TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Khi Phó Kinh Hồng tỉnh lại, là do bị một tiếng cười khẽ đánh thức.

Y mở mắt ra.

Sau một chốc, y mới kịp tỉnh táo hoàn toàn mà từ từ nhớ đến tình hình đang diễn ra ở trước mắt.

Y với Ôn Như Ngọc đang bị Mộ Dung Lân nhốt ở trong băng thất.

Sau đó…

Sau đó, y ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra, bóng người đứng ở trước mắt của y, cư nhiên lại là Trầm Bích Thủy.

Một bộ y phục thanh sơn phong lưu, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ ngả ngớn.

Trong tay của hắn đang hời hợt cầm lấy chiếc Đào Hoa chiết phiến, xoay phần đuôi chiết phiến, chạm vào xương quai xanh dưới vạt áo đang có chút mở rộng của y.

Lúc này, hắn chính là đang bày ra một vẻ mặt hứng thú dạt dào mà nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng…

Mà trên thân của Phó Kinh Hồng chỉ mặc mỗi một cái áo nội y cùng với tiết khố.

Mà, ở phía sau y, quần áo ở trên thân của Ôn Như Ngọc cũng đều đang xộc xệch hệt vậy.

– Ai…

Trầm Bích Thủy nhíu mày than nhẹ, nói,

– Ở bên ngoài, bọn ta vẫn còn đang liều mạng chiến đấu đây. Mà, ở chỗ này, hai ngươi lại triền miên a…

Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày, mới tỉnh ngộ ra…

Cảnh tượng vừa rồi là hai người đều mặc bộ nội y xốc xếch, lại còn đang ôm nhau ngủ. Khó tránh khỏi, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền hiểu lầm đi…

Tuy rằng, xác thực là trước đó, cả hai từng có một lần không minh bạch. Nhưng, rõ ràng là cả đêm qua, cả hai đều rất trong sạch.

Phó Kinh Hồng cũng không nói cái gì.

Ôn Như Ngọc lại đã đứng lên.

Tuy trên thân của hắn chỉ có mặc mỗi một bộ nội y màu trắng. Thế nhưng, khi sánh vai cùng với Trầm Bích Thủy, khí thế của hắn lại chưa từng mảy may thua thiệt một chút nào cả.

Đột ngột, Ôn Như Ngọc tiến một bước lên trước, vừa vặn, đứng che lại ở trước người của Phó Kinh Hồng, cũng đúng lúc, chắn đi tầm nhìn của Trầm Bích Thủy đang ngắm nghía Phó Kinh Hồng.

Trầm Bích Thủy khẽ bật cười một tiếng, phe phẩy chiếc Đào Hoa chiết phiến ở trong tay hắn.

Phó Kinh Hồng ngồi dậy, phát hiện ra cánh cửa của băng thất này đã được mở ra …

Tất nhiên là từ bên ngoài, do Trầm Bích Thủy mở ra đoạn long thạch.

– Cục diện ở bên ngoài ra sao rồi?

Ôn Như Ngọc hỏi.

-… Không an ổn nữa rồi,

Trầm Bích Thủy liền đáp, đôi chân mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn mỉm cười, nói,

– Cục diện ở bên ngoài đang cực kì rối loạn. Nhưng mà, ở chồ này, hai người các ngươi lại hưởng thụ đến vậy a…

Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày, lại hỏi:

– Mộ Dung Lân ra sao rồi?

Trầm Bích Thủy thấy Ôn Như Ngọc bày ra vẻ mặt chính trực, nghiêm túc, cũng liền không trêu ghẹo nữa, mà nghiêm túc nói:

– Ba ngày trước, ta phát giác ra, hai ngươi đều mất tích. Thì, ta liền biết, khẳng định là các ngươi đã bị lão già Mộ Dung Lân kia bắt nhốt rồi. Chỉ là ta vẫn chưa bị lộ ra thân phận… Hôm qua, trong võ lâm minh hội, lão Mộ Dung Lân đã hạ độc vào trong tất cả nước uống của mọi người. Sau khi ai ai cũng đều đã trúng độc, thì lão ta liền trở mặt ở tại chỗ, càng không thèm nể mặt mũi ai, mà ra tay bắt đi mấy vị trưởng lão hoặc là nhân vật trọng yếu của các đại môn phái. Đưa ra điều kiện uy hiếp, sau bảy ngày, buộc mỗi một đại môn phái đều phải giao nộp ra bí tịch võ công hoặc là chí bảo trấn môn để trao đổi người về.

– Hóa ra, đây mới là mục đích của lão sao…

Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày, hắn nhìn Trầm Bích Thủy, lại nói,

– Hắn hạ độc gì? Ngươi có bị trúng độc hay không?

Trầm Bích Thủy chầm chậm nói:

– Nếu mà ta đã bị trúng độc, thì lúc này cũng sẽ không bình yên vô sự đứng ở trước mặt ngươi đi …

Hắn lại nói:

– Tựa như, loại độc mà lão Mộ Dung Lân đã hạ xuống, chính là chất kịch độc đặc biệt chỉ có ở Miêu Cương. Trong vô hình, có thể khiến cho cả thân thể của người bị trúng phải, đều vô lực, đến cả nội lực cũng bị khống chế…

Nghe nói đến đây, Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.

Lại là Miêu Cương…

Độc tính của loại kỳ độc này, đúng là rất giống với tình trạng trúng độc hương ngày hôm qua của cả hai người họ.

– Hôm qua, trên võ lâm minh hội, đám võ lâm cao thủ vốn có nội lực thâm hậu trúng độc đều đã bị khống chế nội lực. Nếu không phải vậy, thì sẽ không dễ dàng để cho lão Mộ Dung Lân đắc thủ đi… May mà, vừa uống vào nước trà do lão Mộ Dung Lân chuẩn bị, thì ta là người đầu tiên đã phát giác ra. Ngay lúc này, may là Tiêu Dư Hàn cùng Liễu Nhàn Cầm cũng đúng lúc đuổi tới, liên thủ với ta mới miễn cưỡng khắc chế nổi lão Mộ Dung Lân. Lúc này, lão ta mới dẫn người bỏ chạy, chỉ lưu lại một lời uy hiếp, sau bảy ngày, mỗi đại môn phái đều giao nộp ra bí tịch hoặc là bảo vật trấn môn đi đến mỗi một địa phương do lão ta chỉ định sẵn mà trao đổi người.

– … Cũng không biết lão Mộ Dung Lân này đã luyện được cái tà công gì, mà nội lực của lão, bỗng nhiên tăng thêm mấy phần công lực. Nếu như không phải có Tiêu Dư Hàn cùng với Liễu Nhàn Cầm đã đến kịp lúc, thì hiện tại, chỉ sợ là ta cũng không thể hoàn hảo, không chút tổn hại nào mà đứng ở đây nữa đi…

Nói đến đây nơi, Trầm Bích Thủy không khỏi cười khổ.

Tiêu Dư Hàn, Liễu Nhàn Cầm?

Chẳng lẽ là hai vị còn lại trong tứ đại công tử nổi danh trên võ lâm đây hay sao?

Phó Kinh Hồng đang lẩm nhẩm, có chút suy tư, nhưng lại không tra ra được gì.

– Sau khi lão Mộ Dung Lân trốn đi, ta theo kí hiệu mà ngươi đã lưu lại tìm đến chỗ này… Kết quả vừa mở cửa mật thất này ra, ngươi lại để cho một người vất vả, mệt mỏi như ta, nhìn thấy tình cảnh này, thì làm sao có thể chịu nổi đây a?

Nói xong chính sự mất nửa ngày, Trầm Bích Thủy lại bắt đầu tiếp tục không đứng đắn được nữa rồi. Sóng mắt uyển chuyển nhìn hai người Ôn Như Ngọc và Phó Kinh Hồng, nổi lên tâm ý trêu đùa rất mãnh liệt a.

Ôn Như Ngọc nói:

– Bọn ta bị Mộ Dung Lân nhốt ở băng thất này, vốn không thể làm gì khác hơn, nên chỉ đành dùng cách này để sưởi ấm mà thôi.

Nhưng mà, Trầm Bích Thủy lại chỉ nhíu mày cười khẽ.

– Bất kể là ra sao, thì hiện tại, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước đã… Cục diện bây giờ, các ngươi đã dàn xếp đến đâu rồi?

Ôn Như Ngọc làm bộ như không hề nhìn thấy vẻ mặt tò mò, hào hứng của Trầm Bích Thủy mà mở miệng hỏi.

– … Hiện tại, bọn ta vẫn cứ ở tại Mộ Dung phủ thôi. Lão Mộ Dung Lân đã đào tẩu. Chỉ lưu lại một Mộ Dung phủ rộng lớn. Thật sự là làm nam nhân không tốt. Quả là tệ bạc a… Cái lão gia hoả kia, cũng thật là lòng lang dạ sói. Đến cả đám lão bà, hài tử cũng không muốn dẫn theo bất kì một ai. Lão chỉ dẫn theo đám thủ hạ không thấy được diện mạo, gấp gáp bỏ chạy đi nơi nào rồi đi,

Trầm Bích Thủy than thở,

– Còn, cái ả Ngũ tiểu thư Mộ Dung kia lại càng khiến cho người ta phải đau đầu mà. Sau khi phụ thân ả bỏ ả lại mà chạy trốn, ả cứ lì lợm mà vẫn cứ ở chỗ đó, vừa khóc lại la hét ầm ĩ, bày ra tính khí tiểu thư được nuông chiều thành hư không sót một chút nào. Vẫn còn luôn miệng ồn ào rằng, tuyệt đối là phụ thân ả sẽ không thể nào bỏ lại ả mà bỏ đi như vậy được… vân.. vân…

– Ngươi không phải rất sành sỏi về chuyện dỗ dành nữ nhân hay sao?

Ôn Như Ngọc lạnh nhạt nói.

– Ta là yêu thích dỗ dành nữ nhân… Nhưng mà cũng phải nhìn xem là dạng nữ nhân nào nữa a. Loại điêu ngoa, hung hăng như thế này. Thôi, cho ta xin kiếu đi. Ta nào có thể nuốt trôi được đây…

Trầm Bích Thủy vừa nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi hùng, vừa lắc đầu tỏ vẻ thà chết cũng không làm.

– Vậy vị Tam công tử Mộ Dung, cũng bị để lại đây sao?

Ở bên cạnh đã nghe được một hồi lâu, bỗng Phó Kinh Hồng lại mở miệng hỏi.

– Tam công tử Mộ Dung?

Trầm Bích Thủy nhíu mày suy nghĩ một chút, nói,

– Ngươi là đang nói đến… Cái nam tử ốm yếu, luôn mang theo dáng vẻ bị bệnh, như cái ấm sắc thuốc đúng không? Hắn cũng bị bỏ lại mà… Ngay khi bọn ta đi tra xét Mộ Dung phủ, ở một biệt viện, đã nhìn thấy hắn… Ở trong lòng đám hạ nhân của Mộ Dung phủ đều đã hoàn toàn run sợ chỉ lo liên lụy. Đến ngay cả đại phu nhân Mộ Dung Đại cũng nơm nớp lo sợ tới hồn bay phách lạc… Chỉ có hắn là hiện lên thần sắc bình thản, tựa hồ như đã sớm biết được rồi vậy…

– Bây giờ, hắn vẫn còn ở cái biệt viện kia sao?

Phó Kinh Hồng lại hỏi.

– Vẫn còn. Bất quá, bọn ta đã phái mấy đệ tử đến để canh chừng cái biệt viện kia… Còn đám phu nhân, tiểu thư của Mộ Dung phủ, đều bị giam ở trong chính sảnh, cũng đã bị mười mấy đệ tử trấn thủ, canh giữ… Chỉ là, phỏng chừng lão Mộ Dung Lân đã xem bọn họ như là con cờ vô dụng, cho nên, ta nghĩ là lão ta cũng sẽ không lại quay đầu về để cứu người nữa đi.

Trầm Bích Thủy nở nụ cười trào phúng.

Đi ở bên cạnh Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày.

– Chúng ta nên đi ra ngoài thôi.

Hắn nói.

Tất nhiên là không có ai lên tiếng dị nghị gì nữa.

*

Từ trong băng thất đi ra ngoài, ba người men theo địa đạo liên thông đến bốn phương tám hướng ở dưới Mộ Dung phủ mà trở lại trên mặt đất.

Sau khi vừa đi lên mặt đất, việc đầu tiên là Ôn Như Ngọc cùng Phó Kinh Hồng trở lại khách phòng của mình, thay đổi một bộ y phục mới. Tiếp theo, cả hai mới tùy tiện ăn vào một ít đồ. Sau đó, mới theo Trầm Bích Thủy đi tới chính sảnh.

Đám người của Mộ Dung phủ đều bị giam lại ở nơi đó. Mà, đám người của các đại môn phái cũng tạm thời ở lại nơi đó mà dưỡng thương.

– Hôm qua, ở bên này, nội lực của bọn ta đều đã bị khống chế, khiến cho rất nhiều người đã bị thương… May mà, đúng lúc, có Tiêu Dư Hàn với Liễu Nhàn Cầm đuổi tới đây. Hai người họ đã phải kính nhờ quỷ thủ thần y ra tay, mới có thể giải độc do lão Mộ Dung Lân đã hạ xuống.

Trầm Bích Thủy vừa đi vừa nói.

– Quỷ thủ thần y?

Phó Kinh Hồng nghi hoặc mở miệng hỏi.

Trước đây, y vốn chưa từng nghe thấy cái tên này đi…

– Quỷ thủ thần y – Hoa Thanh Lưu, có người nói, hắn chính là thần y đệ nhất thiên hạ,

Ôn Như Ngọc đã thay một thân bạch y, vừa nhìn y vừa giải thích,

– Hắn cực kì tinh thông kỳ hoàng thuật, diệu thủ hồi xuân. Có người nói, hắn còn có thể hồi sinh người chết, thay thịt hoán cốt…

Có thể làm người chết sống lại, thay thịt hoán cốt?

Trong lòng của Phó Kinh Hồng liền cười thầm.

Nếu thật sự là có thuật thần kỳ đến mức khiến cho người chết sống lại, thì lão Mộ Dung Lân kia cũng không cần phải đi tìm đến cái loại sâu độc như bách luyện độc trùng để cứu sống Phật Tâm Lưu Ly đã chết làm gì nữa đi, cứ trực tiếp mời vị quỷ thủ thần y này thì không phải là đã được ý nguyện rồi sao…

Chỉ là lão Mộ Dung Lân vốn coi trọng Phật Tâm Lưu Ly đến vậy, thì tại vì sao gã lại có thể bỏ lại Phật Tâm Lưu Ly cùng với nhi tử Mộ Dung Thương của gã ở lại đây a?

Đây là chuyện mà y vẫn còn luôn nghi hoặc.

Đang đi ở phía trước, Trầm Bích Thủy liền dừng bước lại. Phó Kinh Hồng liền ngừng trò chuyện với Ôn Như Ngọc.

Trước mắt, vẫn là chính sảnh của Mộ Dung phủ, nhưng mà chỉ trong vỏn vẹn có mấy ngày, cũng đã thay đổi đến trời long đất lở.

Ba tấm bảng hiệu cứng cáp ở trên còn được đề lên ba chữ to Mộ Dung phủ vốn được treo vững chãi ở giữa sảnh cùng với trước cửa phủ. Lúc này, cư nhiên đã chia năm xẻ bảy biến thành đống gỗ vụn đang nằm lẳng lặng ở trên mặt đất.

Phần lớn đống vật trang trí vốn được bày chỉnh tề ở nội sảnh đều đã bị lật đổ rải rác khắp ở trên mặt đất. Có vài loại đồ sứ, trên bề mặt còn được vẽ hoa văn của tiền triều cực kì quý báu, cũng đã bị đánh vỡ thành năm bảy miếng, mảnh vỡ li ti đều đã rơi vãi đầy ở trên mặt đất…

Phó Kinh Hồng khá là tiếc rẻ, khe khẽ thở dài.

Lúc này, bên trong chính sảnh của Mộ Dung phủ đều đang chật ních người, đều là đám người của các đại môn phái.

Từ hôm qua đến nay, bọn họ đều vội vàng liều mạng với lão Mộ Dung Lân. Phỏng chừng chỉ vừa mới ngừng chiến không bao lâu. Lúc này, khắp nơi ở trong đại sảnh đều bừa bộn, những người này, cũng không khá hơn chút nào, trên thân của người nào người nấy cũng đều chật vật.

Rất nhiều người đều đã bị thương nhẹ, chính là đang được băng bó lại.

Phó Kinh Hồng liếc mắt, nhìn thoáng đảo qua toàn nội sảnh, liền phát hiện ra một thân ảnh bạch y, chính là đang tập trung bôi thuốc cho một người đều đã bị da tróc thịt bong hết cả thân thể.

Người kia cũng mặc một thân bạch y. Thế nhưng, tất nhiên là không ôn nhuận như ngọc giống như Ôn Như Ngọc, mà như là một làn gió thanh mát vậy.

Tuy người kia đang tập trung bôi thuốc cho người khác, nhưng trong đôi con ngươi lại chỉ hiện lên một mảnh hờ hững.

– Người kia, chính là quỷ thủ thần y – Hoa Thanh Lưu.

Ôn Như Ngọc nhìn theo ánh mắt của Phó Kinh Hồng, liền mở miệng giới thiệu.

– Gọi là thần y, nhưng ánh mắt lại hờ đến vậy. Đây không phải để nói rõ lên thái độ của người này, vốn đang rất xem thường chuyện cứu người hay sao?

Phó Kinh Hồng nhìn Hoa Thanh Lưu nói.

Nhất thời, Ôn Như Ngọc sững người lại, liền cười nói:

– Chuyện này… Ta đã từng cứu Hoa Thanh Lưu một mạng. Cho nên, hắn hứa với ta. Nếu lần sau, ta có nhờ vả gì, thì dù là ở bất cứ đâu, bất kì chuyện gì, hắn cũng không đứng bàng quan mà nhất định sẽ ra tay giúp đỡ… Lần này chính là hồi báo của hắn.

– Thì ra là như vậy… Lấy một mạng của hắn đổi lại mấy trăm mạng người ở nơi này. Mạng của hắn, quả thật là đáng giá

Phó Kinh Hồng khẽ cười nói.

Ôn Như Ngọc nghẹn lời.

– Ngươi liền không thể nói đây là ta tặng người quả mộc đào, người lấy quỳnh dao hồi báo lại sao?

Trầm Bích Thủy nghe thấy lời này của Phó Kinh Hồng, không khỏi nhíu mày, cười hỏi.

Phó Kinh Hồng liếc nhìn hắn lại không đáp gì.

… Đều nói đến lương y như từ mẫu, cứu người là thiên chức của lương y.

Nhưng mà trong lúc này, Hoa Thanh Lưu đang hành y tế thế cứu người, cũng không phải là bởi vì hắn muốn cứu người, mà là bởi vì người đã từng cứu hắn nhờ vả, còn hắn là vì báo ân mới không thể không ra tay cứu người.

*

– Tiêu huynh.

Tựa hồ như là thấy được người quen, Trầm Bích Thủy bỗng mở miệng kêu lên.

Phó Kinh Hồng liền lấy lại tinh thần, tùy theo đó mà nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử đang cầm một cây ngọc bích tiêu ở trong tay, từ đằng xa tiêu sái đi tới.

Thân hình của người này thon dài, cô độc, hiên ngang. Một thân sạch sẽ, ngông cuồng khó nén.

Nhìn như là một vật tao nhã lại ngạo thế.

– Người kia, chính là Khinh Vân công tử… Tiêu Dư Hàn.

Ôn Như Ngọc khẽ giới thiệu với Phó Kinh Hồng.

Nhân sinh phải có vài lần thương nhớ đến chuyện cũ, như dòng suối thanh mát chảy xuôi theo núi non khúc khuỷu đổ về sông rộng.

Quả thật, người kia rất có vài phần thanh nhã, thoát ly khỏi trần thế, mang lại cảm giác như cao nhân thế ngoại.

Phó Kinh Hồng thầm nghĩ.

Tiêu Dư Hàn cũng càng đi càng gần đến đây, hắn nhìn Ôn Như Ngọc cười nói:

– Ôn huynh! Nửa năm không gặp. Huynh có nhớ ngày ấy chúng ta uống trà, vui đùa đến ngông cuồng hay không đây? Hôm nay, lại đúng dịp, tam đại công tử bạch y đều tề tựu đông đủ a!

Bình luận

Truyện đang đọc