TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Thấy người vừa đến, Phó Kinh Hồng không khỏi sững sờ.

Vừa mới rồi, ở trong lòng của y còn đang nhớ tới hai vị sư đệ nhà mình không biết đã ra làm sao rồi.

Thì, hiện tại, đúng là liền được nhìn thấy?

Ở trước mắt, hai người vừa bước vào khách điếm này, rõ ràng chính là hai vị sư đệ xa cách đã lâu.

Một thân bạch y, tất nhiên là Bạch Luyện Hoa. Nhiều ngày không gặp, hắn đã cao lên thêm đôi chút, càng hiện ra vóc người thon dài, thanh mảnh.

Còn, một thân huyền y như mực, đương nhiên là Lãnh Tề Hiên. Lúc này, hắn hơi cúi đầu, đang đứng ở bên cạnh Bạch Luyện Hoa, khiến cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Hai người này, một đen một trắng, lại khiến cho người nhìn dâng lên một cảm giác xứng đôi khó nói.

Phó Kinh Hồng vừa nghĩ vậy, lại chợt, nghe thấy Bạch Luyện Hoa lên tiếng gọi to tên của y.

Tuy y đang ngồi ở một góc khuất, vắng vẻ, nhưng cái sảnh đường của khách điếm này chỉ có đúng một tấc vuông, bao nhiêu người đang ngồi ở trong đây, tướng mạo ra sao, tất nhiên là vừa liếc mắt nhìn qua một vòng liền thấy ngay thôi.

Sau khi Bạch Luyện Hoa nhìn thấy Phó Kinh Hồng, thì liền hiện rõ ra vẻ mừng rỡ đầy ở trên mặt, gọi một tiếng “sư huynh” liền nhào tới.

Phó Kinh Hồng chỉ đưa tay đến xoa đỉnh đầu của Bạch Luyện Hoa.

– Sư huynh, mấy ngày nay, huynh đã đi đâu vậy?

Bạch Luyện Hoa dùng đỉnh đầu dụi dụi vào trong lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng, lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tội nghiệp mà mở miệng hỏi,

– Tại sao huynh lại đột ngột biến mất ở trong Mộ Dung phủ vậy? Khiến cho đệ cùng với nhị sư huynh tìm kiếm huynh đã biết bao lâu rồi a.

– Chỉ là ta chợt nhớ tới mình còn có chút chuyện, nên muốn đi làm ngay mà thôi,

Phó Kinh Hồng ho khan hai tiếng, lâu chuyển đôi con ngươi nhìn trái nhìn phải một vòng, mới nói với hắn,

– … Vậy, sau đó, ở trong Mộ Dung phủ lại xảy ra chuyện gì sao? Đám người Ôn Như Ngọc ra sao rồi?

Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa liền ngồi thẳng sống lưng, nhưng tầm mắt vẫn là tròn xoe mà nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng, nói:

– Đã lâu như vậy mới được gặp lại nhau. Vậy mà, sư huynh, cư nhiên, nói ra câu đầu tiên lại chính là đi hỏi chuyện về một nam nhân khác sao.

Phó Kinh Hồng lại dở khóc dở cười, liền không thể làm gì khác hơn là đành phải sửa lại lời nói:

– Được rồi… Mấy ngày nay, hai đệ đã trải qua những việc gì rồi đây?

Y ngẩng đầu, lơ đãng nhìn về Lãnh Tề Hiên đang đứng ở phía sau Bạch Luyện Hoa.

Lãnh Tề Hiên vẫn nhìn chăm chú Phó Kinh Hồng, trong đôi con ngươi lại là một mảng sóng lớn. Nhưng dù sao hắn cũng không thể nào dễ dàng mà tùy ý hiện rõ vẻ thất vọng lên mặt giống như Bạch Luyện Hoa được, cho nên, hắn chỉ có chút buông mí mắt xuống, hàng lông mi thật dài đang run rẩy, che lại tâm tình lưu chuyển ở trong mắt của hắn.

– Sư huynh.

Hắn khẽ gọi một tiếng. Ngữ điệu cực kì nhẹ nhàng, chẳng khác nào một tiếng thở dài.

Bạch Luyện Hoa liền nghiến nghiến quai hàm, nói:

– Đệ cùng với nhị sư huynh vẫn luôn đi tìm kiếm huynh ở khắp nơi. Thiên tân vạn khổ, trèo non lội suối…

Phó Kinh Hồng lại ho khan một tiếng.

– Ngày đó, sau khi huynh biến mất, thì sang ngày thứ hai, bọn Mộ Dung Lân liền tới Mộ Dung phủ để đánh lén, đả thương rất nhiều cao thủ chính đạo võ lâm. Cho nên, đám người chính đạo bất đắc dĩ phải hoãn lại ngày tỉ thí tuyển ra minh chủ võ lâm. Thời gian được sửa lại, chính là hai ngày sau này, dời địa điểm tỉ thí đến Thượng Tắc Sơn đây. Vì vậy, đệ cùng với nhị sư huynh liền nghĩ rằng, đại sư huynh có thể đã quay trở về, mà tiện đường đã ghé đến đây tham gia xem kịch vui rồi đi, nên cả hai liền trực tiếp chạy tới đây.

Bạch Luyện Hoa tiếp tục nói.

– Ngày đó, đệ cùng với nhị sư huynh cũng bị tập kích. Bất quá, bọn đệ cũng không hề bị thương, mà trái lại, kẻ đánh lén kia lại bị bọn đệ đả thương a.

Dứt lời, hắn liền bày ra một vẻ mặt ‘cầu được khen ngợi’ nhìn chăm chú vào Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng chỉ đành đưa tay đến xoa đỉnh đầu của Bạch Luyện Hoa.

Sau khi y vừa bị bắt đi, thì bọn Mộ Dung Lân liền đến đánh lén sao?

Nghe ra, tựa hồ như là không mấy khớp với nhau a.

Mục đích của Mộ Dung Lân là muốn chiếm được bí tịch võ công cùng với bảo vật trấn môn của mỗi một môn phái. Lúc trước, lão đã bắt đi cao thủ của mỗi môn phái chính là vì  muốn trao đổi lấy mấy thứ kia. Dù đám người chính đạo võ lâm chịu cầm bí tịch đến thì cũng không chắc là sẽ đổi được đám người đã bị bắt về. Nhưng dù vậy, lão Mộ Dung Lân cũng nên đợi đến khi đám người kia cầm bí tịch đến thì mới có thể ra tay, mới đúng chứ.

Thứ đã được gọi là bảo vật trấn môn, tất nhiên là không thể nào luôn mang theo ở bên người được.

Vậy thì tại sao lão Mộ Dung Lân lại phải phái người đến để đánh lén đây?

– Chỉ có điều kỳ quái, đó chính là, sau khi lão Mộ Dung Lân đã phái người đến đánh lén, thì sang ngày thứ hai, đám người chính đạo đã bị bắt đi kia, liền được thả trở về… Tuy, toàn thân của đám người kia, đúng là không hề bị thiếu mất bộ phận nào hay là bất kì tổn hại nào, nhưng chính là tâm thần có chút hoảng hốt, cũng không nhớ rõ được hoàn toàn chuyện gì đã xảy trong mấy ngày đã bị bắt đi. Thế nhưng dựa theo tin tức ngầm của một số môn phái, trong số những người đã bị bắt đi này, đã từng xuất hiện xung quanh ở trên Thượng Tắc Sơn này. Cho nên, đám người chính đạo liền suy đoán, Thượng Tắc Sơn này, có thể là sào huyệt của ma giáo, liền chọn nơi này tổ chức võ lâm minh hội, dự định sau khi đã chọn ra võ lâm minh chủ, liền thuận theo một đường, mà trực tiếp dẫn dắt mọi người đi đánh hạ sào huyệt của ma giáo.

Bạch Luyện Hoa vừa nói xong một tràng, liền cầm chén trà lên, uống vào một hớp, tiếp theo mới lén nhìn về phía Phó Kinh Hồng.

Mà, Phó Kinh Hồng đang rơi vào trầm tư, cho nên, không hề chú ý đến cái chén trà ở trên tay của Bạch Luyện Hoa chính là của y vừa mới uống khi nãy.

Xung quanh Thượng Tắc Sơn…

Có lẽ là sào huyệt của ma giáo sao?

Y chợt nhớ tới. Chỗ lúc trước mà y bị bắt đi đến, tựa hồ như chính là sào huyệt của ma giáo đi.

Y trôi theo sông nhỏ mới tấp vào đây.

