TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM

Tay cầm bút của Tô Phiếm run một cái, nét Mác cuối cùng trực tiếp méo sẹo, cả một chữ coi như là phế bỏ.

Y không biết vì sao Tô Trạm lại đột nhiên nhắc tới cái này, hai người lúc trước ở chung quan hệ mặc dù không tốt, nhưng người em trai này chưa từng hỏi y những chuyện trước khi trở về Tô phủ. Y đang sững sờ không biết nên trả lời như thế nào, lại cảm thấy trong lòng đau âm ỷ, không biết em trai lần này lại muốn chế nhạo y như thế nào đây?

Liếc thấy vẻ mặt y mờ mịt luống cuống, Tô Trạm lập tức hiểu rõ tâm tư của y, bất quá chỉ bĩu môi một cái, hắn trước kia dường như không có hư đến nỗi tuỳ tiện nói vài câu với Tô Phiếm liền có thể doạ y đến tình cảnh này chứ, còn lộ ra vẻ mặt như vậy? Tiểu bá vương vô liêm sỉ nào đó biểu thị, chính mình lúc trước đích thật là lăn lộn một chút, nhưng mà cũng không nghĩ đến sẽ khiến cho người ta rơi vào tình cảnh nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Giống như những người lớn nói, con trai nghịch ngợm là chuyện bình thường.

Người nào đó mất tự nhiên mà ho khan một cái: “Lại không phải muốn khi dễ anh, chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi, không muốn nói thì thôi.”

Tô Phiếm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm như muốn giả vời không để ý, nhất thời hiểu rõ, em trai đây là muốn tìm hiểu y?

Cho nên, lập tức đối với những chuyện đã qua lúc trước rất không muốn nhắc lại, Tô Phiếm suy nghĩ một chút vẫn là vừa chép vừa nói vài chuyện sơ sơ, “Cũng không tính là ăn xin. Lúc đó mẹ chết rồi, anh chỉ có một mình lại tìm không được cha. Lúc đó cha cho mẹ một số tiền bị người ta trộm đi, ngã bệnh lại tiêu hết một phần, cuối cùng anh ngay cả tiền mua quan tài cho mẹ cũng không có. Đợi mẹ được chôn cất rồi, anh cũng bị người ta đuổi đi, liền lưu lạc ở ngoài đường. Rất nhiều đứa trẻ giống như anh, mọi người đều không cha không mẹ không nhà, có người Trung Quốc, có người Thái, có người Miến Điện, có những đứa lai nhiều dòng máu…”

Tô Phiếm nhớ lại những ngày đó, phần lớn thời gian của mình đều vượt qua ở vùng biên giới Trung – Miến – Thái, những ngày lưu lạc đó đối với y mà nói có khổ có vui, khổ là có lúc ăn không no còn bị bệnh, lúc vui là những lúc y cùng với những đứa trẻ có thân thế giống như mình chơi đùa, mặc dù quần áo mặc trên người rách rách nát nát, chân trần chạy loạn khắp núi đồi cũng không có gì giống với những thiếu gia tiểu thư bước xuống từ xe hơi, quần áo gọn gàng chỉnh tề.

“Lên núi đã từng ăn qua quả dại, đánh nhau với những con động vật nhỏ, đúng rồi, có lúc còn xuống nước mò cá ăn nữa! Ở đó miếu nhiều, có lúc chúng ta liền núp ở trong ngôi miếu nhỏ ở ven đường, ở Chiang Mai đã từng có một lão hoà thượng người Thái muốn cạo đầu quy y cho anh, nói anh có tuệ căn*, có điều chưa ở được bao lâu, anh lại chạy ra ngoài…”

*慧根: /tuệ căn/: chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh.

Tô Phiếm thật ra là ở trong miếu bị những tiểu hoà thượng khác khi dễ hung ác, y liền nảy sinh kích thích muốn đi tìm cha ruột của mình. Lúc này mới trải qua trăm nghìn cay đắng đến được Miến Điện, đồng thời cũng rất may mắn mà dưới sự chỉ điểm của người khác gặp được Lí phó quan và Chung Ý Ánh ra ngoài mua đồ, lúc này mới được mang về nhà.

“Cho nên, anh rất cảm kích mẹ cả, nếu không phải mẹ, anh phỏng chừng chỉ có thể một mình lưu lạc đến Yangon*, đó là thủ phủ, nói không chừng có thể sống tiếp ở đó.” Thế cục ở đây rối loạn, Tô Phiếm cũng biết, không phải là nơi mà một đứa con nít như mình có thể sống được.

*仰光:/Ngưỡng Quang/: I-an-gon; Yangon; Thủ đô của Miến Điện. Tên cũ là Rangoon, chính thức đổi thành Yangon từ năm 1989.

Lác đác mấy lời, Tô Phiếm đem những việc mình đã trải qua mấy năm đó hời hợt qua loa nói một lần. Tô Trạm từ trên mặt của y hoàn toàn không thấy được sắc mặt khó chịu và đau khổ, dường như những chuyện đã qua chỉ là một giấc mộng của đại thiếu gia Tô gia mà thôi.

Hắn hoàn toàn không biết, thì ra Tô Phiếm đã từng trải qua cực khổ như vậy.

Nghĩ đến mình lúc đầu bất quá chỉ là bị y đưa vào đường cùng trốn vào rừng sâu núi thẳm hơn một tháng liền muốn sống không nổi, Tô Trạm không cách nào tưởng tượng được, một đứa nhỏ mới vài tuổi đã trải qua những chuyện đau khổ như vậy mà còn có thể sống tiếp?

Hắn bỗng nhiên có chút lý giải, sau khi Tô Phiếm trở về Tô gia, thái độ vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng.

Đối với chính mình ương ngạnh bướng bỉnh, Tô Phiếm chưa bao giờ phản kháng lại, mặc dù, có một lần phản kháng duy nhất và cũng là cuối cùng đó là trực tiếp giết chết mình — Đây có phải là giống như câu châm ngôn đó, cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn?*

*是可忍孰不可忍: /Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn/: cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn (cái này mình tham khảo bên tangthuvien.vn)

Hắn ngược lại có chút bội phục Tô Phiếm, một người có thể nhẫn nại lâu như vậy, thật đúng là không phải ếch ngồi đáy giếng.

Cũng là con trai của Tô Chính Cương, những chuyện mà Tô Phiếm đã trải qua so với mình từ nhỏ đến lớn trải qua những ngày tháng tốt đẹp, Tô Trạm cũng quá mức kinh ngạc. Hắn vẫn luôn cho rằng, người cha tướng quân của mình mặc dù đối với hai mẹ con y không để ý, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho chút tiền để người ta sống tiếp. Lại không ngờ rằng, Tô Phiếm đã trải qua những đau khổ, mình có nghĩ cũng nghĩ không ra.

Nhớ lại từ lúc 5 6 tuổi bắt đầu có thể đánh có thể nháo, Tô Trạm phát hiện mình chèn ép, khi dễ Tô Phiếm cho đến trước khi mình chết đi.

Lần đầu tiên, Tô Trạm thậm chí cảm thấy, nếu như chính mình nghe lời Tô Phiếm, vậy cũng không thể khiến cho Tô Trạm sống tiếp. Thế là, người nào đó tâm trạng phức tạp nghe buổi nói chuyện của Tô Phiếm trầm mặc im lặng, khó trách, hôm qua Mục Thiên Chương gọi y là đồ ăn xin, Tô Phiếm lại khó chịu lúng túng như vậy.

Tô Phiếm nói xong, ngẩng đầu nhìn em trai của mình, mà người sau đang khều khều lông mi dài, mắt to trong sáng đang nhìn mình, chỉ có điều thần sắc phức tạp, lông mi xinh xắn thậm chí có chút xoắn xuýt.

Đang cho rằng em trai có phải lại muốn giận mình hay không, lại không ngờ Tô Trạm đột nhiên vịn ghế đứng lên, xoa xoa đầu gối nhỏ của mình, đi về phía y.

Tô Trạm đưa tay ra rút cây bút lông trong tay Tô Phiếm, quét mắt thấy Tô Phiếm viết đến nỗi ngón tay út phiếm hồng, không được tự nhiên mà nói: “Không cần anh chép, tôi tự chép. Đỡ phải bị mẹ lát nữa lại nói tôi ức hiếp anh!”

Tô Phiếm cắn răng chịu đựng mà nhéo nhéo đầu ngón tay của mình, lại vẫn mỉm cười nhìn gò má em trai đang nghiêm túc mà viết chữ, bởi vì những trải nghiệm đặc thù, từ nhỏ tâm tư của y đã mẫn cảm lập tức nhận ra được, thái độ của em trai đối với mình không giống, về phần chỗ nào không giống, y cũng không nói được.

Tô Trạm hiện tại vẫn là dáng vẻ đơn bạc gầy yếu, mặc dù biết mình sau này tuyệt đối sẽ không lùn, nhưng mà người nào đó lớn chậm phát hiện ngay cả quỳ trên ghế nằm sấp trên bàn sách viết chữ cũng hết sức tốn công — Chân ngắn, tay ngắn, thật sự là đáng thương.

Thấy Tô Trạm rũ mi mắt, lông mi dài dài cong cong, dáng vẻ xinh đẹp, Tô Phiếm rất vui vẻ: “Em trai, em mệt thì nói một tiếng, anh giúp em viết!”

“Không cần.”

Một lát sau lại nghiêng đầu ở bên cạnh hỏi: “Em trai, em có khát hay không? Anh lấy nước ngọt cho em?”

“Không khát!”

