TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM

Ngày tháng vẫn cứ trôi qua như nước chảy, ở đây mặc dù thua kém với Đài Loan và Mỹ phát triển phồn hoa mà Tô Trạm đã từng ở qua, Tô Trạm vẫn có thể đem cuộc sống của mình trải qua một cách đầy thú vị — Cha mẹ khoẻ mạnh, anh em thương yêu lẫn nhau, hắn vẫn là Tô nhị thiếu được mọi người phủng ở trong tay.

Cả miền Bắc Miến Điện, ai không biết người mà Tô đại thiếu yêu thương nhất chính là đứa em trai đi du học ở Mỹ trở về nghỉ hè là hắn chứ? Tô Trạm đã từng trải qua một đời, đã sớm biết tiến lùi có chừng mực, đối với những kẻ a dua nịnh hót bốn phương tám hướng mà đến, hắn sẽ lựa chọn thái độ nước đổ đầu vịt, mọi người chỉ xem như là Tô nhị thiếu khó gặm. Cũng có người ở sau lưng nghị luận Tô gia nhị thiếu gia là loại nhu nhược vô dụng, chỉ biết trốn dưới cánh chim của Tô đại thiếu, là nhị thế tổ không có dã tâm, không có chí hướng, tự nhiên để cho người anh trai là con riêng nắm giữ quyền thế.

Nếu là hắn đời trước chắc chắn sẽ bị những lời đồn đãi này gây xích mích, còn nhớ có một lần nào đó mình cùng đám hồ bằng cẩu hữu uống rượu, nghe được vài lời giựt dây tổn hại tình bạn, thậm chí còn chạy đến trước mặt Tô Phiếm chất vấn y có phải có dã tâm chiếm lấy hay không? Nghĩ đến càng cảm thấy mình lúc đó có bao nhiêu ấu trĩ dễ thương. Mà bây giờ thì, hắn có thể cùng Tô Phiếm mở rộng cửa sổ trên mái nhà cùng nhau nói chuyện phiếm, không có gì giấu nhau, thậm chí còn tuỳ ý trò chuyện về đủ loại đồn đãi.

Chỉ ngoại trừ một loại phiền muộn bí mật không thể cho người khác biết.

Ngày đó, Tô Phiếm từ trong quân bộ trở về, bộ quân phục màu da vàng còn chưa cởi, trực tiếp lên phòng nghỉ ở lầu hai, quả nhiên liền thấy được em trai bảo bối của y đang quấn một cái thảm thật mỏng ngủ say sưa trên sofa lớn, tivi vẫn còn đang mở, rõ ràng là vừa xem vừa ngủ. Hơn nữa, còn rất không nghe lời mà mở máy lạnh. Tô Phiếm vốn là thấy Tô Trạm ngủ rất lộn xộn, thảm không lớn, chỉ đủ che nửa người, tiểu tử này ngủ còn rất không thành thực, thảm chỉ đắp đến cổ, lộ ra hai gò má trắng nõn, một đầu tóc đen nhánh cuối cũng cũng dài ra được nửa ngón tay, giống như bé trai tám, chín tuổi, rõ ràng là dáng vẻ không buồn không lo. Tô Phiếm nhìn hình ảnh này cảm thấy trong lòng một trận mềm mại và vui vẻ.

Nhưng mà hai ngày nay bận rộn, không có thời gian ở nhà, nhìn hắn ở trong phòng máy lạnh, còn ngủ không ngay ngắn, nhất thời rất muốn đem người tóm dậy, hung hăng mà giảng đạo một phen. Hai ngày trước Tô Trạm cũng là tham mát lại uống nước có ga lạnh lại nằm trong phòng máy lạnh đến nỗi bị nhiễm lạnh, chính mình ước chừng rót cho hắn hai chén canh gừng rồi đem hắn ngâm trong suối nước nóng cho ra mồ hôi, lúc này mới không phát bệnh. Chỉ đáng tiếc Tô Trạm hận nhất là gừng nên đã làm mặt lạnh với y hai ngày, không thèm để ý đến y.

Tô Phiếm dựa vào gần sofa, vốn muốn sờ đầu Tô Trạm, ánh mắt lại quét đến hai cái chân đang lộ ra bên ngoài — Y nhớ chân của Tô Trạm lúc còn nhỏ, quả thực có thể nói là ngọc ngà đáng yêu. Hôm nay người đã lớn rồi, chân cũng dài ra, nhìn được khớp xương rõ ràng, trắng nõn thanh tú, có một dáng vẻ khác.

Y rất là hoài nghi chứng hiếu động của Tô Trạm, lúc còn nhỏ bị đè nén rất lâu, thế là lúc đi ngủ không chỉ phải thường xuyên đổi tư thế, ngay cả đầu ngón chân cũng sử dụng lực, 5 ngón chân hơi căng ra, giống như 5 chú lùn đứng không nghiêm chỉnh, còn thỉnh thoảng nhúc nhích hai cái, giống như có người đang cào lòng bàn chân của hắn.

Thấy chân của người nào đó khá là không thành thực, lông mày của Tô Phiếm vốn đang nhíu lại phút chốc liền dãn ra, khuôn mặt trong sáng như trời xanh không mây, thoáng cái rửa đi chuyện buồn phiền mà lúc nãy mang về từ bên ngoài — Gần đây thế cục của chính phủ miền Bắc Miến Điện không hề yên ổn, mặc dù bọn họ ngay cả người Miến Điện cũng không phải, nhưng mà dù sao đang ở miền Bắc Miến Điện, bọn họ và chính phủ cũng là gắn bó chặt chẽ, đặc biệt, mấy năm nay người môi giới đả thông trong chính phủ Yangon. Tô Phiếm tin tưởng vững chắc hai câu nói, súng sinh ra chính quyền, cùng với, trong triều có người được làm quan.

Tô Phiếm khom người xuống, nhìn chằm chằm cái chân sạch sẽ bóng loáng của Tô Trạm, không biết tại sao lại có chút cảm giác tốn hơi thừa lời — Ở phía trên cắn một ngụm… Nhưng mà y cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chỉ có điều thuận tay bắt lấy một cái chân của Tô Trạm kéo về phía trước.

Tô Trạm vốn đang ngủ say sưa, ngay cả anh trai nhà hắn tiến vào cũng không có bất kỳ cảm giác nào, thoáng cái dường như bị người ta bắt lấy chân kéo lên một cái, giật mình liền tỉnh dậy. Quay đầu nhìn, chỉ thấy anh trai nhà hắn đang nâng một chân của mình, mỉm cười dịu dàng, mang một dáng vẻ quân tử như trúc. Đặc biệt, hắn rất hiểu cái sự bướng bỉnh bá đạo độc tài của Tô Phiếm giống như tính cách của giặc cỏ, ví dụ như mình ngày đó hắt ba bát canh gừng, người này vậy mà một chút cũng không tức giận, chỉ dặn dò người làm tiếp tục nấu, sau đó lại tự tay bưng đến trước mặt mình. Nhưng mà Tô Phiếm trên người còn có quân trang màu vàng chưa kịp cởi xuống, lại cao ngất như cây tùng bách, trong nho nhã lại mang theo khí khái anh hùng. Hắn rất ít khi thấy bộ dạng mặc quân trang nghiêm chỉnh của Tô Phiếm, vì thế mà thoáng cái nhìn đến thất thần, còn quên rút chân của mình về.

Ngón tay cái của Tô Phiếm đang nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân của Tô Trạm, nụ cười trên mặt càng sâu, nhưng khiến cho Tô Trạm nhìn lại có chút cảm giác hơi lạnh âm u tĩnh mịch, “Sao vậy? Tô nhị thiếu đây là ngứa da hay là nhớ đến mùi vị của canh gừng? Thừa dịp anh không có ở nhà lại ở trong này ngủ ngon lành, lá gan cũng không nhỏ ha.”

Người nào đó ngày đó đe doạ, nếu không nghe lời nữa thì sẽ lấy quân pháp đến xử lý. Đương nhiên, Tô Trạm đối với chuyện này là xì mũi coi thường, chỉ có điều không chịu được Tô Phiếm rót canh gừng vào miệng mình, nhưng mà sự chột dạ của Tô nhị thiếu chỉ là chợt loé lên, hắn đã sớm phát hiện, Tô Phiếm cũng chính là hung hăng với mình ngoài miệng mà thôi, thật sự khiến cho Tô đại thiếu y cầm roi da, chỉ sợ là ngay cả giơ lên cũng giơ không được. Bởi vì, người nào đó to gan lớn mật, cây ngay không sợ chết đứng mà lầm bầm: “Đại thiếu gia em càng muốn ở trong này ngủ!” Vừa dùng sức dự định đem chân rút về, không biết tại sao, bị Tô Phiếm một thân quân trang anh tuấn uy vũ cao ngất như vậy nắm lấy chân, trên tay của Tô Phiếm còn có vài vết chai lúc ma sát làn da trên chân quanh năm không thấy mặt trời, hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đây là di chứng mộng xuân tối hôm đó đi.

Tô Phiếm còn cho rằng bởi vì bị mình rót cho hai chén canh gừng lớn cho nên không cho mình sắc mặt tốt, nhưng mà chỉ có chính y mới biết là tại sao — Cũng chính là tối hôm đó trước khi bị cảm lạnh, Tô Trạm vẫn như cũ mở máy lạnh đắp chăn dựa lưng vào lồng ngực của anh trai nhà mình có thể sánh ngang với lò lửa mà ngủ say. Hắn và Tô Phiếm quả thật có thể gọi là sớm chiều ở chung, ngay cả tắm rửa cũng muốn dính cùng một chỗ, chỉ có điều không còn giống như đoạn thời gian trước lần đó hai bên giúp đối phương dùng tay giải quyết nữa. Chỉ không biết tối ngày hôm đó như thế nào, chính mình vẫn luôn ngủ say không mơ mộng lại nằm mơ, trong mơ là hắn và một người con trai đang dây dưa hôn nồng nhiệt trong nước, xung quanh đều là khí nóng bốc hơi lên, thậm chí còn có thể phát giác được nhiệt độ trên người mình và đối phương… Tô Trạm theo bản năng nhớ đến cuộc trò chuyện của mình và Mục Thiên Chương ngày đó, hắn cũng không phải là đồng tính luyến ái! Vì thế mà ra sức giãy dụa hơn nữa còn đem hồ ly Mục gia ra giết ngàn đao, đợi khi hắn cuối cùng cũng từ trong sương mù lượn lờ nhìn rõ dung mạo của đối phương, lại là sấm sét giữa trời quang, lập tức vừa khiếp sợ vừa mờ mịt, người đó trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn nhẫn lại mang theo sự động tình không phải là anh trai nhà hắn thì còn là ai!

Sau đó, khi trời tờ mờ sáng người nào đó liền bị doạ cho tỉnh giấc, hoảng sợ đến nỗi thở hổn hển, lại cảm thấy dưới thân ẩm ướt dinh dính, không cần sờ hắn cũng biết là cái gì, nhất thời Tô Trạm liền cảm thấy da đầu tê dại toàn thân đều rét run, mà phía sau, Tô Phiếm không rõ nguyên do còn ôm mình, hai cánh tay vòng trên lưng hắn, thế là, toàn thân liền nổi da gà vừa hoảng sợ vừa bị doạ. Vốn định len lén đi thay cái quần bẩn, không ngờ tới Tô Phiếm cũng thoáng cái tỉnh giấc, lập tức liền đem mình cười nhạo một phen. Người nào đó làm cái loại mộng xuân này, chỉ có thể kiên trì đến cùng giả vở làm mặt lạnh chống đỡ xem như không có chuyện gì xảy ra đến nhà vệ sinh thay cái quần mới, nhưng mà thế nào cũng không ngủ lại được. Lập tức ngày đó còn tâm thần không yên mà bị cảm lạnh.

Nằm mộng xuân cũng không có gì, là một người đàn ông đều có chuyện mộng xuân rớt xuống giường, nhưng mà mơ đến anh trai của mình đó chính là chuyện không bình thường đi.

Tô Trạm rất ít khi đem tinh thần và thể lực đặt vào chuyện tình yêu, lập tức cau mày suy tư một phen, cuối cùng đem nguyên nhân quy kết vì hắn trước tiên là bị Mục Thiên Chương cái tên khốn khiếp này tỏ tình gặm mấy cái, nghe được cách nói cái gì mà nam nhân và nam nhân ở cùng nhau cũng không có gì; Lại bởi vì chính mình đoạn thời gian này thật sự là khoảng cách với Tô Phiếm quá gần, ăn uống ngủ nghỉ đều cùng một chỗ, thậm chí ngày đó còn cùng nhau giải quyết, vì thế mới có thể làm ra cái loại giấc mơ hoang đường như vậy. Phương pháp giải quyết chính là, cách anh trai hắn xa một chút. Đơn giản mấy ngày nay Tô Phiếm rất bận, cũng không có thời gian ngốc ở trong nhà.

Bất thình lình bị Tô Phiếm nắm chân như vậy, vết chai trên tay người đó còn từng đợt từng đợt mà ma sát trên mu bàn chân của mình, một cổ cảm giác kỳ lạ vừa tê dại vừa nhột lan ra chân, đùi rồi trực tiếp lan toả khắp người, Tô Trạm nhất thời trừng mắt một cái, càng thêm dùng lực rút về, nào ngờ Tô Phiếm người này nhìn thì nho nhã nhưng khí lực lại không nhỏ, Tô Trạm rút vài cái cũng không rút về được, mà người sau còn mỉm cười dạt dào mang theo một tia trêu tức, là một mặt ít thấy của Tô Phiếm.

Chân của Tô Trạm bị nắm chặt, còn bị anh trai nhìn chằm chằm như vậy, không biết tại sao lại nghỉ đến giấc mộng xuân tối hôm đó, lập tức vừa hận vừa buồn bực, nhưng mà Tô Phiếm không phải là Mục Thiên Chương, cũng không phải là mở miệng liền có thể dùng lời thô tục đập tới, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Phiếm! Còn không buông chân lão tử ra, anh cho rằng em không dám đánh anh sao!”

Không biết là bị cái gì kích thích, Tô Trạm chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, may mà quần áo ở nhà là loại rộng thùng thình, địa phương đã hơi ngẩng đầu lên cũng không có lộ diện ra.

“Không được, đây là muốn không lớn không nhỏ mà mạo phạm đánh anh trai, nhìn xem, anh trai lớn như cha a, xem ra là anh dạy dỗ không tốt.” Tô Phiếm nhìn Tô Trạm tức giận nhướng mày, tóc mới vừa dài ra không ít giống như từng cọng từng cọng dựng thẳng lên muốn nổ tung, mặt trắng nõn, lỗ tai hồng hồng mà dương nanh múa vuốt, sự trêu tức trên khoé miệng càng sâu.

Nếu đã rút không được, Tô Trạm mắt híp một cái lại chợt đá mạnh vào Tô Phiếm, lần này đột nhiên đổi phương hướng khiến cho Tô Phiếm nhất thời đành phải buông tay hơn nữa còn lùi về phía sau vài bước. Tô Trạm lúc này mới vội vàng thu chân về lăn lốc bò dậy ngồi xếp bằng trên sofa, kéo chăn đắp kín người mình, giọng điệu lười biếng nói: “Thiên vương lão tử chọc em vẫn đánh như thường!”

Trong lòng nghĩ, mình lẽ nào muốn nữ nhân? Không nên a, không muốn tìm người dập hoả một chút nào.

“Được rồi, được rồi, không đùa em nữa.” Tô Phiếm đang muốn đề nghị hai người cùng nhau đi bơi, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, người đến lại là một tiểu phó quan bên cạnh Tô Phiếm, tuân lệnh tiến vào lại nói nhỏ với Tô Phiếm một hồi.

Tô Phiếm nghe được sắc mặt lại thay đổi, nụ cười chân thành lúc này thu lại, cau mày hỏi ngược lại: “Thông tin là thật?”

“Dạ đúng, nghe nói là chuyện nửa đêm hôm qua, nhưng mà bị đè ép xuống, hôm nay rốt cuộc không đè ép được nữa, người của chúng ta lúc này mới nhận được tin tức.”

“Tướng quân thì sao?”

“Tướng quân đang ở toà nhà quân sự bàn công việc với Lí sư trưởng và Đỗ sư trưởng.”

“Được, xuống trước đi.” Ánh mắt của Tô Phiếm có chút trầm, đem mũ chậm rãi cởi ra, một bộ dáng tâm sự nặng nề. Tô Trạm vẫn như cũ đối vợi sự vụ lớn nhỏ trong trong ngoài ngoài đều không dòm ngó tới, người ngoài nói rằng “Nhị thiếu gia mạng tốt, có anh trai tốt, chỉ để ý đến chuyện học hành vui chơi là được rồi.”, nhưng trong lời nói lại mang theo hàm ý khác. Nào biết rằng, một phen tâm ý của Tô Trạm lại là hy vọng mình hoàn toàn không nhúng tay vào sự vụ của Tô gia, khiến cho Tô Phiếm và mình làm một cặp anh em không có hiềm nghi và ngăn cách. Đây là người mà hắn quý trọng nhất, ngoại trừ cha mẹ ra.

Nhưng mà cũng không biểu thị hắn đối với chuyện trong nhà thật sự không hề quan tâm, mắt thấy trên mặt của Tô Phiếm mang theo sự ngưng trọng, trầm ngâm một chút liền hỏi: “A Phiếm, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn biết có một vài chuyện không phải là mình có thể nên hỏi, hắn mặc dù là Tô gia nhị thiếu gia, nhưng mà thân phận ở trong quân đội nói không chừng còn không bằng tham mưu trưởng có thể vạch kế hoạch tham dự hội nghị.

Tô Phiếm lại không có che giấu, không chút do dự nói với Tô Trạm: “Ngô Đăng Luân của Bộ Quốc Phòng bị người ám sát, đó là một tuyến kéo dài nhất trong chính phủ Miến Điện của nhà chúng ta.” Dựa vào người môi giới này, chúng ta có thể bố trí ổn thoả một khu vực lấy Mạnh Quả làm trung tâm, tập trung ý chí vào việc mưu sinh và phát triển, kinh doanh súng ống đạn dược, thuốc phiện kiếm tiền, một bên thực lực lớn mạnh để chống đỡ kẻ địch, một bên đem việc kinh doanh mở rộng càng lớn hơn.

Tô Trạm cau mày suy tư một hồi, hắn đối với cái tên này hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng mà biết được nếu như người giám hộ trong chính phủ một khi mất đi, vậy thì rất bất lợi đối với Tô gia — Chính phủ Miến Điện có thể tuỳ thời tìm lý do lại tới xua đuổi oanh tạc, mà ở đây đã trải qua sự kiến thiết và phát triển mấy năm nay, đã có một quy mô nhất định rồi, phóng tầm mắt ra cả miền Bắc Miến Điện cũng xem như là khu vực kinh tế phát triển. Đây là thế lực mà Tô Chính Cương và Tô Phiếm, hai thế hệ của Tô gia đã gầy dựng mười mấy năm nay.

“Tranh đấu phe phái chính trị, chỉ là hy vọng đừng ảnh hưởng đến chúng ta.” Ánh mắt của Tô Phiếm lộ vẻ có chút trầm, y thậm chí có chút không kịp chờ đợi mà muốn đem lô hàng súng ống đạn dược kia mang về, kịp thời chiêu mộ binh sĩ, lại tổ chức một sư đoàn quy mô nhỏ. Chỉ có thật sự nắm trong tay bán súng mới có quyền phát biểu, vô luận là lãnh đạo Đài Loan lúc đó hay là chính phủ Yangon ngày nay, một mặt dựa vào người khác sẽ chỉ rơi vào cục diện bị động, nếu không, lúc đầu A Trạm cũng sẽ không bị đưa đến Đài Loan.

“Vậy kế tiếp, chúng ta có muốn đổi người hay không?” Tô Trạm hỏi.

“Ừ, tranh thủ trước khi đợt tẩy bài lớn của nội các, một lần nữa phải tìm lại cánh dưới.” Tô Phiếm trầm ngâm nói.

“Vậy, chúng ta tìm ai?”

“Tạm thời không có đầu mối, làm chính trị đó là một canh bạc, phe phái lại nhiều, anh và cha phải thương lượng thật kỹ.”

Miến Điện là quốc gia quân sự và chính trị điển hình, ai có quân đội thì có quyền lãnh đạo tuyệt đối. Tô Trạm không biết được bè phái đấu tranh trong đó, nhưng hắn biết, trận đấu tranh này không phải là vì tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo mà làm nền. Hướng đi cơ bản của lịch sử không hề sai, nhưng mà Tô Trạm tập trung tinh thần và thể lực suy nghĩ cả nữa ngày, sững sờ là nghĩ không ra tên của tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo.

Tô Trạm một phát mang dép vào, nghiêm túc nói với Tô Phiếm: “Có danh sách của nhân viên quan trọng của chính phủ Miến Điện hay không? Cố gắng hết sức tỉ mỉ một chút!” Hắn chỉ có thể dùng cái biện pháp này, mặc dù nhớ không ra tên, nhưng khẳng định sẽ có ấn tượng.

Không nghĩ đến Tô Trạm đột nhiên nhắc đến cái này, Tô Phiếm ngạc nhiên hỏi: “Cần cái này làm gì?”

“Có chỗ dùng!”

Hai người ở trong thư phòng của Tô tướng quân tìm nửa ngày, cuối cũng cũng đem tài liệu được gửi tới từ bên kia của Yangon sửa lại rõ ràng, Tô Trạm không cho Tô Phiếm đụng vào, chỉ có mình mình đối với danh sách tra cứu kỹ lưỡng, cuối cùng cũng tìm được một cái tên trong bộ sự vụ quân sự — Soe Win*. Tô Trạm tìm kiếm đến đầu đầy mồ hôi kích động mà chỉ vào cái tên này nói: “A Phiếm, chính là người này!”

梭温: /Toa Ôn/: Soe Win: Thủ tướng tiền nhiệm của Miến Điện.

Tô Phiếm như chìm trong sương mù: “Người này làm sao?”

“A Phiếm, anh đừng hỏi em tại sao, em chỉ có thể nói với anh rằng, y là tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo anh tin hay không?” Tô Trạm nhìn chằm chằm vào mắt của Tô Phiếm, từng chữ từng chữ nói một cách rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc