TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Mọi người thở phào một hơi, thì chợt, nữ tử lam y liền mở miệng nói:

– Truy!

Giọng nàng phát ra không lớn, nhưng lại được thêm vào nội lực. Vì vậy, đều được truyền rõ ràng đến tai của mọi người ở đây.

– Những người này đều đã trúng phải cổ độc. Nếu như không có dược giải của ma giáo, e là tánh mạng nguy hiểm.

Nữ tử lam y nhìn lướt qua đám người đang bị ngất ở dưới võ đài, đôi chân mày lá liễu khẽ nhíu lại, nói.

Dưới võ đài, không ít cao thủ của cửu môn phái lớn vẫn hoàn hảo, không có việc gì, chỉ là bề ngoài có chút chật vật mà thôi. Thế nhưng, có phần lớn đám người có võ công thấp đều đã bị cổ trùng cắn phải, đều té ngã, ngất ở ngay trên mặt đất.

Do đột ngột, có quá nhiều người ngã xuống như vậy, làm suy giảm đi phần lớn sự kiêu căng tự mãn của đám người cửu đại môn phái này đi, cho nên, lúc này, trên mặt của mấy kẻ cao thủ còn sống sót đều có chút trù trừ.

Ôn Như Ngọc nhìn lướt qua tình cảm thê thảm ở dưới đài, cũng nhíu nhíu mày.

Tiếp theo, hắn khẽ mỉm cười, chỉ thị:

– Trước tiên, mọi người dìu những người đã bị trúng độc trở vào trong chính sảnh nghỉ ngơi đi đã. Bốn người bọn ta đuổi theo bọn họ để đòi dược giải.

Hắn chỉ nói bốn người, tất nhiên là chỉ hắn – Ôn Như Ngọc, Trầm Bích Thủy, Đào Chi Hoa, Tiêu Dư Hàn.

Vì, mới vừa rồi, đám người cửu đại môn phái cũng nhìn thấy võ công của Ôn Như Ngọc, cho nên, đã sớm, tâm phục khẩu phục, cũng không có ai có gì dị nghị, mà chỉ nỗ lực dìu lên mấy đệ tử đang bị ngất đi của môn phái mình, cùng nhau đi vào trong sơn trang.

Lúc này, nữ tử lam y kia lại mở miệng, nói:

– Ta đi cùng với các ngươi.

Ôn Như Ngọc sững người một chút. Hắn nhìn nữ tử lam y kia nói:

– Tiểu thư Tư Đồ. Lần này đi tới ma giáo, nhất định ở trên đường sẽ nguy hiểm vô cùng…

Hắn còn chưa kịp nói xong, đã bị lời nói của nữ tử lam y đánh gãy.

Nữ tử lam y lạnh nhạt nói:

– Ta có năng lực tự bảo vệ mình. Mà, ta cũng tinh thông đôi chút về kỳ hoàng thuật. Nếu các ngươi cầm về chính là thuốc giả, chẳng phải là đã uổng phí thời giờ rồi hay sao?

Ôn Như Ngọc nghe vậy, nhíu nhíu mày, cũng chỉ có thể đồng ý.

*

Ngay trong khi bọn hắn đang bàn bạc, thì ở dưới võ đài, Phó Kinh Hồng vẫn còn đang dò hỏi mấy người xung quanh về tăm tích của hai sư đệ nhà y. Mãi đến tận khi y hỏi đến người thứ bảy, thì người kia mới sợ hãi không thôi nói:

– Ngươi nói hai người kia sao. Vừa nãy, tựa hồ như là đã đi vào trong chính sảnh bên kia rồi…

Phó Kinh Hồng cau mày, quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn về năm người ở trên đài tỷ võ, liền xoay người, đi về phía chính sảnh.

Y vừa đi mấy bước, lại phát hiện ra Liễu Nhàn Cầm đang ôm ngọc cầm, đứng chắn ở trước mặt của y.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng dâng lên nghi hoặc, nói:

– Không phải ngươi nên đi cùng với bọn họ đi tìm dược giải hay sao?

Liễu Nhàn Cầm hờ hững liếc mắt nhìn y, hỏi lại:

– Vì sao ta phải đi?

– Không phải, ngươi là… tri kỉ tương giao với bọn họ hay sao?

Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng ngẩn người, hỏi.

– Chỉ là có duyên gặp gỡ mấy lần mà thôi.

Liễu Nhàn Cầm lạnh nhạt đáp.

– Vậy tại sao, lần trước, ngươi…

Phó Kinh Hồng nhớ tới, lần quyết chiến ở trên đỉnh Thượng Tắc Sơn. Nếu không phải là do Liễu Nhàn Cầm xuất hiện đúng lúc, thì tình thế lúc đó sẽ càng thêm gay go đi.

– Là do ta nợ một ân tình của một người. Lần trước ra tay, là do ta phải đền đáp lại ân tình mà thôi.

Liễu Nhàn Cầm nói.

– Ai?

Bất chợt, Phó Kinh Hồng liền cảm thấy không ổn.

– … Hoa Thanh Lưu.

Liễu Nhàn Cầm nhìn y, lạnh nhạt đáp.

Lúc này, Phó Kinh Hồng mới nhớ tới, chỗ không ổn này là ở nơi nào. Từ hôm qua đến nay, y vẫn không hề nhìn thấy qua Hoa Thanh Lưu. Theo lý thuyết, trận quyết chiến trước ở trên đỉnh Thượng Tắc Sơn, hắn ta cũng đã có mặt ở đó. Nhưng lần này, tại sao hắn ta lại không lộ diện đây?

Ngay lập tức, y nhớ tới một thân phận khác của Hoa Thanh Lưu. Theo như lời kể của Hoa Thanh Lưu ma giáo đã nói, thì Hoa Thanh Lưu thần y vốn cũng không biết đến sự tồn tại của Hoa Thanh Lưu ma giáo. Vậy chẳng lẽ là lúc này, do Hoa Thanh Lưu ma giáo đã xuất hiện lai, cho nên hắn ta đã trở lại ma giáo rồi sao?

– Ba năm trước, hắn ta đã ra tay cứu ta một mạng, cho nên, ta đáp ứng ba cái điều kiện với hắn ta,

Liễu Nhàn Cầm nói,

– Chuyện lần này, chính là điều kiện thứ nhất. Thế nhưng hiện tại, ta lại không thấy hắn ta đâu cả.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng biết, nhất định là Hoa Thanh Lưu đã quay trở lại ma giáo. Lần này, ba người Phó Kinh Hồng đi đến ma giáo, nói không chừng, cũng sẽ phải chạm mặt với hắn ta đi. Đến lúc đó, cũng thật không chắc là sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

– Vậy bây giờ người đang định rời đi sao?

Phó Kinh Hồng hỏi.

Liễu Nhàn Cầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, không đáp lại.

Phó Kinh Hồng không hiểu gì cả, liền nhìn hắn mà hỏi sang vấn đề khác:

– Ngươi có nhìn thấy qua hai vị sư đệ của ta sao?

Liễu Nhàn Cầm nhìn y, qua một lát, mới nói:

– Hai người họ đã đuổi theo bốn người kia rồi.

– Cái gì?

Nhất thời, trong lòng của Phó Kinh Hồng cả kinh.

Tại sao hai người Lãnh Tề Hiên Bạch với Luyện Hoa lại muốn đuổi theo bốn người kia đây?

Tất nhiên là Liễu Nhàn Cầm vốn cũng không biết.

– … Ta muốn đi đến Thượng Tắc Sơn một chuyến.

Sau khi Phó Kinh Hồng trầm ngâm một hồi, mới nói.

Nếu hai vị sư đệ của y đã đi tới Thượng Tắc Sơn, vậy thì y cũng không thể không quản chuyện này được.

Tuy rằng, y không biết nguyên do gì mà hai người Lãnh Tề Hiên và Bạch Luyện Hoa lại muốn đi đến Thượng Tắc Sơn, nhưng mà y cũng không thể không quan tâm đến hai sư đệ nhà mình được.

Liễu Nhàn Cầm nhìn y, bỗng mở miệng nói:

– Ta đi theo ngươi.

Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững sốt, không hiểu lời này của Liễu Nhàn Cầm là có ý gì cả.

Nhìn bộ dạng này của Liễu Nhàn Cầm, rõ ràng là một người vốn không thích dính đến mấy chuyện phiền toái. Kể cả một trận quyết chiến trên Thượng Tắc Sơn, nếu không là do Hoa Thanh Lưu nhờ cậy, thì Liễu Nhàn Cầm vốn cũng sẽ không muốn xuất hiện đi.

– Vừa nãy, khi ta vẫn nói ra tên Hoa Thanh Lưu, thì sắc mặt của ngươi liền biến đổi,

Liễu Nhàn Cầm nhìn vào đôi mắt của y, lạnh nhạt nói,

– Ngươi vốn biết rõ hắn ta đang ở đâu.

Ngữ khí của hắn phi thường chắc chắc.

Chợt, Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Trong lòng của y do dự, không biết có nên kể ra mọi chuyện này  cho Liễu Nhàn Cầm biết rõ hay không.

Mà, người cứu Liễu Nhàn Cầm một mạng là Hoa Thanh Lưu – thần y đệ nhất thiên hạ, lại không phải là Hoa Thanh Lưu – tà y ma giáo.

Đối tượng mà Liễu Nhàn Cầm phải báo ân, tất nhiên là thân phận của người trước rồi.

Thế nhưng, kỳ thực, rõ ràng là hai thân phận kia vốn chỉ được đính lên ở trên thân của cùng một người.

Nếu như Hoa Thanh Lưu tà y ma giáo lợi dụng chuyện này, nhờ cậy Liễu Nhàn Cầm đi giết chết mấy người Ôn Như Ngọc thì nên làm sao đây?

Y có thể thấy, Liễu Nhàn Cầm vốn không hề để ý đến đám cửu đại môn phái, hay là muốn dính dán đến chính đạo gì cả. Hoặc nên nói là, Liễu Nhàn Cầm vốn chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện thế này.

Còn, giao ước quân tử này, chỉ là do hắn thiếu nợ Hoa Thanh Lưu một mạng, cho nên, hắn mới cố ý đến trả nợ ân tình mà thôi.

Nếu mà Hoa Thanh Lưu tà y ma giáo nhờ cậy Liễu Nhàn Cầm ra tay giải quyết mấy người Ôn Như Ngọc, vậy Liễu Nhàn Cầm cũng sẽ không chút do dự nào mà ra tay sao?

Sau khi Phó Kinh Hồng suy tư trầm ngâm một lát, vẫn là kể lại đầu đuôi mọi chuyện của Hoa Thanh Lưu cho Liễu Nhàn Cầm nghe.

Nhưng, Liễu Nhàn Cầm nghe xong, sắc mặt cũng không có quá nhiều biến hóa.

– Hiện tại, Hoa Thanh Lưu hẳn là đang ở trong thân phận tà y ma giáo đi. Nếu như hắn ta nhờ cậy ngươi giết bọn người Ôn Như Ngọc, thì ngươi sẽ làm thế nào?

Phó Kinh Hồng hỏi Liễu Nhàn Cầm.

Liễu Nhàn Cầm nhìn y, lạnh nhạt đáp:

– Phải giữ lời.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị nghẹn họng trân trối, không biết nên khen hay nên trách người trước mắt này quá tuân thủ giao ước quân tử này đây.

– Nhưng, nếu là kêu ta phải giết ngươi, thì ta sẽ nương tay lại.

Liễu Nhàn Cầm tiếp tục lạnh nhạt nói.

Bất chợt, Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Qua một lát, y mới thở dài, đáp:

– … Vậy thì được rồi.

*

Hai người cùng chạy tới Thượng Tắc Sơn.

Trải dài một mạch ở xung quanh Thượng Tắc đều là rừng cây xanh um. Giữa nơi xanh thẳm mênh mông, ngút ngàn ở trong núi này mà muốn tìm ra sào huyệt của ma giáo. Quả thật, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hai người vừa đi vừa nghỉ, lại ở trong rừng cây tìm kiếm tung tích.

Ngày trước, đám cửu đại môn phái đã phái ra thám tử để đi thăm dò vị trí sào huyệt của ma giáo, đoán chừng cũng chỉ là ở vùng xung quanh trên đỉnh Thượng Tắc Sơn này, nhưng nếu không thể tìm kiếm cẩn thận, tỉ mỉ thì vốn không thể tìm ra được đi.

Phó Kinh Hồng cùng Liễu Nhàn Cầm cũng chỉ đành cố gắng tìm kiếm xung quanh rừng rậm ở trên ngọn núi này.

Phó Kinh Hồng vận khinh công, nhảy lên một gốc cây cao, to xòe ra mấy tán cây rậm rạp che trời.

Y đứng ở trên ngọn cây, nhìn một vòng xuống quanh đây.

Phóng tầm mắt ra phía xa xa, đều là một mảng xanh um, tươi tốt. Nếu mà, quả thực, có bất kì kiến trúc lầu các gì, thì chỉ vừa liếc mắt nhìn qua là thấy ngay.

Thế nhưng y lại chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì cả.

Nếu như thám tử của đám cửu đại môn phái không cho tình báo sai, thì đến cùng là do nơi nào đã không đúng đây?

Phạm vi mười dặm ở xung quanh nơi này, hiển nhiên, cũng không hề có sào huyệt gì đó của ma giáo cả.

Chẳng lẽ…

Là do xây dựng ở dưới lòng đất sao?

Một tòa cung điện ở dưới lòng đất?

Nhưng mà, lần trước, nơi mà y ở cùng với Mộ Dung Thương, rõ ràng là ở giữa lưng chừng núi.

Bất chợt, ở phía dưới, Liễu Nhàn Cầm mở miệng, nói:

– Nơi này.

Phó Kinh Hồng sững sờ, vội vã nhảy xuống khỏi ngọn cây, đã thấy Liễu Nhàn Cầm chỉ vào nửa đoạn thi thể đã rơi trên mặt đất.

– Đây là… cổ trùng?

Phó Kinh Hồng liếc mắt nhìn đến, liền thấy cổ trùng này mang màu đỏ tươi như máu, không giống với cổ trùng bình thường. Hơn nữa, lại cùng một loại với cổ trùng mà Phó Kinh Hồng vừa mới gặp ở trong Tư Đồ sơn trang.

Liễu Nhàn Cầm gật gật đầu, nói:

– Nơi này, có xác của cổ trùng, hẳn chỉ là xung quanh nơi này mà thôi.

Phó Kinh Hồng đánh giá bốn phía, nói:

– Chắc có lẽ chỉ ở xung quanh nơi đây, nhưng mà lại không có…

Y vừa nói, về đi lên trước mấy bước.

Y còn chưa kịp nói hết lời, đột ngột bị đánh gãy, bởi tiếng xé gió của ám khí bắn tới.

Mấy trăm cây kim bằng thép liên tiếp bắn về phía của Phó Kinh Hồng.

Trong nháy mắt, khi Phó Kinh Hồng nghe thấy tiếng ám khí bắn đến, y liền làm ra phản ứng, nhanh nhẹn, lùi mười mấy bước về phía sau.

Thế nhưng, lại càng có nhiều thêm ám khí đang phá không mà phóng đến, hàng loạt cây kim thép bay về phía Phó Kinh Hồng cùng Liễu Nhàn Cầm.

Mà, Liễu Nhàn Cầm vẫn hiện lên vẻ mặt bất biến, cánh tay trái vẫn ôm lấy ngọc cầm, mấy ngón tay phải lập tức gảy lên dây đàn.

Đột ngột, tầng tầng lớp lớp kim thép kia, đều đã bị đứt thành hai nửa ở ngay trên không trung, liền lả tả mà rơi xuống mặt đất.

Nhưng rất nhanh, lại có mấy trăm kim thép phá không mà bắn tới.

Phó Kinh Hồng nhìn về nơi phóng ra đám kim thép này.

Cách đây ngoài mấy chục thước, trên hai thân cây to có bày một thứ có hình thù kỳ quái, dường như là cung lại không giống cung, dường như nỏ lại không giống nỏ. Thế nhưng đám kim thép này được bắn ra từ trong vật kia.

Y nghĩ ra, đó chính là một đầu mối của cạm bẫy này.

Cho nên, vừa nãy, khi y bước đi kia liền không cẩn thận mà phát động cái bẫy này. Mà, nếu đã có cạm bẫy, tất nhiên là có người đặt bẫy. Càng nói rõ hơn là, sào huyệt của ma giáo, thật sự là đang ở đâu đó xung quanh đây.

Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng suy tư.

Y liền cúi người, nhặt lên một hòn đá nhỏ ở dưới đất, dồn nội lực vào trên tay, vận dụng hết chín phần mười sức lực mà bắn hòn đá về phía mấu chốt của cơ quan ở kia.

Tuy thoạt nhìn cái cơ quan kia mang hình thù kì dị quái đản, nhưng cũng chỉ là một thứ làm bằng gỗ. Cho nên, khi bị Phó Kinh Hồng ném hòn đá nhỏ qua, lập tức liền bị đập nát. Kéo theo, ám khí nguy hiểm bắn ra liên tục cũng liền biến mất.

Phó Kinh Hồng liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng y cũng biết, bây giờ, y cần phải cẩn thận đi đứng, không nên bước đi loạn xoạn xung quanh được nữa. Bởi vì vừa nãy, do y không cẩn thận mà giẫm lên cơ quan trúng phải cạm bẫy mới gây ra tình cảnh nguy hiểm này. Ai biết được xung quanh nơi này, còn có bao nhiêu cơ quan như vậy nữa đây…

Nghĩ đến đây, Phó Kinh Hồng càng không dám đi loạn nữa, mà y cúi đầu, bắt đầu tập trung tìm kiếm mấy thứ khả nghi ở trên mặt đất.

Liễu Nhàn Cầm đang định ôm cầm đi lên phía trước, lại bị Phó Kinh Hồng ngăn chặn. Y nhìn Liễu Nhàn Cầm nói:

– Cẩn thận, vẫn còn có cạm bẫy khác.

Liễu Nhàn Cầm hờ hững liếc mắt nhìn y, bày ra một vẻ như là không thèm để ý, nhưng lại đứng yên không nhúc nhích.

Trong khi Phó Kinh Hồng đang xem xét kĩ ở trên mặt đất, tựa hồ như không phát hiện ra thứ gì khả nghi, thì ngay lúc này, truyền đến tiếng động phát ra từ cách đó không xa.

Nhất thời, hai người đều sững sờ, quay đầu lại liền nhìn thấy mấy người Ôn Như Ngọc, Trầm Bích Thủy đang vận khinh công chạy vội tới đây.

Trong một chốc, mấy người họ liền xuất hiện ở trước mặt của Phó Kinh Hồng.

Ôn Như Ngọc là người đáp xuống đất đầu tiên, vừa nhìn thấy Phó Kinh Hồng, hắn khẽ mỉm cười nói:

– Vừa nghe thấy được động tĩnh phát ra từ bên này, liền chạy tới xem một chút, không ngờ tới, lại là hai huynh.

Phó Kinh Hồng vừa định mở miệng chính muốn nói gì đó, liền nghe thấy Đào Chi Hoa lạnh lùng phát ra một tiếng ‘hừ’, nói y:

– Theo tới đây làm gì cho thêm loạn.

– Nhiều người dễ giải quyết khó khăn. Phó huynh, Liễu huynh. Hai người đến rất đúng lúc a.

Bên kia, Trầm Bích Thủy ngoắc ngoắc khóe môi, cười làm hòa.

Tiêu Dư Hàn cũng chỉ cười cười, gật đầu tỏ ý tán thành.

Đào Chi Hoa lại phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Nữ tử lam y vừa rồi, cũng theo tới, vừa nhìn thấy hai người Phó Kinh Hồng và Liễu Nhàn Cầm cũng không nói ra lời nào nữa. Chỉ chuyển tầm mắt nhìn về bốn phía một vòng, tựa hồ như là suy tư, sau một lúc, nàng mới mở miệng nói:

– Đây là một trận pháp.

Phó Kinh Hồng biết Tư Đồ Gia vốn tinh thông kỳ môn bát quái, vừa nghe vậy, y vẫn là hiếu kỳ mà nhìn qua nàng một cái.

Tư Đồ Gia đánh giá một vòng trái phải ở xung quanh đây qua một lúc. Ánh mắt của nàng vừa nhìn về phía hai cây to cách đây mười thước. Sau một lát, nàng mới nói:

– Ta đã biết cửa sinh vào ở nơi nào rồi. Đi theo ta.

Bình luận

Truyện đang đọc