Tô Phiếm thấy Tô Trạm nghiêm túc, không giống như lúc trước mẹ cả phạt chép, lại không cam lòng cứ như vậy mà ra khỏi cửa, y rất muốn ngốc cùng một chỗ với Tô Trạm, lại không chết tâm mà hỏi: “Vậy có đói hay không? Anh lấy bánh ngọt đến cho em.”

“Không đói! Tô Phiếm, anh phiền muốn chết!” Tô Trạm cuối cùng cũng nhịn không nổi mà giương mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tô Phiếm, lúc còn nhỏ mình đối với y không tốt, Tô Phiếm vẫn rất dính lấy mình, cho đến khi năm 13 tuổi đó, Tô Trạm hung hăng mà mắng y một trận, cuối cùng thậm chí ôm một bụng ác ý cười lạnh nói với y: “Anh biết hay không, tôi ghét nhất chính là anh kêu tôi là em trai! Tôi một chút cũng không muốn làm em trai của anh, tôi căn bản sẽ không gọi anh là anh trai.”

Tô Phiếm lúc đó đã mơ hồ có dáng vẻ của Tô đại thiếu gia sau này, sau khi nghe những câu nói của mình, lại chậm rãi nhắm chặt mắt, lúc mở mắt ra lại là một mảnh trong sáng nhìn không thấu, chỉ có khoé miệng vẫn mỉm cười như cũ: “Được, được, được.” Ba chữ, nói đến nỗi Tô Trạm lúc đó đầu óc mơ hồ, không hiểu ra sao, lại hoàn toàn không đem lời nói của anh trai từ nhỏ đã xem thường đặt trong lòng.

Nghĩ đến, Tô Trạm biết, từ đó trở đi, tất cả kế hoạch báo thù đã mộc rễ trong lòng Tô Trạm, ẩn dấu lớn mạnh.

Không nghĩ đến mình bây giờ thái độ đối với y tốt một chút, Tô Phiếm này càng dính lấy mình.

Thấy em trai vẻ mặt không nhẫn nại, nhưng hoàn toàn không giống như lúc trước mở miệng ác ý đuổi mình đi, Tô Phiếm cảm thấy em trai hiếm khi có thể hoà bình mà ở cùng với mình, càng luyến tiếc rời đi.

Chỉ có điều, y đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Em trai, em đợi anh, anh đi rồi trở về.” Dứt lời cũng không nhìn Tô Trạm, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thư phòng.

Tô Trạm lại đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không biết nên đối diện với Tô Phiếm bây giờ như thế nào.

Rõ ràng là đời trước, mình bị y tự tay dìm chết trong nước, nhưng nghĩ đến những hành vi của mình đời trước, Tô Trạm cũng biết mình vô cùng khốn nạn. Hắn có thể cảm nhận được, Tô Phiếm đã quen cái loại như mình ở đời trước, cái loại mang mưu tính và lòng dạ đến gần tiếp cận mình không giống, Tô Phiếm năm nay chỉ mới 10 tuổi mở miệng là gọi hắn “em trai”, là thật sự muốn ở cùng một chỗ với mình. Hơn nữa không biết thế nào, nghĩ đến những việc đã trải qua của Tô Phiếm, lại có chút chua xót trong lòng.

Tô Trạm mấy ngày trước còn có thể hận y đến nỗi muốn giết chết y, bây giờ lại sinh ra vài tâm tư phức tạp khác, cái tên nóng nảy nào đó nắm chặt bút lông vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được — Tô Phiếm này, thật sự khiến cho mình hao tâm tốn sức!

Đang viết từng nét từng nét, Tô Phiếm lại ôm một cái bình thuỷ tinh vui vẻ mà chạy vào, đem cái bình đặt trước mặt hắn. Tô Trạm không hiểu cho nên nhìn y, lại thấy Tô Phiếm mỉm cười nói với mình: “Sinh nhật vui vẻ em trai! Hôm qua muốn đưa cho em, sau đó em bị giữ trong phòng, không kịp đưa cho em.”

Tô Trạm nghi ngờ mà cầm cái bình lớn lên, lại phát hiện bên trong đều là đủ các loại kéo sáng lóng lánh, đặt trong bình thuỷ tinh trong suốt trong rất đẹp mắt — Đây là những loại kẹo bình thường bọn họ ăn, chỉ có đều mẹ sợ bọn họ ăn đến sâu răng, mỗi ngày chỉ cho một lượng ít đến đáng thương.

Hai anh em bọn họ đều không đi ra, Tô Phiếm cũng không tiếc tiền mua những viên kẹo nhập khẩu này, hơn nữa ở Miền Bắc hỗn tạp này kẹo như vậy không phải dễ lấy được như vậy.

Điều duy nhất có thể chính là — Tô Trạm đặt bút xuống, đôi tay nhỏ bé vuốt bình thuỷ tinh, tâm trạng lại càng thêm ngũ vị tạp trần.

“Anh góp lâu rồi đó, có điều, em phải giấu kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ cả thấy.” Tô Phiếm cười híp mắt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc