TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Phó Kinh Hồng nhìn bóng lưng hồng y cô độc của Đào Chi Hoa đang đi xa, lại quay đầu, liếc mắt nhìn đến Mộ Dung Vũ vẫn đang còn đùng đùng tức giận đứng ở cạnh Ôn Như Ngọc.

Hai người cũng đều mặc lên người cùng một bộ hồng y, nhưng mà khí chất lại kém nhau rất xa, cứ như là một trời một vực vậy.

Mộ Dung Vũ mặc một thân hồng y, sặc sỡ như hồng liên, kiều mị, loá mắt.

Đào Chi Hoa mặc một bộ hồng y, yêu lại không mị, không vướng bận phàm tục.

Tuy cùng là hồng y, nhưng miễn cưỡng lấy Đào Chi Hoa mà so sánh với Mộ Dung Vũ thì đúng là đã hạ thấp đi khí chất của hắn đi mấy phần rồi a.

Tuy Mộ Dung Vũ cũng đẹp, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong vẻ đẹp của phàm trần tục thế.

Còn vẻ đẹp của Đào Chi Hoa, lại vốn là tuyệt mỹ, gần như là yêu.

Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu.

Cả khuôn mặt của Phó Kinh Hồng không hiện lên cảm xúc gì cả, chỉ nhìn Mộ Dung Vũ bày ra vẻ nũng nịu sáp đến bên người Ôn Như Ngọc muốn được an ủi.

Trên mặt của Ôn Như Ngọc cũng không hề gợn sóng, nhưng trong đôi con ngươi lại ánh lên một mảng thâm trầm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Phó Kinh Hồng liền xoay người, đi về phương hướng Đào Chi Hoa vừa rời đi.

Đương nhiên là Đào Chi Hoa vẫn còn chưa quen thuộc địa hình trong Mộ Dung phủ. Cho nên, có thể thấy được là, đến Đại tiểu thư Mộ Dung gia, Đào Chi Hoa cũng liền không nhận ra đi.

Chỉ có điều, làm sao mà Đào Chi Hoa lại sẽ không nhận ra được Đại tiểu thư Mộ Dung đây?

Xem như từ trước đến vừa rồi, vẫn chưa từng gặp nhau, thế nhưng, thông qua mấy lời đồn đại ở trên giang hồ, thì cũng loáng thoáng nghe qua một chút phong thanh đi…

Huống chi, bọn họ đều là thiếu hiệp luôn ngao du khắp trên giang hồ, không thể nào lại không biết đến đám người thế gia trong bốn đại gia tộc nổi danh khắp võ lâm, mới đúng a.

Nhìn dáng vẻ này của Đào Chi Hoa, cũng vốn là người trong thế gia nào đó ở trong võ lâm đi.

Nhưng, vì sao, hắn lại không quen biết ả Mộ Dung Vũ này đây?

Cả một đường này, Phó Kinh Hồng đều vừa đi theo phía sau Đào Chi Hoa, vừa tự mình suy tư.

Tuy rằng, Đào Chi Hoa vốn không hề giống với đám người lỗ mãng này nọ ở trên giang hồ…

Chỉ có điều, tâm tình thất tình của hắn đều là cực kì dễ dàng bày rõ ra ở trên mặt…

Chỉ có điều, y lại yêu thích tính tình cực kì đơn thuần của người này đi.

Kiếp trước, y vốn đã không thể nào yêu thích nổi mấy đám người luôn giỏi về tâm kế, mạnh vì gạo, bạo vì tiền này nọ a.

Đào Chi Hoa đã sớm cảm thấy có người vẫn đang đi theo phía sau mình.

Vừa mới bắt đầu, hắn cũng không để ý lắm, lại đi thêm mấy bước, rốt cục cũng không nhịn được, mà phải dừng bước lại.

Ngay khi hắn xoay người, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Phó Kinh Hồng đang nhíu mày, mỉm cười nhìn hắn.

Ngay lập tức, sắc mặt của Đào Chi Hoa chìm xuống.

– Ngươi là người phương nào?

Kẻ xấu xa thì hắn vốn gặp phải không ít…

Phải xác thực mà nói là đã gặp rất nhiều rồi đi.

Mà, kẻ xấu xa có tướng mạo lớn lên đến đường hoàng, văn nhã cũng không phải là hắn chưa từng thấy…

Thế nhưng, khí chất của người trước mắt này có đôi chút không giống như vậy.

Nhưng, nếu không phải là kẻ xấu xa, thì vì sao lại vừa mang ý cười kỳ quái trên mặt vừa nhìn chằm chằm hắn đây?

Phó Kinh Hồng thấy Đào Chi Hoa quay đầu lại nhìn hắn, liền nâng mặt lên, vội mỉm cười.

Từ nãy đến giờ, y vẫn chưa từng cố ý thu lại khí tức mà đi theo Đào Chi Hoa, chính là muốn để cho Đào Chi Hoa nhận ra được y đang đi theo sau lưng của hắn.

Sau khi nghe thấy câu hỏi này của Đào Chi Hoa, Phó Kinh Hồng nhíu mày, nói:

– Đào công tử, thực sự là quý nhân hay quên a. Mới mấy ngày trước đây, hai ta không phải là vừa mới gặp nhau sao…

Nhìn Đào Chi Hoa hiện lên một mặt mờ mịt, Phó Kinh Hồng lại tiếp tục nói:

– Trong rừng cây dưới chân núi, ở hồ nhỏ…

Rốt cuộc, Đào Chi Hoa mới lộ ra vẻ đang nhớ lại chút gì đó đi, trong đôi mắt đen thui vẫn còn trầm trầm.

– Chẳng lẽ, ta vừa mặc quần áo vào, Đào công tử liền không nhận ra ta sao?

Đào Chi Hoa sững sờ, trên khuôn mặt trắng nõn như đồ sứ, bỗng nhiên, nhiễm phải một màu đỏ ửng như tô son. Cả đường nét tinh xảo ở trên mặt của hắn, chợt lộ ra vẻ giận dữ, nói:

– Kẻ xấu xa!

Phó Kinh Hồng buồn cười, nói:

– Rõ ràng là ngươi nhìn lén ta tắm rửa. Nếu nói về kẻ xấu xa… Thì chỉ có thể, chỉ đến chính là Đào công tử – ngươi đi.

Nét đỏ ửng ở trên mặt của Đào Chi Hoa càng thêm sâu, đến lời nói cũng đứt quãng, không rõ ràng:

– Ngươi… Ngươi…

Phó Kinh Hồng chỉ mỉm cười.

Mới vừa rồi là ả Mộ Dung Vũ bị nghẹn lời đến nửa ngày. Hiện tại, lại đến phiên Đào Chi Hoa nói không ra lời.

Quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển a.

Rốt cuộc, Đào Chi Hoa cũng đã bình tĩnh lại, bỗng nhiên, hắn nói:

– Làm sao ngươi lại biết được ta là ai?

Phó Kinh Hồng cười nói:

– Ta tự nhiên biết… Tối qua, vừa lúc ta ngước mắt lên quan sát tinh tượng, liền bấm đốt tay mà tính toán, tính ra ngày hôm nay, ta sẽ có số đào hoa a…

– Trong tên của người nọ, phải nên khảm một chữ ‘Đào’ đi.

Ngay lập tức, Đào Chi Hoa liền ngẩn người.

– Quả nhiên là hôm nay, ta liền gặp phải một mỹ nhân…

Đào Chi Hoa sửng sốt nửa ngày, tựa hồ như mới hiểu ra mình đang bị người ta trêu đùa, nhất thời, sắc mặt của hắn trở nên khó coi, cười lạnh, nói:

– Làm sao mà ngươi lại biết là số đào hoa… Không phải là đào hoa kiếp đây?

Phó Kinh Hồng nhìn Đào Chi Hoa, bày ra dáng vẻ ‘rất là đáng để suy ngẫm’ nói:

– Nếu là mỹ nhân, thì coi như là mắc phải đào hoa kiếp cũng thật sự là tốt đẹp đi…

Đào Chi Hoa cười lạnh một tiếng.

– Chỉ có điều, tựa hồ như, tâm của mỹ nhân đã có người…

Phó Kinh Hồng thở dài nói.

Đào Chi Hoa bày ra sắc mặt lạnh lùng, nói:

– Không dính líu gì đến ngươi cả.

– … Xác thực là không dính líu gì đến ta cả. Tại hạ chỉ là một người qua đường, đứng xem mà thôi,

Phó Kinh Hồng cười nói,

– Chỉ là người ta thường nói, người trong cuộc mơ hồ, nhưng người ngoài cuộc lại nhìn thấy rất rõ ràng đi…

Đào Chi Hoa nghi ngờ, liếc mắt nhìn y.

Phó Kinh Hồng tiếp tục nói:

– Theo như cách nhìn của người đứng xem vừa rồi của ta đây, vị Ôn công tử kia đối với ngươi… Trái lại, vốn không hoàn toàn giống như là dáng vẻ vô tâm a.

Đào Chi Hoa nhìn y, trên mặt toát ra vẻ không hiểu, nhưng trong đôi con ngươi lại mơ hồ hiện lên một chút lấp lánh.

– Không bằng… Ta thực hiện một chút kế nhỏ đi. Để nhìn xem một chút, tâm tư chân chính của vị Ôn công tử kia đi?

Phó Kinh Hồng nói.

– Thực hiện chút kế nhỏ?

Đào Chi Hoa nhíu nhíu mày, nhưng lại mơ hồ hiện lên thần sắc có chút nóng lòng muốn thử.

Phó Kinh Hồng gật đầu cười.

– Vì sao ngươi phải giúp ta?

Đào Chi Hoa nhìn y, bỗng nhiên hỏi.

– Vì sao a?

Phó Kinh Hồng trầm ngâm một lát, tiếp theo, y cười nói,

– Tất nhiên là bởi vì ngươi là mỹ nhân a…

Xa xa, truyền đến tiếng bước chân cực kì nhẹ nhàng, nhỏ,vụn.

Mà, chỉ có cao thủ có nội lực thâm hậu mới sẽ bước đi được như vậy.

Đương nhiên, cũng chỉ có người có nội lực thâm hậu mới có thể nghe thấy chút động tĩnh khẽ khàng này.

Mà, vừa vặn, lại để cho Phó Kinh Hồng nghe được.

Y không chỉ nghe được tiếng bước nhẹ nhàng kia, còn nghe thấy cả tiếng va chạm lanh lảnh của ngọc bội ở trên thân chủ nhân của nó.

Ngay trong khi Đào Chi Hoa vẫn còn đang tự nghi hoặc, thì bất thình lình, Phó Kinh Hồng tiến lên, bắt lấy, nâng chiếc cằm của hắn lên.

Cũng ngay lúc này, Ôn Như Ngọc vừa vặn xuất hiện ở phía trước đường nhỏ, cách đó khoảng bốn trượng, nhìn thấy chính là một bức tranh thế này:

Phó Kinh Hồng đang nâng lên chiếc cằm của Đào Chi Hoa, cả mặt đều toát lên vẻ ôn nhu, đang nghiêng mặt đến, tiến sát đến khuôn mặt của Đào Chi Hoa.

Đồng thời, ở trước khi Đào Chi Hoa kịp phản ứng lại, y đã nhanh tay điểm lấy huyệt đạo của hắn.

Sau một lúc lâu, Ôn Như Ngọc mới xoay người, rời đi.

Phó Kinh Hồng buông tay ra, giải huyệt đạo cho Đào Chi hoa huy*t đạo, đồng thời, đôi chân của y cũng tự giác, vội lùi lại mười mấy bước về phía sau.

Quả nhiên, chỉ vừa sau một khắc, Đào Chi Hoa mới vừa cử động lại được, lập tức rút ra một chiếc roi mềm chín thước, liền muốn vung đến, quất về phía người của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng vội vàng giải thích:

– Hành động vừa rồi của ta, vốn không phải là đang khinh bạc ngươi…

Đào Chi Hoa tức điên, cười lạnh, quát:

– Nếu, hành động vừa rồi của ngươi không phải là đang khinh bạc ta. Vậy thì, mới vừa rồi là người đang làm gì hả!

– Đương nhiên là ta đang giúp ngươi a,

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng lắc mình tránh thoát một roi mà Đào Chi Hoa vừa quất tới, vừa giải thích,

– Lúc nãy, không phải là ta đã nói, muốn thực hiện chút kế nhỏ, để nhìn xem, có phải là vị Ôn công tử hữu tâm đối với ngươi hay không sao …

– Ồ?

Đào Chi Hoa nhíu mày, nhưng roi trong tay lại không hề chậm chạp một khắc nào liên tiếp vung về phía người của Phó Kinh Hồng.

– Nếu như Ôn công tử có ý đối với ngươi, thì nhìn thấy có người thân mật với ngươi như vậy, thì tất nhiên sẽ ghen lên đi…

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng nhanh nhẹn lách mình tránh thoát.

– Nếu như hắn ghen, vậy thì ngươi liền có thể biết đượccó phải là hắn có ý với ngươi hay không…

Đào Chi Hoa thu hồi chiếc roi dài lại, nhìn Phó Kinh Hồng, lại đăm chiêu.

– Vậy, nếu như… hắn không có…

Phó Kinh Hồng đưa tay lên, tự vuốt phẳng ống tay áo bên kia của mình, nói:

– Vậy thì ngươi liền hết hy vọng đi…

Bàn tay của Đào Chi Hoa dồn sức dần dần siết chặt lại cái roi đang cầm ở trong tay, khớp xương càng trở nên trắng bệch.

Qua một lúc lâu.

Hắn mới nói:

– Được.

Phó Kinh Hồng nhìn Đào Chi Hoa đứng cách y không xa.

Nam tử trẻ tuổi mặc một thân hồng y khẽ cúi đầu, mấy sợi tóc đen mun, lòa xòa rơi xuống, phủ lên bả vai của hắn.

Thân ảnh đơn bạc.

Ngay lúc này, Phó Kinh Hồng giật mình, tựa hồ như vừa nhìn thấy Bạch Luyện Hoa ở kiếp trước vậy.

Nhưng mà, cũng chỉ là nhất thời giật mình mà thôi.

Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Y đang định vòng qua chính sảnh mà đi vào nhà bếp, thuận tay lấy thêm một ít điểm tâm mang về ăn…

Món mứt táo cao của hôm qua, hương vị vốn không tệ đi.

Nhưng mà, ngay khi vừa tới gần chính sảnh, lại nghe thấy, từ bên ngoài, truyền đến một giọng nói của nam tử trẻ tuổi.

– Tại hạ là Bạch Luyện Hoa của Đoạn Tụ cốc. Lần này, mạo muội đến đây, là để bái kiến Mộ Dung lão tiền bối…

Nhất thời, Phó Kinh Hồng liền sững sờ.

Bạch Luyện Hoa?

Tiểu sư đệ?

Làm sao mà hắn lại sẽ tới nơi này?

Kiếp trước…

Rõ ràng là bọn họ vốn chưa từng ghé qua Mộ Dung phủ…

Chỉ có điều, kiếp trước đến kiếp này, dù sao cũng đã là cách nhau một đời.

Dù sao y cũng không lại đi theo diễn biến của kiếp trước nữa rồi, cho nên, chuyện phát sinh kế tiếp, cũng có biến hóa vốn là tất nhiên đi.

Phó Kinh Hồng thu lại khí tức, lặng lẽ tới gần đến nơi phát ra giọng nói này.

Trước chính sảnh, là một mảnh sân trống trãi ở giữa viện.

Chính là nam tử bạch y đang đứng ở phía trước, chắp tay, đang mỉm cười, vừa tự giới thiệu mình với lão quản gia Mộ Dung.

Nam tử mặc một thân bạch y, không nhiễm phải một hạt bụi nhỏ nào.

Phó Kinh Hồng thầm than một tiếng, mấy tháng nay, vốn không hề gặp được tiểu sư đệ…

Nhưng, tiểu sư đệ đã trổ mã đến càng thêm tinh xảo như vậy a.

Mà, người đứng sau nam tử bạch y, không phải là Lãnh Tề Hiên thì là ai đây?

Nam tử này, vĩnh viễn đều mặc một thân huyền y, vĩnh viễn đều toát lên khí chất lạnh như băng, vẫn đang đứng phía sau Bạch Luyện Hoa.

Dường như trong đôi con ngươi đen như mực này, vốn không chút gợn sóng nào, phảng phất như thế gian này vốn không có vật gì có thể khiến cho hắn nảy sinh ra một tia hứng thút nào vậy.

– … Vị này, chính là nhị sư huynh của ta, Lãnh Tề Hiên…

Bạch Luyện Hoa cười nói.

Nam tử mặc huyền y khẽ vuốt cằm, nhưng trên mặt vẫn là một phong thái vân đạm phong khinh.

Lão quản gia Mộ Dung cười nói:

– Hai vị, đúng là anh hùng xuất thiếu niên a.

Lúc này, trong viện của Mộ Dung phủ, đang đúng vào ngay mùa hoa đào nở rộ, một cơn gió thổi đến, tán cây đào xào xạc, một mảng trời cánh hoa bay lượn trong không trung. Chợt, có một cánh hoa đào bay lượn theo gió nhẹ trên không trung, khẽ khàng rơi xuống trước mũi chân của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng nhìn trời, ở trong lòng, y lại thở dài.

Chẳng lẽ, quả thực, đã ứng theo lời vừa nãy của Đào Chi Hoa đã nói…

Hôm nay, quả thực là y đã mắc phải đào hoa kiếp rồi đi?

Bình luận

Truyện đang đọc