TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Sau khi đã bị bốc xuống lớp mặt nạ da người, Mộ Dung Thương chỉ nhìn Phó Kinh Hồng, trong ánh mắt đều là có quá nhiều ý nghĩ bách chuyển thiên hồi, cuối cùng lại chỉ là buông mí mắt xuống.

Trong lòng, Phó Kinh Hồng liền cười lạnh.

Đây chính là biểu tình khi nhìn thấy một người đáng lẽ phải chết đi nhưng bây giờ vẫn đứng sờ sờ ở đây, vẫn còn chưa chết đi…

Trong lòng của người này, hẳn là đang rất là khiếp sợ đi.

– Giáo chủ!

Đám giáo chúng ma giáo đều đang mặc một thân hồng y thấy Mộ Dung Thương đều giống như đang lâm vào tình cảnh bị người uy hiếp, cho nên, đều đang cầm kiếm định xông tới.

Nhất thời, Mộ Dung Thương sững người một lát, liền giơ tay lên, vẫy lui mấy kẻ đang muốn tiến lên.

– Làm sao vậy. Rất là kinh ngạc sao… Ta, cư nhiên vẫn còn chưa chết sao?

Phó Kinh Hồng nhìn Mộ Dung Thương lại cười hỏi, trong đôi con ngươi lại không có ý cười.

Mộ Dung Thương vẫn rũ mí mắt xuống, cũng không hề đáp lời.

Phó Kinh Hồng không tin là Mộ Dung Thương lại chột dạ chỉ vì điều này. Y chỉ có thể đoán, khẳng định là trong đầu của hắn đang nổi lên cái ý định xấu xa gì đó đi. Y vội nắm chặt đến thanh kiếm vẫn đang cầm ở trong tay vừa nãy trong khi vọt lên đây đã thuận tay lấy được, ánh mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thương ở trước mắt.

Dưới lớp mặt nạ da người kia, khuôn mặt thật của Mộ Dung Thương, tựa hồ như có vẻ hao gầy càng nhiều hơn mấy phần so với lần trước Phó Kinh Hồng đã gặp hắn rồi đi. Da mặt đã biến thành trắng xám đến gần như là đang bị bệnh, sắc môi cũng ảm đạm, trong đôi con ngươi đều đen đặc, nhuộm lên mù mờ lại thâm trầm, khiến cho người ta không nhìn rõ được ý nghĩ chân thực của hắn.

Trong lúc này, khí tức đang lan toả ra khắp cả người của hắn, như sương phủ mờ mịt, cũng làm cho người ta hoảng hốt, khiến người ta không thấy rõ, đoán không ra.

Chính là bởi vì thế này, cho nên, Phó Kinh Hồng mới càng thêm đề phòng nhìn chăm chăm Mộ Dung Thương, dùng thêm mấy phần sức nắm chặt kiếm ở trong tay.

Hiện tại, nội lực của y đã hoàn toàn bị khống chế. Thế nhưng do lúc trước, y cũng từng gặp qua vài lần tình huống nội lực hoàn toàn trống rỗng. Cho nên, hiện tại, y đã có chút quen thuộc …

Tuy y vận nội lực vẫn không ra, thế nhưng từng chiêu từng thức của kiếm pháp mà y đã từng tập qua vẫn cứ khắc sâu ở trong tâm.

Chỉ là ngay cả như vậy, thì y cũng tự biết rõ. Trong lúc này, y vốn không thể nào đánh lại Mộ Dung Thương.

Vừa nãy, dưới sự quá mức kích động, y liền hành động mà vọt lên trước mà bốc xuống lớp mặt nạ của Mộ Dung Thương. Nhưng mà hiện nay, y đã có chút hối hận rồi.

Chỉ có điều, Mộ Dung Thương lại không có giọng như suy đoán của Phó Kinh Hồng rằng, hắn vẫn sẽ rút kiếm đâm tới.

Trong một lát vẫn là yên tĩnh.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại nghi hoặc, thì y đã thấy, Mộ Dung Thương bỗng nhúc nhích, câu lên khóe môi.

Bất chợt, y căng thẳng một trận.

Nhưng y lại chỉ thấy Mộ Dung Thương buông tay xuống, dường như là không hề có ý chiến đấu.

Phó Kinh Hồng cau mày, không biết được động tác này của Mộ Dung Thương là có ý gì, lại nghe thấy Mộ Dung Thương chậm rãi nói:

– Từ trước đến nay, đại thánh giáo của ta, vốn luôn ân oán rõ ràng. Có ân báo ân, có thù báo thù. Cho nên, hai mươi năm trước, những kẻ đã tàn sát thánh giáo của ta, thì hôm nay, ta nhất định cũng sẽ không bỏ qua một kẻ nào cả. Thế nhưng, nếu là người không dính dán đến chuyện này. Thì, người thánh giáo của ta cũng vốn sẽ không đả thương đến người vô tội…

Phó Kinh Hồng cười lạnh.

Mộ Dung Thương giương mắt, nhìn sâu vào mắt y, nói:

– Cho nên, phàm là người không dính dán đến người có thể việc này, đều có thể… Lăn.

Ngữ khí của hắn vốn luôn hờ hững, nhưng mà bên khóe môi vẫn nâng lên vẽ ra một mạt cười.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng âm thầm nghi hoặc.

Người trong ma giáo không phải nên hung tàn, độc ác, vừa ra tay thì nhất quyết phải ‘nhổ cỏ tận gốc’ hay sao?

Vì sao Mộ Dung Thương còn phải ‘thả hổ về rừng’?

Những người không dính líu đến trận chiến của hai mươi năm trước, tất nhiên đều là một đám tiểu bối ở dưới kia nữa. Tuy hiện tại, đám tiểu bối đó vốn không thể làm ra được trò trống gì.

Nhưng nếu ngày hôm nay thả đám tiểu bối này trở lại, thì ngày sau, nhất định là sẽ tạo thành một mối tai họa lớn đối với ma giáo đi!

Mà, hiển nhiên, một đám nhân sĩ chính đạo ở dưới võ đài, cũng đang buồn lo chuyện này, không khỏi ngờ vực không thôi.

Chẳng lẽ, Mộ Dung Thương còn có hậu chiêu gì nữa sao?

Lẽ nào hắn có dự định lén lút theo bọn họ, quay trở về tru sát đến tận môn phái của bọn họ?

– Hừ! Ma giáo cuồng tặc!

Lão Hạ Hải Bình, chưởng môn Tiêu Dao môn liền vỗ mạnh bàn một cái, quát to.

Tuy nội lực của lão đã bị khống chế, thế nhưng một chưởng này của lão vừa giáng xuống cũng miễn cưỡng đập nát chiếc bàn bát tiên ở trước mặt.

– Hắn nhất định là muốn ly gián chúng ta! Phân tán thế lực của chúng ta, để cho chúng ta tự rối loạn nội bộ, thừa cơ để được ‘ngư ông đắc lợi’! Chư vị tuyệt đối không nên tin theo lời của đám yêu nhân ma giáo kia!

Gã Nhâm Giang Lưu cũng liền gấp gáp mở miệng la to. Tuy nội lực của gã đã hoàn toàn biến mất, bộ dạng vốn đã có chút chật vật. Mà, gã lại thấy có mấy nhân sĩ chính đạo đã bắt đầu buông lỏng, muốn ‘đánh trống lui binh’,  cho nên, gã mới mở miệng.

Mọi người ở dưới đài liền xoay mặt nhìn nhau, trong đầu của từng người đều có tính toán đến.

– Từ trước đến giờ, mấy tên yêu nhân ma giáo này vốn ra tay không chừa bất cứ thủ đoạn nào cả! Nếu hiện tại, chúng ta đều rút lui đi! Thì chắc chắn sau đó, bọn chúng nhất định cũng sẽ truy sát không tha! Không bằng, hiện tại, thừa dịp này, chúng ta vẫn đang có người đông thế mạnh liền tiêu diệt sạch bọn ma giáo này trong một lần đi thôi!

Lão Hạ Hải Bình cao giọng nói.

Phó Kinh Hồng quay đầu, thoáng nhìn qua lão Hạ Hải Bình.

Tuy, nội lực của lão Hạ Hải Bình đã hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn duy trì một bộ dạng phong độ đại gia. Không giống với bộ dạng đang hoảng loạn cả lên của gã Nhâm Giang Lưu đứng ở bên cạnh lão. Dù sao thì lão Hạ Hải Bình cũng có thân phận là chưởng môn của một phái, nghiễm nhiên vẫn luôn là một tư thái kẻ ở trên cao dù bị rơi vào tình cảnh nan kham thì bộ mặt không biến sắc đi.

Nhưng, ở trong lòng, Phó Kinh Hồng lại đang lắc đầu.

Toàn người của đám nhân sĩ chính đạo này đều đang bị mất đi nội lực. Cho dù, ‘người đông thế mạnh’ thì lại làm sao, vạn vạn lần cũng không ngăn nổi bốn người ma giáo ở trước mặt.

Không nói đến những người khác trong ma giáo, đơn giản chỉ là mỗi một mình Mộ Dung Thương, mà y đã không nhìn ra được võ công của Mộ Dung Thương sâu cạn ra sao rồi. Huống chi là mấy người giáo chúng mà Mộ Dung Thương đang dẫn theo. Mỗi một người, cũng đều không thể là người hiền lành gì đi.

Mấy người giáo chúng trong ma giáo đang đứng ở phía sau của Mộ Dung Thương, vẫn luôn mang sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm đám người ở dưới võ đài.

Phó Kinh Hồng nhanh nhạy, dùng ánh mắt đánh giá qua một phen.

Tổng cộng có bốn người.

Hai nam nhân, hai nữ nhân.

Bốn người đều là mặc một thân hồng y.

Một nam tử mang theo sắc mặt nghiêm nghị, trong tay cầm một thanh kiếm sắt to, nặng. Nam tử này, không chỉ có mỗi cây kiếm cầm ở trong tay, mà hai bên hông cũng có mỗi bên là một thanh kiếm, đến cả sau lưng cũng đeo hai cây kiếm.

Nhưng nam tử còn lại, ở trên tay không cầm vũ khí gì cả, chỉ là trên mấy ngón tay của hắn đều có chút tim tím. Hiển nhiên là một người dùng độc. Bộ mặt của người này lại không nghiêm nghị giống như người trước, trái lại khóe miệng lại mang theo chút ý cười ngả ngớn…

Phó Kinh Hồng mơ hồ cảm thấy, gã nam tử này dường như là y đã gặp ở đâu rồi đi.

Mà một trong hai nữ tử kia, lại chính là Mộ Dung Tư mà Phó Kinh Hồng đã từng gặp qua. Lúc này, ở trên mặt nàng đã không còn vẻ rụt rè nữa. Trong đôi con ngươi hoàn toàn là một mảng lạnh lẽo, trong tay lại cầm một cây đao được điêu khắc kỳ dị vô cùng.

Mà nữ tử còn lại, trên đầu lại đang cài một bộ ngân sức tỉ mỉ, phức tạp, tướng mạo lại cực kì diễm lệ. Nhưng mà ở trên mặt nàng lại được bao phủ một hình vẽ con nhện đỏ tươi chẳng khác nào một hình xăm, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền phát lạnh khắp cả người, trong tay của nữ tử này lại cầm một cây sáo.

Nháy mắt, trong lòng của Phó Kinh Hồng liền có định luận, y lẳng lặng, không dấu vết lùi lại mấy bước.

– … Chúng ta liên thủ lại, nhất định là có thể bắt gọn lấy bọn người ma giáo này chỉ trong một lần đi!

Gã Nhâm Giang Lưu  đã có chút đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn cứ hô lớn nói.

Chỉ là, đã có mấy kẻ đã có chút dao động. Có người nói:

– Chuyện này… Nhưng mà hiện tại, nội lực của bọn ta đã hoàn toàn biến mất…

– Bọn chúng vốn chỉ có sáu người mà thôi! Chúng ta lại nhiều người đến như vậy. Dù không có nội lực thì đã làm sao!

Gã họ Nhâm lại cao giọng nói.

Mấy ả nữ đệ tử Tiêu Dao môn liền liên thanh phụ họa:

– Chúng ta vốn nhiều người hơn, còn sợ gì mấy người của bọn chúng a!

– Chỉ là một đám yêu nhân ma giáo! Chỉ có thể ở sau lưng hạ độc hại người! Nghĩ đến cũng không có bản lĩnh gì chân chính đi!

– Đúng rồi, đúng rồi!

Mộ Dung Thương lại câu khóe môi lên, nở nụ cười lạnh, giương mắt nhìn lướt qua một vòng đám người ở dưới võ đài.

Ngay lập tức, đám người kia phảng phất như là đã bị cấm khẩu, cả người đều ứa ra mồ hôi lạnh.

Mộ Dung Thương rũ mí mắt xuống, chậm rãi nói:

– … Ta nói lại lần nữa. Người nào không hề dính dán đến việc này, thì vẫn nên mau mau rời đi đi… Bằng không…

Tiếng nói của hắn vẫn trầm thấp, đến đây lại ngừng lại.

Đã có người bắt đầu dao động.

Nhìn đến mấy kẻ đã xoay người muốn chạy đi, lão Hạ Hải Bình đột ngột bật người, đứng dậy, quát to:

– Mọi người không nên trúng kế ly gián của tên yêu nhân ma giáo này! Đám người ma giáo vốn xảo trá, độc ác, hung tàn. Dù cho các ngươi có đi ra khỏi nơi này, thì vốn cũng không sống qua hôm nay! Chúng ta nhất định phải đoàn kết, liên thủ lại mà diệt sạch dư nghiệt ma giáo ngay!

Mộ Dung Thương cười lạnh một tiếng, nhìn lão Hạ Hải Bình nói:

– Từ trước đến giờ, người ở trong đại thánh giáo của ta, vốn luôn nói lời giữ lời, tuyệt không nuốt lời. Nếu ta đã nói, để cho bọn họ đi, thì tuyệt đối sẽ không ra tay giết chết bọn họ… Nhưng mà Hạ chưởng môn, mấy lời mà ngươi mới vừa nói ra. Mới đúng là cách làm chân thật của đám người gọi là danh môn chính phái của bọn ngươi đi!

Lão Hạ Hải Bình cả giận quát:

– Đều là lời nói bậy!

– Hai mươi năm trước. Nếu không phải là thánh tử – thánh giáo của ta, dễ dàng tin tưởng lão Mộ Dung Lân. Thì, làm sao lại có thể ‘dẫn sói vào nhà’. Đại thánh giáo của ta, cũng sẽ phải chịu cảnh diệt môn chỉ trong một buổi? Bọn ngươi đã sớm hợp mưu kĩ càng với lão Mộ Dung Lân, định cướp đi toàn bộ bảo vật lẫn bí tịch trong thánh giáo của ta. Sau đó, mới phái lão Mộ Dung Lân đi đến, tiếp cận, lừa gạt sự tín nhiệm của thánh tử, ‘dẫn sói vào nhà’, diệt môn cả thánh giáo của ta. Trong trận chiến đó, giáo chủ cũng đã bỏ mình, đến cả thánh tử cũng theo giáo chủ mà đi…

Mộ Dung Thương từ tốn nói.

Nhất thời, ở trong lòng, Phó Kinh Hồng kinh hãi không thôi…

Lần trước, không phải đã nói, thánh tử chết là vì để cho Mộ Dung Thương ra đời hay sao?

Nhưng, chẳng lẽ, sự thật vốn không phải vậy?

– Tất cả đều là nói bậy! Yêu ngôn hoặc chúng!

Lão Hạ Hải Bình hiện lên một bộ mặt giận dữ, gào lên.

– Hừ…

Nhưng mà Mộ Dung Thương vẫn chỉ cười lạnh, chậm rãi nói,

– Nhưng bọn ngươi lại chưa từng ngờ tới, lão Mộ Dung Lân cũng không hề ra tay ‘nhổ cỏ tận gốc’. Trái lại, mang nhi tử của thánh tử là ta, về Mộ Dung phủ… Hai mươi năm qua, ta vẫn luôn tập hợp dần dần tàn quân của thánh giáo, thậm chí thế lực còn càng ngày càng trở nên cường đại. Hiện tại, thế lực của thánh giáo đã thẩm thấu vào trong huyết mạch của toàn bộ võ lâm này, mà trong mỗi một môn phái đây, đều có người trong thánh giáo của ta!

Ngay lập tức, lão Hạ Hải Bình liền kinh hãi. Qua một lúc lâu sau, lão mới chậm rãi nói:

– … Ngươi, đến cùng là người phương nào?!

Mộ Dung Thương khẽ mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển, phong hoa vô song. Hắn mới chậm rãi nói:

– Ta là Phật Liên Tâm, giáo chủ thánh giáo… Nhưng cũng lại là thánh tử đời trước của thánh giáo, Phật Tâm Lưu Ly.

Lão Hạ Hải Bình lập tức trợn to hai mắt, lại qua một lát, mới nói:

– Ngươi là kẻ kia… Yêu nữ ma giáo?!

Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại bị chấn kinh đến nói không ra lời.

Mộ Dung Thương lại chính là… Phật Tâm Lưu Ly?

Chứ không phải, cái xác mà hắn đã từng muốn làm cho sống lại, mới là Phật Tâm Lưu Ly hay sao?

Vậy kẻ nằm ở trong quan tài băng, là ai?

Mộ Dung Thương chậm rãi câu môi, nở ra nụ cười yêu quang lấp lánh, nói:

– Sau khi thánh giáo của ta đã bị diệt, ta lợi dụng tự thân tinh huyết, đắp nặn ra một khối thân thể. Trước khi Nhâm giáo chủ chết đi, ta cũng đã bị chém chết ở dưới kiếm. Nhưng ta không cam lòng mặc cho đại thánh giáo hoàn toàn bị hủy hoại chỉ trong một ngày, liền thôi phát vãng sinh độc trùng, ký sinh ở trên thân thể mà ta đã tạo thành… Ta chờ đợi hai mươi năm, liền chỉ vì chờ đến thời khắc này! Ta phải đòi lại món nợ máu này, buộc bọn ngươi phải trả lại bằng máu!

Hóa ra, khi đó Phật Lưu Ly Tâm đã bị Mộ Dung Thương mang về Mộ Dung phủ, cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

Mà khi đó, tiểu hài tử vừa mới sinh ra là Mộ Dung Thương, hóa ra, mới thật sự là Phật Tâm Lưu Ly.

Vậy thì, vì sao…

Mộ Dung Thương còn muốn hồi sinh lại Phật Tâm Lưu Ly đây?

Biết rõ Phật Tâm Lưu Ly nằm trong quan tài băng kia, đã là một cái xác trỗng không, thì tại sao Mộ Dung Thương còn muốn làm như vậy đây?

Trong lúc nhất thời, cơ hồ như là đầu óc của Phó Kinh Hồng đều đang bị mọi nghi hoặc nhấn chìm.

Nhưng lão Hạ Hải Bình lại cười to, nói:

– Ngược lại, ta lại muốn xem xem, bọn ngươi có bản lãnh này hay không…

Bất chợt, lão vẫn còn chưa nói hết, liền khựng lại, tiếp theo, vừa há miệng, liền phun một cái máu đen ra ngoài.

– Bọn ngươi… Đê tiện… Hạ độc…

Lão Hạ Hải Bình chỉ trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thương vẫn đang mỉm cười, nghẹn phun ra vài chữ, cả thân thể lão liền ngã gục xuống mặt đất.

– A a a!!!

Bất thình lình, bốn phía đều vang lên tiếng rít gào.

Chỉ thấy, ngay sau khi lão Hạ Hải Bình ngã xuống, thi thể của lão đã bắt đầu mục nát nhanh chóng, một đám sâu tím, to, dài chui ra từ tứ chi bách hài của lão, vừa bò đến bò đi mấy lần liền cắn nuốt hết đống máu thịt ở trên thi thể của lão Hạ Hải Bình đến không sót chút vụn thịt nào cả. Chỉ trong chốc lát, chỗ mà lão Hạ Hải Bình ngã xuống, liền chỉ còn dư lại một đống vải vụn rách rưới.

Bất thình lình, đám sâu tím kia lại bò đi tứ tán.

Trong lúc nhất thời, từng trận tiếng rít gào, kêu rên thảm thiết, xin tha nổi lên khắp bốn phía.

Mộ Dung Thương nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói:

– … Lời của ta còn chưa nói hết.

Nữ tử mang theo một đầu ngân sức phức tạp kia vừa nghe vậy, chỉ bĩu môi, giơ tay lên, môi kề sát cây sáo liền thổi lên vài tiếng.

Sau khi một trận tiếng sáo quỷ dị  vang lên, đám sâu tím kia cũng dừng lại việc công kích đến đám người xung quanh nữa, mà chỉ ngọ nguậy thân thể to, dài chui vào trong lớp bùn đất.

Nhưng mà ngay cả như vậy, cũng đã có mấy người bị đám sâu tím cắn đến, vẫn còn đang la hét thống khổ, lăn lộn ở trên mặt đất.

Mộ Dung Thương liếc mắt nhìn lướt qua ánh mắt sợ hãi của mọi người, cười nói:

– Bọn ngươi biết vì sao lão Mộ Dung Lân lại lâm trận phản chiến sao?

Không ai dám lên tiếng.

Mộ Dung Thương cười cười mang theo chút cô quạnh, chậm rãi nói:

– Bởi vì từ một khắc ta biết được bộ mặt thật của gã, ta liền bỏ đoạt hồn độc trùng lên trên thân của gã, điều khiển gã đi làm việc cho ta. Mà trong suốt hai mươi năm qua, đoạt hồn cổ trùng đang kí sinh ở trong thân thể của gã vẫn đang lớn lên. Cắn nuốt từng chút một, từng chút một ở trong thân thể của gã. Bây giờ, e là ngũ tạng lục phủ của gã đều đã bị ăn sạch sẽ rồi đi…

Nhất thời, mọi người đều hiện lên một bộ mặt muốn nôn ra, mà mấy ả nữ tử cũng đều đã nôn khan lên.

Mộ Dung Thương chậm rãi cười, nói:

– Trong hai mươi năm qua, gã cũng đã vất vả vì thánh giáo của ta đến như vậy. Lẽ ra, cũng đã nên đến lúc cố gắng nghỉ ngơi  rồi đi.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng khựng người.

Ngày trước, ở Mộ Dung phủ, y đã nhìn thấy Mộ Dung Lân, lại không hề giống như người bị mất đi hồn phách…

Mà vào lúc ấy, sự quan tâm của lão Mộ Dung Lân dành cho Mộ Dung Thương…

Cũng không giống như là giả…

– Cũng đã nói đến nước này rồi, nếu các ngươi không muốn được sống, vậy thì liền cùng chết với gã đi.

Ánh mắt của Mộ Dung Thương dần dần lạnh lẽo, nhìn đám người đều đang ngồi co quắp ở dưới đất, phất phất tay.

Sau lưng của hắn, bốn người kia đều đồng thời gật đầu, lách mình, phóng người về phía đám người kia.

Bốn người kia chẳng khác nào là A Tu La đẫm máu, trong nháy mắt, xung quanh đều đã biến thành một vùng biển chết.

Phó Kinh Hồng chậm rãi hồi phục lại tinh thần, nhìn Mộ Dung Thương vẫn duy trì một bộ mặt hờ hững, y lại nắm chặt thanh kiếm ở trong tay.

Nhưng ngay vào lúc này,

‘Tưng——’

Tiếng đàn xé gió mà truyền đến.

Mộ Dung Thương lách mình tránh thoát.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Liễu Nhàn Cầm liền xuất hiện ở trước mặt. Tay trái của hắn vẫn nghiêng đi ôm chặt lấy đàn ngọc, tay phải cấp tốc gẩy loạn dây đàn.

Mộ Dung Thương vẫn thản nhiên tránh thoát, sắc mặt hờ hững.

Liễu Nhàn Cầm cũng bày ra một bộ mặt không hề cảm xúc, nhưng động tác trong tay lại biến hóa trong chớp mắt.

Trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng liền vọt người về phía trước, giơ kiếm đâm tới.

Mộ Dung Thương liền phát hiện ra, sau lưng mình đã có người vọt tới, lập tức xoay người tránh thoát. Nhưng trong một cái liếc mắt, hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt của Phó Kinh Hồng, nhất thời, tựa hồ như là đã khựng người lại.

Phó Kinh Hồng thấy Mộ Dung Thương dễ dàng tránh thoát đi mũi kiếm ở trong tay của y.

Nhưng sắc mặt của y vẫn bất biến, ống tay áo trái khẽ nhúc nhích, ngay lập tức, một mũi kiếm được ẩn giấu trong tay áo liền bắn ra, thẳng tắp đâm về phía lồng ngực của Mộ Dung Thương.

Lúc này, ở phía sau của y, Liễu Nhàn Cầm cũng đã đánh tới.

Mộ Dung Thương mắt sắc vừa nhìn thấy cảnh này, liền rùng mình, giơ tay lên, vung kiếm đến, chém về phía Phó Kinh Hồng.

Trong nháy mắt, mũi kiếm đã đâm trúng Phó Kinh Hồng ngực.

Bất thình lình, Mộ Dung Thương sững người, ánh mắt biến hóa.

Phó Kinh Hồng cảm nhận được một trận đâm nhói ở trước lồng ngực một trận…

Đột nhiên, cảm giác quen thuộc ở đời trước lại kéo tới…

Y chợt giơ tay lên, nắm chặt lấy lưỡi kiếm đang đâm vào ngực của y, đột ngột, dùng lực, đẩy lưỡi kiếm đâm sâu vào thêm mấy tấc.

Ngay lập tức, Mộ Dung Thương đã dừng lại động tác.

Nhưng vào đúng lúc này, Phó Kinh Hồng lại chợt khẽ mỉm cười nói:

– … Vẫn còn có một cái.

Ngay trong chốc lát Mộ Dung Thương đang ngây người, thì ở trong ống áo tay phải của Phó Kinh Hồng lại bắn ra môt thanh đoản kiếm. Trong nháy mắt, liền đâm vào trong lồng ngực của Mộ Dung Thương.

– Giáo chủ!!!

Ở phía xa xa, bốn người vừa thấy Mộ Dung Thương đang bị tập kích, vội vã lách mình, vọt lại đây.

Phó Kinh Hồng biết, sau khi vừa xoay người lại, chính là vách núi vạn trượng, cho nên, y muốn kéo Mộ Dung Thương cùng rơi xuống…

Nhưng đã vô lực giơ tay đến …

Nhất thời, cả thân thể của y bị đẩy ra xa vài bước.

Vừa ngẩng đầu lên, y liền nhìn thấy bốn người hồng y đã xuất hiện ở trước mặt.

Sắc mặt của Mộ Dung Tư vẫn luôn tĩnh mịch, tung một chưởng đánh vào lồng ngực của Phó Kinh Hồng.

Còn nữ tử dùng sâu độc, vừa khoát tay, liền vung ra mấy con ngô công trùng liền bay về phía Phó Kinh Hồng.

Còn nam tử dùng độc vừa phất tay, tung ra một màu đám bột phấn màu đỏ bay về phía Phó Kinh Hồng.

Ngay trong lúc này, bất chợt, Liễu Nhàn Cầm vọt về phía trước, lôi Phó Kinh Hồng về phía sau lưng của hắn, ngay lập tức, toàn bộ độc khí kia đều dính lên trên người của Liễu Nhàn Cầm.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng khựng người, liền phun ra nửa ngụm máu. Mắt thấy nam tử nắm trọng kiếm đang tiến về phía y, cho nên, y vội loạng choạng lùi lại nửa bước về sau.

Không ngờ, phía sau lưng, cũng đã là vách núi.

Tiếp theo, một bước y vừa giẫm về sau, lại là khoảng không.

Ngay lập tức, cả người liền rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc