TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Ôn Như Ngọc rũ mí mắt xuống, đôi hàng mi đều đang rung rinh lên.

Cả thân thể của hắn cũng đã có chút run rẩy, trong cổ họng đều đang nặng nề thở hổn hển.

Phó Kinh Hồng nửa dựa vào hắn, khẽ nhấc chiếc cằm lên, ghé vào sát lỗ tai của hắn, cười khẽ.

Y phục trên người của cả hai vẫn đều luôn chỉnh tề, chỉ là Phó Kinh Hồng đang đưa tay vào trong vạt áo trường bào của Ôn Như Ngọc, chậm rãi làm ra động tác.

Dù cho lúc này có người ngoài đi ngang qua, cũng nhất định sẽ không nghĩ ra được là cả hai đang làm cái gì cả, huống chi, y phục ở trên người của cả hai vẫn còn chỉnh tề cực kì.

Ôn Như Ngọc cật lực đè nén tiếng thở dốc, đôi con ngươi bán liễm, không biết là đang suy nghĩ gì.

Phó Kinh Hồng lại không hề suy nghĩ nhiều, càng không thể suy nghĩ nhiều.

Y đã sớm bị cổ độc kích phát tình dục chiếm cứ hoàn toàn lý trí. Bây giờ, chỉ có thể dựa theo bản năng mà làm ra hành động mà thôi.

Y chỉ biết là người ở trước mắt mình này, mới có thể hóa giải được sự bứt rứt, khô nóng ở trên người của y…

Y chỉ biết là người ở trước mắt này mới có thể giúp y…

Y vừa dùng một tay chậm rãi làm ra động tác, vừa dùng tay còn lại thì lại đưa về phía đai lưng của Ôn Như Ngọc.

Cho dù mất đi lý trí, y vẫn còn biết là, muốn làm chuyện này, phải muốn cởi đi quần áo.

Ôn Như Ngọc nhận ra được động tác của Phó Kinh Hồng, cả người của hắn đều đang run rẩy lên, nhưng lại không hề đưa tay ngăn cản.

Nhưng vào đúng ngay lúc này, cách đó không xa, chợt, truyền đến tiếng bước chân.

Nội lực thâm hậu như Ôn Như Ngọc, tất nhiên là sẽ lập tức liền nghe thấy.

Nhưng mà, phảng phất như là Phó Kinh Hồng nghe cũng như không nghe, vẫn không nhúc nhích như cũ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Ôn Như Ngọc đưa tay muốn đẩy Phó Kinh Hồng ra. Nhưng mà, nhất thời động tác ở trong tay của Phó Kinh Hồng, liền phảng phất như đã dỡ bỏ hết thảy mọi sức mạnh của hắn vậy.

Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy trong cơ thể đang cực kỳ bứt rứt, khô nóng, nhưng mà trước sau gì cũng không tìm được một đường nào để phát tiết ra.

Y bắt đầu có chút nôn nóng…

Ôn Như Ngọc cố sức giương mắt lên, đưa tay đến, bất chợt ôm choàng qua vòng eo của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy trên vòng eo của mình bị siết chặt, thì ngay lập tức cả người của y đã bị ôm lấy, nhất thời, bật nhảy lên, lăn vào bên trong một ngọn núi giả giữa hoa viên.

Giữa hoa viên, có một quần núi giả, tạo hình khá là kỳ lạ, chính giữa bên trong ngọn núi lại trống rỗng.

Mà khéo nhất, chính là, cái chỗ trống rỗng ở chính giữa núi giả này, vừa lúc lại có thể chứa đủ kích thước nằm thẳng của hai nam tử trưởng thành.

Tuy rằng, bốn vách trên núi giả đều có một vài lỗ hỏng nho nhỏ li ti, nhưng cũng đã bị đám dây leo xanh mướt mọc um tùm, quấn quýt lên ở bên ngoài núi giả, che lấp mọi cái lỗ nhỏ kia, đến kín như bưng, gió thổi cũng không lọt vào nổi đi, cho nên, dù có ai đi ngang qua cũng không thấy rõ tình huống ở bên trong đi.

Ôn Như Ngọc cẩn thận bình ổn khí tức của mình lại, lắng tai chú ý đến phản ứng của người bên ngoài.

Phó Kinh Hồng lại hồi phục lại tinh thần, liền nhíu mày, nhìn về Ôn Như Ngọc mà nở nụ cười. Y lại chậm rãi tiến tới gần Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc nghe thấy tiếng bước chân ở người ở bên ngoài càng lúc càng đi xa. Hắn vẫn còn chưa kịp thở phào một hơi, thì bỗng liền cảm thấy ở trước ngực của mình đang bị tê tê dại dại.

Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Phó Kinh Hồng cúi đầu, đang duỗi ra đầu lưỡi một chút, mà liếm láp mảng ngực bằng phẳng của hắn, lưu lại một đường dấu vết ướt át, trơn bóng.

Ngay lập tức, cả người của Ôn Như Ngọc đều run lên.

Lúc này, trong cơ thể của Phó Kinh Hồng đã bị cảm giác bứt rứt, khô nóng thiêu đến không sót lại một tia lý trí nào cả. Trong đại não đều đã biến thành một mảng hỗn độn, cho nên, y chỉ có thể tuân theo bản năng mà tiến tới gần thân thể của người trước mắt, chỉ hy vọng, càng có thể lại gần thêm một chút…

Xâm nhập thêm một chút…

Sau một khắc, thình lình, y cảm thấy cả người đều bị một trận xoay chuyển đến long trời lở đất.

Bởi vì, Ôn Như Ngọc đã chuyển từ nằm sang tư thế đang quỳ rạp dưới đất, đè y xuống phía dưới mặt đất.

Ngay lập tức, cả sống lưng của y đã bị đè lên mặt đất đang phủ đầy đá nhỏ, Phó Kinh Hồng bị đau mà có tỉnh táo lại trong chốc lát, y vội nhấc mí mắt mà nhìn lên…

Vị nam tử mà ngày thường, luôn như thiên nhân, biểu tình đều nhất phái nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lúc này đã bị tiêm nhiễm tình dục mà càng thêm trở nên xa lạ.

Trong đôi mắt vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng của Ôn Như Ngọc, nay đang nổi lên từng cơn gợn sóng dồn dập, bởi vì dục vọng mà híp mắt lại đầy thâm trầm.

Mái tóc đen, dài vốn đã được cẩn thận, tỉ mỉ mà dùng dây buộc lại, nay cũng đã sớm bị xõa ra, không biết tự lúc nào đã rơi xuống tán loạn, buông xuống ở một bên bờ vai.

Mà, trên một thân bạch y vốn không hề nhiễm phải một hạt bụi nhỏ nào, nhưng ngay khi vừa mới lăn xuống núi giả này, thì đã bị dính phải một ít lá khô cùng với bụi bặm.

Phó Kinh Hồng hơi nhíu mày, đến gần sát bên tai của Ôn Như Ngọc nhẹ giọng nói:

– Hóa ra, cũng có lúc huynh sẽ bày ra dáng dấp chật vật như vậy a…

Hơi thở nóng bỏng chuyển động, khiến cho cả người của Ôn Như Ngọc đều khẽ run lên. Hắn chậm rãi cúi đầu, đôi con ngươi bán liễm, không biết là đang suy nghĩ gì.

Nhưng, Phó Kinh Hồng lại không kiềm chế nổi nữa, lại thầm mắng.

Đám quân tử chính đạo này, tại sao lại còn chậm chạp vậy a. Tên đã lắp vào cung rồi, vẫn còn muốn chần chờ, suy nghĩ lễ nghĩa gì nữa đây!

Y gập đầu gối của mình lên, từ từ cọ lên sượt xuống nơi nào đó của Ôn Như Ngọc đã bị vạt áo trường bào đã che kín lại.

Do kinh hách bởi lo có người mới vừa đi ngang qua, cho nên, nơi nào đó đã mềm nhũn ra thành một đống thịt thừa rồi.

Phó Kinh Hồng cố ý chậm rãi ma sát nơi nào đó, cũng không lâu lắm, y liền cảm nhận được nơi nào đó lại dựng đứng lên, cực kì cứng rắn.

Nhưng Ôn Như Ngọc vẫn chỉ là buông mí mắt xuống, khiến Phó Kinh Hồng nhìn đến mức đang bắt đầu nóng nảy lên. Y đang định cười lạnh một tiếng, xoay người lại, xuống tay đánh gục người ở trước mắt. Thì rốt cuộc, tựa hồ như là Ôn Như Ngọc đã hạ quyết tâm, đột nhiên, hắn cúi đầu xuống…

Nhưng, chỉ là lấy đôi môi của hắn cọ lên trên khoé môi của Phó Kinh Hồng một hồi.

Phó Kinh Hồng chợt ngẩn người, liền chút choáng váng mà nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Ôn Như Ngọc, cư nhiên, đã nhuộm lên một màu đỏ ửng.

Y vừa mới làm thế kia, thế này thì hắn cũng không thèm đỏ mặt…

Nhưng, chỉ bởi vì một cái thơm bên khóe môi cũng không được tính là nụ hôn chân chính mà lại khiến hắn phải đỏ mặt như thế…

Ôn Như Ngọc vẫn luôn cúi đầu. Khuôn mặt của hắn luôn duy trì khoảng cách nửa bàn tay với Phó Kinh Hồng. Mái tóc của hắn xõa xuống tán loạn, rơi xuống trên mặt cùng lồng ngực của Phó Kinh Hồng…

Từ lâu, trường bào của Phó Kinh Hồng đều đã mở rộng ra, để lộ ra một mảng lớn da thịt cùng với hai viên hồng anh đỏ tươi nổi bật ở trên lồng ngực.

Xen kẽ giữa mấy lọn tóc đen mun, cùng với da thịt trắng trẻo, là hai điểm đỏ tươi nổi bật…

Cảnh sắc thế này, nhất thời đã khiến cho Ôn Như Ngọc thất sắc một lúc.

Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cúi đầu, từ tốn mà khẽ vươn đầu lưỡi ra, bắt đầu từ từ mà liếm láp lồng ngực của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng có chút bất mãn, thấy Ôn Như Ngọc vẫn cứ ung dung, thong thả như vậy. Y liền gập đầu gối lên, ác ý đỉnh vào nơi nào đó đã giương cao của Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc run rẩy, không cẩn thận mà tăng thêm cường độ ở trong miệng, liền biến từ liếm thành cắn.

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng bị đau mà phát ra một tiếng hút khí, y vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột ngột, y phục của y đang bị vén lên.

Chờ đến sau khi đã cởi ra chiếc quần của Phó Kinh Hồng, nhưng mà Ôn Như Ngọc lại khẽ cau mày, tựa hồ như là đang do dự không biết làm sao để ra tay.

Phó Kinh Hồng đang muốn chỉ điểm một chút, thì thình lình, y lại bị dọa sợ bởi một ngón tay của Ôn Như Ngọc đang đâm vào miệng huyệt ở phía sau.

Động tác của Ôn Như Ngọc cực kì trúc trắc. Nhưng mà, tư thái khi đút vào ngón tay này lại là quyết chí mà tiến lên. Cho nên, thừa lúc Phó Kinh Hồng hoàn toàn chưa kịp phản ứng đến, cũng đã vừa đâm sâu vào đến tận cùng.

Phó Kinh Hồng bị đau, chỉ cảm thấy, miệng huyệt ở phía sau dấy lên đau rát. Đến cả cảm giác nóng rực, xao động ở trong cơ thể cũng giống như đã bị hung hăng mà doạ lui đi mấy phần. Y đang muốn đứng dậy, đẩy Ôn Như Ngọc ra, nhưng chỉ vừa nhấc được nửa người lên rồi lại bị người ta đẩy y nằm trở về chỗ cũ.

Ôn Như Ngọc lại nhíu nhíu mày, hỏi:

– Là chỗ này sao?

Ngón tay đang chôn ở phía sau của Phó Kinh Hồng lại đang gập lên, càng đi thăm dò sâu hơn nữa.

Hắn vốn đã từng thấy một màn diễn biến phiên vân phúc vũ giữa Phó Kinh Hồng cùng với vị Tam công tử kia…

Nhưng cũng chưa bao giờ ngờ được, một chỗ chật hẹp đến thế này, lại có thể chứa đựng được một thứ to dài đến vậy đi.

Phó Kinh Hồng giận dữ mà phản cười, đang muốn lên tiếng, thì đột ngột, lại bị động tác của Ôn Như Ngọc đánh đến mà khiến cho y không thể nào cất tiếng nổi nữa.

Ôn Như Ngọc mơ mơ hồ hồ, nhớ lại ngày ấy, hình ảnh dâm mỹ mà cái nam căn kia di chuyển ra vao ở bên trong Phó Kinh Hồng. Cho nên, hắn đột ngột rút ngón tay ra, bắt đầu kéo y phục của hắn ra, cởi chiếc quần xuống đến phân nửa, lộ ra nam căn đã cứng rắn, dựng đứng lên đã lâu, chặn lại ở ngay trước miệng huyệt của Phó Kinh Hồng.

Nhưng mà, Phó Kinh Hồng còn chưa kịp phản ứng lại, hắn lại bất thình lình, ưỡn người về trước, nhất thời, đâm thẳng vào trong, sâu đến tận cùng.

Đột ngột, Phó Kinh Hồng bị đau. Y chỉ cảm thấy bị đâm đau đớn đến mức ở trước mắt đều biến thành màu đen.

Bị đau đến vậy, càng hung hăng mà doạ lui đi cảm giác bứt rứt, khô nóng, xao động ở trong cơ thể của y.

Trong lúc nhất thời, phảng phất như lại lần nữa, lý trí đã quay về với y vậy. Vừa tỉnh táo lại, Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy ở sau lưng mình đã đổ ra cả một mảng mồ hôi lạnh ướt sũng.

Ôn Như Ngọc phảng phất như là không cảm giác được Phó Kinh Hồng bị đau đớn, chỉ là quay về nhìn y, khẽ mỉm cười, lại dịu dàng giống như ngày thường, mà mở miệng nói:

– Phó huynh… Vậy ta liền muốn động…

Ngay lập tức, hắn liền đẩy eo về phía trước.

– Đau quá…

Nước mắt của Phó Kinh Hồng không khống chế được mà tràn ra khỏi viền mắt. Ôn Như Ngọc lúc này lại hoàn toàn không có nơi nào giống với hình tượng ngày thường nữa…

Cái gì mà gọi là quân tử, lại cái gì mà kêu là ôn nhuận như ngọc a…

Tất cả đều là lừa người…

– Sẽ không đau…

Ôn Như Ngọc lại nở nụ cười, nỉ non nói.

– Đau quá… Không muốn …

Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy sâu trong huyệt rất trướng, rất tràn đầy, mà hiện tại, nam căn đang lấp kín cả miệng huyện nhỏ kia, cư nhiên lại trướng lớn lên thêm một vòng…

– Không muốn… Sắp bị đâm xuyên rồi…

Nước mắt doanh đầy viền mắt, cảnh tượng trước mắt của Phó Kinh Hồng lại hóa thành một màn mơ hồ, chỉ miễn cưỡng thấy rõ hình dáng của Ôn Như Ngọc hình dáng.

– Không đau, sẽ không đau…

Ôn Như Ngọc cười, ấm áp như là gió xuân.

Nhưng mà sau một khắc, Phó Kinh Hồng liền bị Ôn Như Ngọc mãnh mẽ đâm vào tận cùng, khiến y bị đau đến hút khí, rốt cục đến cả nước mắt cũng phải chảy xuống.

– Không muốn… Đi ra…

Phó Kinh Hồng bị đâm xuyên đến mức cơ hồ như là đánh mất đi lý trí, chỉ có thể theo bản năng mà lẩm bẩm năn nỉ.

Ôn Như Ngọc cười khẽ, cúi đầu, ghé vào sát bên lỗ tai của y, nhẹ giọng hỏi:

– Chẳng lẽ, hiện tại, huynh còn đang suy nghĩ đến việc đi tìm những người khác để được an ủi sao?

– Không có… Không…

Phó Kinh Hồng lại bị đâm vào một lần nữa, khiến cho viền mắt đều bị dâng lên đầy nước mắt, cả tầm mắt đều bị mơ hồ.

Đau quá…

Tuy rằng, y không muốn khóc, nhưng mà nước mắt chính là không nghe lời, không chịu được khống chế mà chảy xuống.

– Huynh muốn đi tìm ai? Vị Tam công tử Mộ Dung kia sao?

Ôn Như Ngọc cười, khẽ gọi ra một cái tên.

– Không phải…

Phó Kinh Hồng lắc đầu phủ nhận, nhưng y chỉ cảm thấy động tác của Ôn Như Ngọc càng lúc càng lớn.

– Vậy là ai? Nhị sư đệ của huynh đi?

Ôn Như Ngọc vừa cười, lại vừa gọi ra một cái tên khác.

– Không phải.. Không phải..

Phó Kinh Hồng dùng sức lắc đầu, đôi môi lại cắn chặt.

– Không phải? Vậy đó là… tiểu sư đệ của huynh sao?

Ôn Như Ngọc tiếp tục chậm rãi nói ra một cái tên.

– Không phải.. Không phải…

Phó Kinh Hồng bị động tác mãnh liệt của Ôn Như Ngọc liên tục rút ra đâm sâu vào đến tận cùng vào bên trong, khiến cho thất thần. Y chỉ có thể theo bản năng mà lắc đầu.

Ôn Như Ngọc vừa cười vừa nói.

– Miệng thì nói không phải.. Nhưng mà, rõ ràng là mới vừa rồi… Huynh lại… kẹp rất chặt a…

Hắn duỗi ra năm ngón tay trắng nõn, thon dài trắng nõn, túm chặt lấy chiếc cằm của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng vừa bị ép ngẩng đầu lên, thì hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

– Không phải.. Không phải..

Y theo bản năng, mà thì thào phản bác.

Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, từ tốn nói:

– Nhưng mà, không sao cả, ta vốn không ngại…

– Chỉ cần, sau đó, huynh đừng tiếp tục tùy tiện đi tìm những người khác an ủi là ngoan rồi…

Phó Kinh Hồng trợn tròn mắt, tầm mắt đều đã bị nước mắt làm cho mơ hồ.

Y chỉ nhìn thấy bóng dáng của Ôn Như Ngọc lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, dáng vẻ của hắn khi cười lên vẫn nhẹ nhàng như mây gió như trước…

Nhưng, tựa hồ như lại có sự khác biệt rất lớn.

– Không phải..

Phó Kinh Hồng hoàn toàn đã nghe không rõ nổi là Ôn Như Ngọc đang nói cái gì. Cảm giác khô nóng, khó nhịn ở trong cơ thể của y lại đang dồn dập cuồn cuộn dậy sóng, còn chen lẫn cả thế tiến công mãnh liệt của Ôn Như Ngọc, đã thiêu đốt lý trí của y đến hừng hực, không sót lại chút tỉnh táo.

Y vốn hoàn toàn không còn lí trí để nghe không rõ Ôn Như Ngọc đang nói cái gì, chỉ có thể theo bản năng mà phản bác, nước mắt đều đã ướt át cả khuôn mặt.

Thế nhưng, Ôn Như Ngọc nhất thời sững sờ, tiếp theo, biểu tình lại âm trầm, lạnh lẽo xuống.

– Không phải.. Ta không muốn…

Phó Kinh Hồng lẩm bẩm nói.

Ôn Như Ngọc bình tĩnh nhìn Phó Kinh Hồng một lát, tiếp theo, mới chậm rãi nâng khóe môi lên, nở ra một nụ cười, nói:

– Không sao… Ta có thể làm cho huynh đến khi huynh không nhớ đến việc muốn đi tìm người khác an ủi nữa đi…

Hắn đưa tay ôm choàng lấy Phó Kinh Hồng, dùng sức mà ôm chặt vào người mình.

Mà, nơi kết hợp ở phía dưới của cả hai, cũng bởi vì động tác này mà càng cảm thấy dính sát lại với nhau.

Ôn Như Ngọc đã tự từ từ mà rút ra nam căn của mình, mãi đến tận sau khi đã hoàn toàn rút ra hết, lại hắn lại đột ngột nhanh chóng đâm sâu vào.

Phó Kinh Hồng liền không chịu nổi mà từ trong miệng bật ra tiếng rên rỉ. Nhưng, Ôn Như Ngọc vẫn kiên trì làm theo ý mình như cũ. Hắn vẫn cứ chầm chậm mà kiên định tự rút nam căn ra hoàn toàn rồi lại đâm vào càng lúc càng sâu…

Hắn lại cảm thấy rất thoải mái đến khó mà tin nổi…

Cho nên, hắn lại càng thêm dùng sức, liên tục rút ra sau, lại nhanh chóng đâm về phía trước, lại bất chợt theo bản năng mà hắn dùng thêm cả nội lực, dường như muốn đâm xuyên qua người ở dưới thân người này vậy.

Ôn Như Ngọc dùng sức quá mức, thậm chí khiến cho Phó Kinh Hồng nhất thời cảm thấy, mặt đất ở dưới thân đều đều rung chuyển một trận…

Ngay khi y cảm giác thấy cả người của y đều phải bị đâm xuyên, thì mặt đất ở dưới thân của y, tựa hồ như cũng theo đó mà rung rinh.

Ngay trong nháy mắt, sau khi Ôn Như Ngọc đang bắn ra ở trong cơ thể của y, thì ngay lập tức y cũng run rẩy tiết ra…

Mà, mặt đất dưới thân của hai người, đột ngột, sụp đổ.

Bình luận

Truyện đang đọc