Nhớ đến đây, y vốn không thể trôi đi quá xa.

Chẳng lẽ, lúc trước, y luôn ngây ngốc ở nơi kia, chính là trên Thượng Tắc Sơn hay sao???

Sau khi lão Mộ Dung Lân đã bắt được đám người kia rồi, vì sao lại dễ dàng mà thả bọn người đó ra đây? Lão không phải là rất muốn có đống bí tịch kia hay sao?

Phó Kinh Hồng chợt nhớ tới một vấn đề, lại nhìn về Bạch Luyện Hoa hỏi:

– Đệ vừa nói, đám người kia, sau khi được thả trở lại, luôn hiện ra vẻ mặt hốt hoảng, không nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra, có phải là đã bị bọn người của ma giáo hạ độc thả cho bọn họ trở về để làm nội tặc thám thính tin tức đi?

Bạch Luyện Hoa nói:

– Tất nhiên là vẫn có người hoài nghi như vậy. Nhưng mà sau khi vị thần y đệ nhất thiên hạ kia, đã kiểm tra qua cho tất cả bọn họ, đều nói phát hiện ra tất cả biểu hiện của họ đều như bình thường cả. Huống hồ, trên thế gian này, làm gì thật sự có thứ dược nào lại có thể khống chế được thần trí của con người, càng có thể sai khiến bọn họ làm việc dược đây?

Phó Kinh Hồng cũng không biết là trên thế gian này có loại dược như thế hay không. Nhưng mà nếu là ở trong tay của Mộ Dung Thương…

Nói không chừng, thật sự có là loại dược như vậy đi.

Huống hồ gì, thực chất vị thần y đệ nhất thiên hạ kia, vốn không phải là Hoa Thanh Lưu sao. Cho dù Phó Kinh Hồng không biết, Hoa Thanh Lưu có thật là không hề biết, bản thân hắn chính là tà y ma giáo hay không. Nhưng nhìn biểu tình của Hoa Thanh Lưu trong lúc nói chuyện, thì y thuật của Hoa Thanh Lưu chính đạo vốn không sánh được với Hoa Thanh Lưu ma giáo. Nhưng cũng có thể xem như là mưu kế nho nhỏ để Hoa Thanh Lưu tự giấu diếm đi một thân phận khác của bản thân mình đi. Giải thích như vậy, cũng không phải là việc gì quá khó hiểu.

Phó Kinh Hồng nhớ tới Hoa Thanh Lưu, lại thở ra một hơi dài.

Bất chợt, ống tay áo của y lại bị lôi kéo mà đã đánh gãy suy nghĩ của y.

Phó Kinh Hồng nhìn lại, chỉ thấy Bạch Luyện Hoa đang kéo tay áo của y, vừa nói:

– Sư huynh. Sau khi võ lâm minh hội sẽ kết thúc, chúng ta liền quay về Đoạn Tụ cốc, có được hay không?

Nhìn vào ánh mắt tràn ngập chờ mong của Bạch Luyện Hoa, Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười đáp:

– Được.

Ngược lại, y cũng không có nơi nào tốt hơn để mà đi đến, cho nên, quay trở lại Đoạn Tụ cốc cũng không sao cả.

Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa liền hài lòng, mà ngoác miệng, nở rộ lên một nụ cười to.

Phó Kinh Hồng giương mắt lên lại nhìn đến Lãnh Tề Hiên, đúng lúc, đối diện ánh mắt đang dính ở trên người y của Lãnh Tề Hiên đang gấp gáp thu hồi lại đường nhìn.

… Ai. Trái lại, là vẫn có chuyện phiền phức a.

Tuy rằng, y đã từng có một hồi điên long đảo phượng cùng với nhị sư đệ, nhưng đó chỉ là y vô tâm mà buộc phải xảy ra ‘ấy ấy’ thôi a…

Ngồi bên cạnh, Bạch Luyện Hoa đã vẫy tay kêu tiểu nhị, gọi ra một bàn phong phú đồ ăn.

Nhưng mà, Phó Kinh Hồng đã no rồi, cho nên, y cũng không động đũa đến, chỉ là tầm mắt thỉnh thoảng nhìn Lãnh Tề Hiên luôn không nói một lời nào kia.

Động tác gắp đồ của Lãnh Tề Hiên đúng là rất ung dung, thong thả, đến cả việc dùng bữa cũng là nhai kỹ, nuốt chậm. Chỉ là không biết nguyên nhân gì mà trên đôi vành tai của hắn đều đang nhuộm lên mảng ửng hồng nhàn nhạt, nhưng mà hắn vẫn bày ra một bộ mặt không hề có cảm xúc.

Phó Kinh Hồng liền không khỏi bắt đầu so sánh Lãnh Tề Hiên cùng với Liễu Nhàn Cầm. Cũng là  cùng một bộ mặt lạnh, Liễu Nhàn Cầm có một loại khí chất khác. Mà, khí chất của Lãnh Tề Hiên càng nhiều hơn…

Lại là khả ái đi?

Nhất thời, Phó Kinh Hồng suy nghĩ kĩ lại, liền cảm thấy không sai chút nào.

Tuy rằng, nhị sư đệ của y vốn lạnh lùng thì lạnh lùng rồi đi. Nhưng kỳ thực chỉ là dùng bề ngoài lạnh nhạt để giấu kín đi tâm tình sâu ở bên trong nội tâm của mình mà thôi.

Bắt đầu so sánh, đến vị Liễu Nhàn Cầm kia. Thì, y làm sao cũng không nhìn thấu được người này. Không chỉ riêng vì thân thủ, còn chính là cả con người này của hắn nữa, khiến cho người ta nhìn không thấu, lại càng đoán không ra.

Vì lẽ đó, từ khi bắt đầu so sánh thì nhị sư đệ vẫn khả ái hơn nhiều. Nhưng mà, tiểu sư đệ cũng rất khả ái a, lại còn mềm mại, nhu nhu nhìn y mà gọi “sư huynh” đây!

Không bằng, trực tiếp đồng ý với hai sư đệ, để cho cả ba người đều đi chu du khắp nơi đi?

Khoan…

Khoan đã.

Đến cùng là y đang suy nghĩ cái gì vậy đây hả?

Phó Kinh Hồng lắc đầu, vứt mấy ý nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu óc của mình.

Chờ đến sau khi Bạch Luyện Hoa cùng Lãnh Tề Hiên đã ăn xong, thì ba người họ liền đi lên lầu, định nghỉ ngơi.

Mà, lúc này cũng không cần Bạch Luyện Hoa phải dính chặt lấy đại sư huynh để được ngủ chung nữa. Bởi vì ở đây đã có quá nhiều người tá túc, nên trong khách điếm cũng chỉ còn dư lại mỗi một khách phòng. Cho nên, ba người họ liền không thể làm gì khác hơn là cả ba đều phải cùng chen chúc vào ở một chỗ.

Trong khi Phó Kinh Hồng đã xoay người lên lầu, thì Liễu Nhàn Cầm vẫn cứ cầm lấy chén trà mà đang uống trà.

Y không khỏi ngạc nhiên, chuyển tầm mắt nghi ngờ nhìn vẻ mặt bình thản của Liễu Nhàn Cầm một lát. Hắn vẫn cứ uống như vậy lại không cần phải đi nhà xí hay sao?

Không biết có phải là ánh mắt của Phó Kinh Hồng quá mức sáng quắc hay không. Cho nên, khiến cho Liễu Nhàn Cầm cảm nhận được, liền ngẩng đầu lên, liếc mắt đến, đối diện với tầm mắt của Phó Kinh Hồng.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ.

Ngay lúc này, Liễu Nhàn Cầm đã cúi đầu xuống lại, vừa nhấp thêm một ngụm trà.

Phó Kinh Hồng cũng không biết rõ được mục đích đến đây của người này là gì, càng không biết hành động vừa rồi của Liễu Nhàn Cầm là có ý gì. Cho nên, y không thể làm gì khác hơn là đành mang theo sự nghi hoặc đầy bụng xoay người quay trở về phòng của mình.

Trong khách điếm nhỏ này thì tất nhiên là phòng trọ không thể xa hoa đến mấy được. Nhưng vẫn tính là khá sạch sẽ đi, cũng đã được dọn dẹp rất gọn gàng.

Chỉ là giường chiếu có chút nhỏ, ba người chen lên nằm cùng vốn có chút miễn cưỡng đi.

Cho nên, Lãnh Tề Hiên liền mặt lạnh nói:

– Ta trải chăn lên rồi nằm ngủ ở trên sàn phòng vậy.

Hai người còn lại vốn không có ý kiến gì.

Hắn liền lục tìm một chiếc chăn ở trên giường, thật sự mà trải lên trên sàn phòng, nằm xuống.

Phó Kinh Hồng vốn không có chuyện gì để làm, liền ở trên giường mà ngồi thiền. Tuy rằng nội lực của y đã khôi phục được ba, bốn phần, nhưng y biết rõ ràng vẫn còn chưa đủ…

Y có cảm giác lúc ẩn lúc hiện rằng mấy ngày sau, chắc chắn sẽ có một trận ác chiến xảy ra. Tuy rằng, y không thể trong thời gian ngắn mà khôi phục đến chín phần, mười phần. Nhưng có thể khôi phục được bao nhiêu liền hay bấy nhiêu vậy. Ít nhất, phải có thể tự thân mà bảo toàn được tánh mạng của mình mới là tốt nhất.

Tuy đệ tử của Đoạn Tụ cốc rất ít dính líu đến việc ân oán trong giang hồ, nhưng lần này, y đã chen chân vào, thì muốn rút chân ra cũng không phải là dễ dàng đến như vậy…

Huống chi, tuy nói rằng, y cũng không có quá nhiều oán hận gì đối với Mộ Dung Thương. Thế nhưng tóm lại là, y vẫn muốn đi tìm Mộ Dung Thương để tính sổ. Dù cho y đã từng sống qua hai đời, nhưng y vốn là người luôn luôn tính toán rất chi li.

Phó Kinh Hồng tập trung tinh thần mà ngồi thiền, cảm nhận được nội lực đã khôi phục thêm chút ít. Y cũng biết không nên quá gấp gáp, cho nên, y liền ngã đầu xuống mà ngủ mất.

*

Đang ngủ đến mơ mơ màng màng, Phó Kinh Hồng liền cảm nhận được có nhiệt độ thân thể hừng hực đang dán sát vào người của y.

Mà chủ nhân của thân thể kia lại đang thở hổn hển không nhẹ không nặng, nhiệt khí liên tục phả lên trên cần cổ đang lộ ra trong không khí của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng đang ngủ say, có chút khó chịu, cho nên, có chỉ theo bản năng mà quen dịch khuôn mặt của mình ra một chút.

Nhưng người kia lại không buông tha, lại tiến sát đến, cọ cọ lên cằm của Phó Kinh Hồng, lại khẽ cắn lên cằm của y.

Phó Kinh Hồng mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cằm của mình đang rất ngứa. Trong giấc mộng, y nhấc tay lên muốn gãi lên đó, nhưng liền cảm nhận được, cằm của mình lại tiếp tục bị người ta liếm láp, đã có ướt át.

Sau đó, y liền cảm thấy có người đè lên trên bụng của mình.

Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng liền tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy, gương mặt dưới ánh trăng của Bạch Luyện Hoa.

Rốt cuộc, đã thấy Phó Kinh Hồng tỉnh rồi, Bạch Luyện Hoa lại cúi đầu tiếp tục liếm cắn chiếc cằm của Phó Kinh Hồng một hồi, sau đó, hắn mới hàm hàm hồ hồ nói:

– A… Sư huynh. Đệ thật khó chịu…

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người, vội hỏi:

– Đệ có chắc chắn là đệ không phải là đang đói bụng hay không đây?

– Đúng là trong bụng cũng thật đói… Cực kì trống rỗng…  Nhưng lại không muốn ăn cơm…

Bạch Luyện Hoa lẩm bẩm nói.

– Ân?

Phó Kinh Hồng nhíu mày.

– … Muốn ăn sư huynh…

Bạch Luyện Hoa dùng đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng cười khẽ:

– Đệ nuốt trôi sao?

Bạch Luyện Hoa dùng đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn y, đột ngột, đưa tay đến bắt lấy bàn tay của Phó Kinh Hồng, năn nỉ nói:

– Sư huynh, giúp đệ đi…

Lập tức kéo bàn tay của y chui vào trong chăn.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng liền than thở, lại tới nữa rồi…

Nhưng mà, y không có lập tức đạp Bạch Luyện Hoa xuống giường.

Bởi vì, y chợt nhớ tới, một chuyện mà y nên nghiệm chứng.

Bình luận

Truyện đang đọc