợp mở một phòng làm việc. Không biết hai đứa làm gì nhưng dù sao thì đó cũng là việc bình thường. Mấy năm nay phòng làm việc mọc lên như nấm. Hai bọn họ luôn để di động bên cạnh nên lập tức hỏi cô một đống câu hỏi như ở lại bao lâu, có tới Quảng Châu không để bọn họ mời cô đi ăn uống, không say không về.

Nhưng điều khiến cô không thể ngờ được là Khang Kiều cũng nhắn tin trả lời. Nhưng xem cách nói năng kia thì rõ ràng là một bản thể khác đang nắm quyền: Chúc mừng Tiểu Xuân đã ra tù! Hai đứa ở khách sạn à? Tại vì không thấy hai đứa ở nhà.

Cô gõ chữ nói Doanh Chu đang tắm.

Òa, hai đứa bây gấp gáp thế cơ à? 

Những lời này vừa gửi được năm giây đã bị thu hồi.

Cô làm tôi sợ quá đó, đã thế tôi càng không chịu dừng. Doanh Chu đang tắm hả? Chụp ảnh nó ngực trần xem cái nào!

Đối phương lại thu hồi tin nhắn!

Cô để ý cái gì thế, chúng ta là dì nó, có gì mà không xem được?

Đối phương lại thu hồi tin nhắn.

“…”

So với mấy ngàn năm tới nay thì con người thời cận đại phát triển nhanh chưa từng có. Vạn yêu của tam giới thậm chí còn chưa kịp lấy tinh thần thì Cửu Châu bát hoang đã sớm long trời lở đất.

Những thuật pháp sinh tồn của tinh quái trước đây hiển nhiên chẳng còn ưu thế gì so với khoa học kỹ thuật của con người. Tuy yêu quái tu vi cao vẫn có ưu thế vượt trội nhưng so về số lượng thì không thể áp đảo con người. Hơn nữa bản tính của con người là nhiệt tình yêu thương và muốn tìm hiểu về những thứ chung quanh. Theo dòng phim khoa học viễn tưởng ngày càng phổ biến thì đám tiểu yêu sống giữa nhân gian càng thêm nơm nớp lo sợ bị người ngoài phát hiện ra thân phận. Thậm chí bọn chúng có thể bị bắt và mang đi nghiên cứu.

Nhưng khả năng sống lâu của yêu tộc chính là phiền toái lớn.

Cũng may mười năm trước Khang Kiều đã chế tạo ra thuốc có thể khiến đám yêu quái dần già đi, cho tới khi trăm tuổi mới biến về bộ dạng trẻ trung. Thứ thuốc này bị yêu giới tranh nhau mua, dựa vào số tiền đó cũng giúp Bắc Hào Sơn giải quyết nhiều khó khăn về kinh tế.

Hiện giờ cô ấy tự xây dựng một phòng nghiên cứu và mang theo đám nhóc trong tộc làm một ít hạng mục cải tiến thân thể cho yêu quái.

Khoảng trăm năm nay linh khí ngày càng loãng, tốc độ rất nhanh. Các loại nước thải, khói bụi công nghiệp và khói thải từ xe cộ dày đặc khiến ô nhiễm ngày càng thêm nghiêm trọng.

Từ thập niên 50 của thế kỷ trước tới giờ không có con vật hay cây cối nào khai mở linh trí. Ngay cả việc nuôi dưỡng yêu thai cũng khó khăn.

Chờ ngàn năm sau từng yêu quái già và chết đi thì yêu giới hẳn sẽ phải đi tới con đường diệt vong.

Tình thế ngày càng ác liệt vì thế bọn họ phải đồng lòng, cũng phải tính toán đến con đường tương lai của tộc mình.

Doanh Chu đẩy cửa phòng tắm và đi ra ngoài. Trên người anh vẫn còn hơi ẩm nhưng đã vội nghe điện thoại.

Chắc công ty có việc gì đó nên anh phải vội vàng bắt máy. Anh cố gắng khoác cái áo tắm lên vai rồi ra hiệu cho cô giúp mình buộc dây áo, miệng vẫn sắp xếp dặn dò công việc.

“Sao thế, bận lắm à?” Cô quay qua trước mặt giúp anh thắt dây lưng.

Doanh Chu vội quay qua đáp lời: “Không có gì, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”

Đang nói hăng thì đầu bên kia phát ra một tiếng gà gáy: “A ông chủ đang làm gì thế? Sao tôi lại nghe được tiếng phụ nữ, vừa rồi đúng là tiếng phụ nữ phải không?”

Vị quản lý mới lên chức là một cô gái trẻ, giọng cao vút quang quác. Năm xưa Doanh Chu bị thiên lôi đánh suýt thì điếc, nay thính giác vốn đã không tốt lại nghe con gà này quang quác rõ to thì bất đắc dĩ cầm di động đưa ra xa.

Đối phương vẫn rất kích động, tình cảm dạt dào truyền thẳng qua điện thoại ập vào mặt anh: “Không phải anh đang nghỉ phép à? Nghe phó tổng nói anh sẽ nghỉ ngơi một năm cơ mà? Chẳng lẽ đó là phu nhân hả? A, A, A, có phải phu nhân không?”

Doanh Chu thở dài và cố gắng trấn an đối phương: “Cô bình tĩnh chút đi!”

“Sao em bình tĩnh được. Anh giấu vợ như mèo giấu cứt, ngay cả phó tổng ở bên anh lâu như thế cũng chưa từng gặp phu nhân lần nào.”

Gia đình và đời tư của tổng giám đốc Doanh luôn là bí ẩn khiến mọi người trong công ty đều tò mò. Bọn họ lưu truyền vô số thuyết âm mưu, cũng có rất nhiều cô gái trẻ nuôi giấc mộng được làm phu nhân nhà giàu.

“A, không được, em hưng phấn quá. Em phải lập tức đi báo cho phó tổng.”

“Ấy từ từ, phương án kia…”

Bên tai chỉ còn lại tiếng tút tút.

Giỏi thật, hiện tại người làm công còn dám ngắt điện thoại của ông chủ cơ đấy.

Lá gan quá to.

Tiểu Xuân hứng thú nhìn anh nhíu mày sau đó trong lòng nảy ra ý tưởng: “Em có cảm giác công ty anh làm rất vui. Em cũng muốn đi làm, anh có thể sắp xếp công việc cho em không?”

Doanh Chu cười khổ: “Thôi đừng!”

Nếu anh đi cùng vợ tới công ty thì sợ là tất cả các phòng ban sẽ nổ tung lên mất. Lúc ấy mọi người đều sẽ chạy tới nghe ngóng, đừng hòng có ai làm việc nữa.

Nhưng mới vừa nói ra lý do này anh đã vội bổ sung thêm: “Nhưng nếu em thật sự muốn đi cũng được.” Anh nở nụ cười và nói, “Cùng lắm thì chờ ngày chúng ta đi du lịch về và quay lại làm việc anh sẽ dẫn em theo.”

Ngẫu nhiên tới công ty anh xem vài lần cũng được vì thế Tiểu Xuân lập tức gật đầu: “Được.”

Doanh Chu lấy lòng bàn tay cào tóc mấy cái coi như sấy khô. Tóc ngắn đúng là tiện, đôi khi chẳng cần dùng phép thuật.

“Đúng rồi, mười giờ sáng mai máy bay cất cánh.”

Anh nói xong mới lôi căn cước trừ trong ví ra và nói, “Em cầm lấy, đây là làm riêng cho em. Lúc đi qua cửa an ninh cần phải trình ra.”

Cô đã học được tầm quan trọng của thứ này từ trên mạng nên lập tức trịnh trọng dùng hai tay đón lấy. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Trong đầu cô nhớ tới rất nhiều trường hợp đi thi đại học lại quên căn cước, lúc ra nước ngoài đánh rơi hộ chiếu vì thế cô vô cùng nghiêm túc gia cố cho tấm thẻ nhỏ này bằng ba tầng vỏ sồi.

Trước kia bọn họ ra ngoài dạo chơi toàn đi xe lửa và ô tô nên không cần thứ này.

Thứ này có hạn dùng là 20 năm, với người như Tiểu Xuân thì đây là hàng dùng một lần, sau này lại làm cái khác.

“Không phải em không có họ à? Thế tên em là gì?”

Cô tò mò lật căn cước còn Doanh Chu ở bên cạnh thì tự nhiên đáp: “Còn phải nói sao, đương nhiên là theo họ của anh.”

Nhưng cô lại thấy căn cước ghi hai chữ: “Doanh Xuân.”

Tiểu Xuân: “…”

Rõ ràng từng chữ này đều bình thường nhưng không hiểu sao lúc ghép vào với nhau nghe nó lại phèn phèn.

“Được rồi, Doanh Xuân thì Doanh Xuân.”

Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, trời cao không mây. Ông trời đúng là thiên vị cô nên chuyến bay cũng không bị trễ giờ và thuận lợi cất cánh.

Lúc còn là yêu quái Tiểu Xuân từng cưỡi Lộc Thục bay giữa không trung nên bây giờ cũng không hề bị say. Chẳng qua cô không quá thích cảnh sắc khi bay trên trời cho lắm. Chỉ có bữa cơm trên máy bay là hấp dẫn cô, thậm chí cô còn ăn hết cả phần của Doanh Chu. Cũng tốt, dù sao Doanh Chu cũng không cảm thấy thức ăn này ngon lành gì.

“Không thể tưởng tượng được hiện tại con người chẳng cần pháp thuật, chẳng cần cưỡi yêu thú cũng có thể bay trên trời lâu như thế.”

Cô cầm chén trà bưởi mật ong và nhấp một ngụm, “Liệu qua vài năm nữa bọn họ có thể tìm được cách khởi tử hồi sinh không?”

Doanh Chu chống cằm đáp rất ba phải, “Khó mà nói được.”

“À.” Cô cũng chống má và mơ hồ buồn bã, “Có vẻ như tác dụng của yêu quái chúng ta trong thế giới này đã không còn lớn lao nữa.”

Máy bay hạ cánh xuống Trùng Khánh sau giờ trưa.

Đầu hạ mà nhiệt độ ở đây đã nóng vượt mức chịu đựng. May mà Tiểu Xuân chịu hạn tốt nên chút nắng này cũng không ảnh hưởng gì mấy. Cô thậm chí còn có thể đi lại chung quanh trong ánh nắng chói chang, miệng hò hét trong tiếng còi xe inh ỏi.

“Oa, Doanh Chu, anh nhìn xem người ta xây nhà trên núi kìa!”

“Người ta còn xây đường trên không trung ấy.”

“Ngay cả bãi đỗ xe của họ cũng ở giữa sườn núi.”

“Chỗ này đúng là kỳ diệu.”

Vì cô hò hét quá to nên người chung quanh liên tục quay đầu nhìn và che miệng cười. Doanh Chu thấy thế cũng hơi xấu hổ nhưng không hề muốn phá hỏng tâm tình của cô.

Ngoài bao dung anh còn có thể làm gì vì thế anh chỉ có thể đi lên cùng cô làm hai kẻ nhà quê.

Nắng chói chang khiến đế giày bỏng rát, người đi ngoài đường cũng không nhiều. Mọi người tụ tập ở trung tâm thương mại hưởng điều hòa.

Anh đi theo phía sau Tiểu Xuân cùng cưỡi ngựa xem hoa mà đánh giá các cửa hàng ven đường. Rồi đột nhiên anh thấy cái gì đó và kéo tay cô hỏi: “Em có muốn thử cái này hay không?”

“Cái gì?” Cô ngước mắt nhìn thấy một tấm biển hiệu đơn giản, trong quán là người đến người đi, công việc làm ăn không tệ.

Tiểu Xuân nhớ tên cửa tiệm này, “Ồ, là quán này, em biết cái này. Đây là quán đồ uống nổi tiếng trên mạng, em nhớ là bán trà sữa.”

Doanh Chu lấy di động, vừa trả tiền vừa hỏi cô, “Em muốn uống cái gì nào?”

Tiểu Xuân dán vào thực đơn và kiên nhẫn suy nghĩ. Mấy cái tên này đều hơi trừu tượng nên cô hầu như chẳng biết cái gì với cái gì, “Em muốn uống dương chi cam lộ, nghe tên có vẻ phổ độ chúng sinh.”

Doanh Chu: “Cho hai phần.”

Anh gửi tiền rồi ngồi ở khu vực chờ, tay buồn chán gập tờ phiếu ghi số thứ tự.

Chung quanh mọi người đều nói tiếng địa phương, người từ nơi khác đến sẽ cảm thấy khó mà nghe được người ta đang nói gì. Thế nhưng Tiểu Xuân lại mang khuôn mặt hứng thú nói: “Doanh Chu, anh biết không? Em hiểu được một ít những lời người ta nói đó. Em học được trên mạng.”

“Thật hay giả thế” anh nửa tin nửa ngờ, đúng lúc ấy trà được làm xong thế là anh đứng dậy lấy.

Hai cô gái đứng trước anh cầm theo hai cốc trà sữa đi được vài bước thì một trong hai cốc đổ nghiêng vì đóng gói không kỹ.

Cô lập tức có linh cảm, “Em biết cái này, gọi là ‘đáng đời"”

Doanh Chu nhanh tay lẹ mắt nhét ống hút vào miệng cô mới ngăn cô nói tiếp. Sau đó anh nhẹ nhàng thở ra: “Lần sau em đừng học mấy thứ linh tinh trên mạng nữa nhé, toàn vớ vẩn thôi.”

Tiểu Xuân không để ý tới anh mà uống một ngụm đồ uống trong cốc.

Nhưng chỉ một ngụm mà biểu cảm trên mặt cô đã hoàn toàn thay đổi. Tiểu Xuân còn cẩn thận nuốt nước trà.

“Đây là cái gì vậy?” Đôi mắt trong veo kia rưng rưng, cảm động đến nghẹn ngào, “Ngon quá đi!”

“Trà sữa đó.” Doanh Chu quấy ống hút và nói, “Không phải em bảo đã biết rồi à?”

“Lúc ở nhà em dựa theo sách và làm cái này một lần nhưng khó uống lắm.”

Cô không thể tin được mà kéo cái cốc lại gần sau đó lại hút hai ngụm. Trong nháy mắt cô cảm thấy trà hoa quả mình uống trên máy bay quả thực không thể so với thứ này.

“Ôi trời ạ.” Cô rơi lệ, “Ngon quá, đây đúng là cực phẩm nhân gian. Em muốn uống thêm một cốc.”

Doanh Chu vui vẻ đồng ý: “Được, để anh gọi thêm một cốc, chúng ta vừa đi vừa uống.”

Tiểu Xuân nâng tay khua múa, “Em muốn thêm thạch, trân châu, thạch cà phê, kem!”

Nhân viên cửa hàng: “…”

“Từ từ, từ từ,” Doanh Chu vội kéo tay cô xuống và nói, “Không thể uống thay cơm được.”

Sau đó anh lập tức nói với nhân viên cửa hàng, “Mỗi loại một cốc.”

“Vâng!!!”

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc