TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM

Lúc Tô Trạm nghe được người cha tướng quân của mình chửi như tát nước cái tên vương bát đản của Lào, mơ mơ màng màng mà nhớ lại, sẽ không phải là chuyện đó chứ?

Quả nhiên, lúc ăn cơm trưa, Tô tướng quân lo lắng ảo não đến nỗi ngoài miệng đều bị nổi bong bóng (aka lở miệng), hoàn toàn không có thời gian và không có ăn cơm cùng bọn họ, chỉ đem Tô Trạm và Tô Phiếm đưa về chủ trạch, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Chung Ý Ánh một tay dắt Tô Trạm một tay dắt Tô Phiếm như đã đoán trước được xảy ra chuyện lớn gì, những ngày tháng yên bình căn bản còn chưa được bao lâu, thế là sắc mặt nghiêm trọng lại làm như bình tĩnh mà kéo lại người chồng đang xoay người muốn đi: “Có phải là phải chuẩn bị hay không?”

Tô Phiếm vẫn là một đứa con nít chưa hiểu chuyện, chính mình đã không phải là thiếu gia công tử năm đó không biết việc đời, Tô Trạm trong lòng đau xót, ý của mẹ hắn là vì đánh nhau và chạy trốn mà chuẩn bị, chỉ có đều là chữ.(?) Cha mẹ không biết đã phải trải qua bao nhiêu sự rối ren rồi.

Tô Chính Cương vỗ vỗ bàn tay của vợ: “Yên tâm, ở Lào, hẳn là không liên luỵ được tới đây. Em không cần lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt cho mình và hai đứa con trai là được rồi.” Dứt lời nựng nựng khuôn mặt của Tô Trạm, hơi do dự khom lưng cúi đầu vỗ vỗ bả vai nhỏ bé của Tô Phiếm mà nói: “Cha không ở đây, con chính là nam tử hán lớn nhất ở trong nhà, nhớ lấy, phải cùng mẹ chăm sóc tốt cho em trai!”

Tô Phiếm nhận được sự dặn dò của cha rất là kiên định mà gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy sự kiên nghị. Tô Trạm bĩu môi một cái, trong lòng nghĩ, lão tử mới là nam tử hán có thể coi nhà được hay không!

Chỉ có điều, lúc này Tô Trạm lại sâu sắc mà lĩnh hội được, người một nhà đoàn tụ cùng nhau, trong những ngày tháng yên bình và hoà thuận vui vẻ; Lúc nguy cơ, lại có thể chặc chẽ mà dựa vào nhau, thậm chí có một loại cảm giác cho dù có chết cả nhà cũng sẽ chết cùng nhau, nội tâm kiên cường và ấm áp, không sợ hãi điều gì.

Mà Chung Ý Ánh khó có được trong lúc ăn cơm kêu người làm mở radio, bên trong đang phát ra tin tức liên quan đến chuyện này.

Quân đội đang áp tải thuốc phiện bị tư lệnh bộ binh của Lào hạ lệnh dùng máy bay oanh tạc!

Tô Phiếm thấy Chung Ý Ánh chốc lát lại quay đầu cau mày nói: “Mẹ cả, nếu quốc gia của chúng ta không cho quân đội của chúng ta đi bán thuốc phiện, tại sao quân đội của chúng ta còn phải đi bán làm chi, đây không phải là đòi đánh hay sao?”

Chung Ý Ánh không phải là không biết chuyện mà Tô Phiếm nói, nhưng chuyện hôm nay đi đến một bước này, hoàn toàn không phải là chuyện mà mọi người có thể kiểm soát được.

“A Phiếm là trẻ ngoan, con biết thì tốt. Nhưng các con còn nhỏ, rất nhiều đạo lý phải đợi đến khi các con lớn lên mới có thể hiểu rõ ràng được.” Nàng làm sao mà không muốn rời khỏi nơi này chứ, làm sao mà không muốn để cho những người chiến sĩ đã từng đi theo cha nàng vào sinh ra tử không còn vì miếng cơm nữa, vì một nơi an thân mà cầm lấy súng bôn ba khắp nơi.

Tô Trạm nhìn vẻ mặt của mẹ đau thương lại biết được một chút.

Lãnh đạo Đài Loan đã trực tiếp vứt bỏ những cô quân bị ép xa rời quê hương lánh nạn đến Miến Điện, hắn biết đoạn lịch sử này, nếu nói là ông ngoại của hắn đã sớm qua đời thậm chí là cùng chuyện này cũng không có liên quan. Tô Trạm từ nhỏ đến lớn đối với ông ngoại chưa từng gặp mặt rất là kính trọng và khâm phục. Chung tướng quân một lòng tận lực tận trung cho đất nước, bỏ bút đi tòng quân, tuyến đường chiến tranh trải rộng một nữa Trung Quốc, lúc đó ông vốn là có thể lựa chọn theo chính phủ Nam Kinh thoát đi đến Trùng Khánh, nhưng mà lựa chọn của Chung tướng quân lại là dứt khoát kiên quyết tiếp tục mang binh đánh chiến, phát thề phải đem giặc ngoại xâm Nhật Bản đuổi ra khỏi Trung Quốc.

Lúc đó Nhật Bản vì làm thông tuyến đường giao thông Đại Lục, liền thực hiện thông đạo đường bộ từ Mãn Mông đến Đông Nam Á, trợ giúp cho chiến trường Nam Thái Bình Dương, hoàn thành bố cục chiến lược của trục tâm quốc, và chặt đứt tuyến viện trợ của xã hội quốc tế thông qua quốc lộ Điền* – Miến hướng tới Trung Quốc, ở khu vực Vân Quý của Trung Quốc và Miến Điện phát sinh ra thế tiến công mạnh mẽ. Để phối hợp với bố cục của chiến trường Đông Á của thế chiến thứ II, và chặt đứt tuyến giao thông đại lục tàn ác này, ông ngoại của Tô Trạm và hàng ngàn hàng vạn binh lính khác đã hành quân đến chiến trường Vân Quý, bọn họ chính là quân viễn chinh như thời buổi này nói.

* 滇: /Điền/: Tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

Chỉ có điều, lần này đi, bao gồm cả Chung tướng quân và rất nhiều người đã chôn xương nơi đất khách.

Thế chiến thứ II kết thúc, sau đó lại đến nội chiến, binh bại của Tưởng Giới Thạch đã viễn chinh đến Đài Loan, mà những người lưu lại ở chiến trường Vân Nam không thể không vượt qua sóng lớn bị đánh đến rừng rậm ở miền Bắc Miến Điện. Tô Trạm biết ông ngoại của mình cả đời vì đất nước, cuối cùng lại bị một câu “Bộ phận của ông tự tìm lối thoát” tức giận đến ấm ức trong lòng.

Tổ quốc không thể quay về, Đài Loan không muốn bọn họ, chính phủ Miến Điện xua đuổi quốc dân đảng tàn quân, đánh một trận vô cùng quyết liệt, mà ông ngoại của hắn cuối cùng cũng chết trên chiến trường. Tàn quân lúc này mới yên ổn tạm thời ở miền Bắc Miến Điện, đây là quốc gia nghèo rớt mồng tơ, địa phương hoang vu, duy trì cuộc sống của cả tàn quân hoàn toàn không dễ chút nào.

Mà sau khi thấy được cô quân vậy mà thất bại thảm hại dưới sức lực của quân đội chính quy của Miến Điện, vốn là cho rằng cô quân không thành được kết quả, phản công đại lục không hiện thực, Tưởng Giới Thạch không muốn lại tốn sức lực của quân đội nữa lại hồi tâm chuyển ý phái ra nhân lực và vật lực giúp đỡ thành lập và duy trì tàn quân, thậm chí còn xây dựng sân bay quân sự ở Mạnh Tát – Miến Điện dùng cho vận chuyển binh lính và các loại vũ khí đạn dược.

Tô Trạm ở đời trước đã từng có một lần cùng với người cha tướng quân của mình đến sân bay đó một lần, bây giờ nhớ lại lại thay ông ngoại của mình và những người lính bị ép phải chôn xương nơi đất khách, còn có hàng ngàn hàng vạn binh lính sống sót lại chết cũng không thể trở về, thậm chí vì những đồng bào phải kiếm sống mà không thể không buôn bán thuốc phiện bị người khinh bỉ, cảm thấy tức giận và nặng nề.

Tô Trạm thậm chí có lúc bi thương mà nghĩ rằng, nếu như ông ngoại của hắn ngay thẳng chính trực, tràn đầy nhiệt huyết còn sống, thấy được binh lính của mình đi bán thuốc phiện, không biết có phải là sẽ nước mắt giàn giụa hay không?

Hắn bây giờ có thể hiểu được tâm trạng của cha mẹ rồi — Những người này vào sinh ra tử, trải qua chiến trường của thế chiến thứ hai, lại bị ép cầm súng bắn đồng bào, cuối cùng rơi vào tình cảnh diệt vong ở nước khác, sống đầu đường xó chợ. Hắn có thể lúc mẹ nhớ nhà, an ủi mẹ một ngày nào đó có thể dẫn nàng về Trung Quốc, trở về Tô Châu, nhưng lúc này lại cái gì cũng không thể nói nên lời.

Hắn biết chuyện phát sinh 20 năm sau, nhưng mà liên quan đến vận mệnh của nhiều người như vậy. Bọn họ sẽ luôn là người coi như không có quốc tịch mà phiêu bạt trên đất của nước ngoài.

Ngoại trừ trong lầu chỉ huy của Tô gia có nhiều các tướng lãnh cao cấp đi qua đi lại, Tô Trạm và Tô Phiếm ngược lại không cảm giác được những ngày này và những ngày trước có cái gì không giống nhau, trong chủ trạch của Tô gia vẫn duy trì cuộc sống bình tĩnh an tường, Tô Trạm và Tô Phiếm giống như đã hẹn trước, vừa có thời gian rảnh rỗi sẽ nghĩ đến việc đến ở cùng với mẹ, bất kể là ở bên cạnh mẹ tự mình đọc sách hay là nghe mẹ giải thích một câu thơ, một thành ngữ hoặc là một câu chuyện.

Tô Trạm lúc này ngược lại có chút khâm phục mẹ của mình, thoạt nhìn thì như một người yếu đuối dịu dàng, lúc này lại còn bình tĩnh như vậy, trên dưới Tô gia thấy được trình tự cuộc sống của đương gia chủ mẫu không loạn chút nào, một chút lời đồn đãi liên quan đến việc quân đội Lào muốn phái máy bay đến ném bom và sự khủng bố dày đặc chưa tới vài ngày trái lại cũng lắng xuống.

Thế nhưng Tô Trạm vẫn cực kỳ quan tâm đến sự phát triển của tình hình, có chút thời gian rãnh liền chuẩn bị chui vào toà nhà chỉ huy quân sự, hắn và Tô Phiếm hai đứa nhỏ chen chen chút chút mà đi đến trước toà nhà chỉ huy quân sự, không cẩn thận mà đụng phải một sĩ quan bước nhanh từ bên trong chạy ra ngoài, thậm chí còn đem một món đồ người ta cất trong túi đụng rớt ra.

Sĩ quan là người có mặt mũi nghiêm chỉnh, lông mày rậm, mắt to, anh tuấn hữu thần, trong mắt là sự kiên cường chính trực mà người quân nhân đặc biệt có. Y thân hình cao lớn, đỡ Tô Trạm và Tô Phiếm dậy, mỉm cười nói: “Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đây là muốn đi đâu? Chạy chậm một chút, mặt đất ở đây đều là cát, té xuống là phải bị rách da nghiêm trọng.” Sau đó mới khom lưng nhặt món đồ bị Tô Trạm đụng rớt lên.

Tô Trạm tập trung nhìn kỹ, cư nhiên chưa thấy qua đồ vật trong tay y là cái gì, chỉ thấy một cây gậy nho nhỏ, trên đầu hai mảnh trúc bị gọt đến mức độ hoàn mỹ. Sự cẩn thận và thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của người này khiến cho Tô Trạm rất có thiện cảm, “Chú tên là gì? Cha của con bọn họ bây giờ đang làm gì vậy? Mẹ có chuyện kêu con nói với cha, chúng con muốn vào trong tìm ông.”

Lời nói tuỳ ý, Tô Trạm bị đồ vật nhỏ kia hấp dẫn lực chú ý vẫn nhịn không được cứ nhìn qua hướng tay của ông, hơn nữa âm thầm khinh bỉ chính mình, sao lại có cảm giác càng sống càng thụt lùi về…

“Báo cáo nhị thiếu, tôi tên là Nghiêm Ninh Viễn. Tô tướng quân đang họp với những người Thái sư trưởng. Các cậu lên phòng hội nghị ở lầu hai tìm tướng quân là được. Nhưng mà, tôi nghĩ lúc này, có lẽ là không cho hai cậu vào được.” Nghiêm Ninh Viễn ở đây lấy một người vợ Miến Điện, con trai và con gái của y so với Tô Trạm và Tô Phiếm trước mặt cũng không xê xích bao nhiêu, cho nên thấy được con nít, cho dù là con trai của Tô tướng quân, y vẫn là sinh lòng yêu thích. Thấy Tô Trạm xinh xắn dường như che giấu ánh mắt mà nhìn về món đồ chơi mình mới vừa làm, trong lòng y động một cái, khom lưng đem đồ vật nhỏ giơ ra trước mặt Tô Trạm và Tô Phiếm.

“Đây là chuồn chuồn tre, nhị thiếu cậu xem, chỉ cần như vậy, tay chà một cái –” Nghiêm Ninh Viễn nhìn ánh mắt của Tô Trạm mang theo sự tò mò, dưới ánh mắt trông mong của hai anh em Tô Trạm và Tô Phiếm, nhanh chóng chà một cái, hai tay buông lỏng, chuồn chuồn này vậy mà lại có thể bay lên trời, hai mảnh trúc kia nhìn xem quả thực tựa như là đôi cánh của chuồn chuồn, khó trách lại gọi là chuồn chuồn tre.

Nghiêm Ninh Viễn đem chuồn chuồn tre rớt xuống ở chỗ gần đó nhặt lên, tặng cho Tô Trạm vẫn nhìn chằm chằm mình nói: “Nhị thiếu cầm lấy.” Ngược lại nói với Tô Phiếm: “Chỉ làm có một cái, đại thiếu đừng đề ý, lần sau tôi lại làm một cái đưa qua cho cậu. Cậu là anh trai, trước tiên để em trai chơi trước, được không?”

Nghiêm Ninh Viễn đối với hai đứa nhỏ vừa yêu thích lại vừa mang theo một chút chua xót, mặc dù là con trai của tướng quân lớn lên ở nơi xứ người, ngay cả đồ chơi chuồn chuồn tre bình thường nhất của trẻ em Trung Quốc đều chưa từng thấy qua.

Tô Phiếm gật gật đầu, y cũng rất có hảo cảm đối với Nghiêm Ninh Viễn — Mặc dù y đem chuồn chuồn tre cho Tô Trạm, nhưng mà y hoàn toàn không giống như những người khác bởi vì Tô Trạm là con trai trưởng, được cha mẹ cưng chiều nhiều hơn mà nịnh hót Tô Trạm rồi hạ thấp mình, chỉ là thật sự đã đem mình làm anh trai của Tô Trạm.

Người lớn có lúc không hiểu, thật ra có lúc, tâm của con nít ngược lại càng nhạy cảm hơn, càng thuần khiết hơn, đối với sự phân biệt những điều thiện chí và những điều ác ý càng nhạy bén hơn. Bởi vì trong lòng bọn họ càng thêm thuần khiết, cho nên có lúc, khi gây cho trẻ con càng nhiều tiêu cực, bọn nó chịu ảnh hưởng càng lớn.

Tô Phiếm rộng lượng khoát khoát tay: “Không sao đâu ạ, cho dù là chú cho con, con cũng sẽ cho A Trạm, ai kêu hắn là em trai của con làm chi.” Tô Trạm bĩu môi, “Tôi mới không thích mấy cái đồ chơi của con nít này đâu, A Phiếm, anh nếu như thích tôi liền cho anh!” Không phải là chuồn chuồn tre thôi sao, Tô Trạm thể hiện mình cũng không phải là người tuỳ hứng vô tri của đời trước, ngay lập tức liền đem chuồn chuồn tre cho Tô Phiếm.

Tô Phiếm kéo kéo tay của Tô Trạm, xít lại gần tai của em trai mà nói nhỏ: “Mẹ cả nói, vô công bất thụ lộc, chúng ta không thể tuỳ tiện nhận đồ của người khác.” Tiếp theo lại đem chuồn chuồn tre trả lại cho Nghiêm Ninh Viễn: “Chúng con không thể tuỳ tiện nhận đồ của người khác.”

Nghiêm Ninh Viễn ngược lại mỉm cười một cái, không nghĩ đến Tô đại thiếu và Tô nhị thiếu hoàn toàn không giống như bộ dạng bất hoà trong truyền thuyết, hai đứa nhỏ tính cách khác hẳn nhau, nhưng đều khiến cho người ta sinh lòng yêu thích. Thế là ông cũng đánh bạo sờ sờ đầu của Tô Trạm, đem chuồn chuồn tre cho hắn: “Cầm lấy chơi đi, đây vốn là đồ chơi làm cho con trai của chú, nó cũng xấp xỉ tuổi con. Không sao đâu, chú lại làm thêm một cái là được. Không phải là muốn đi tìm tướng quân sao, mau đi xem đi!”

Tô trạm vẫn là giơ tay ra nhận lấy, hắn cũng không phải là muốn chơi cái loại đồ chơi của con nít này, hắn chỉ là thấy vẻ mặt của Tô Phiếm rất muốn chơi, rất là không được tự nhiên…

Nhìn xem chút tiền đồ này của anh trai mình này! Đứa nhỏ nào đó lông mày nhướn lên, trong lòng tràn đầy không quan tâm mà nghĩ đến, lại lập tức đưa cho Tô Phiếm: “A Phiếm, anh cầm đi. Anh bảo quản.”

“Vậy chú đi trước đây, tạm biệt!” Nghiêm Ninh Viễn mỉm cười mà tạm biệt, đi được vài bước thấy hai anh em Tô Trạm đang lôi con chuồn chuồn tre đó của mình mà nhìn mình. Hai đứa nhỏ đều là dáng dấp khéo léo đáng yêu, chỉ có điều Tô Phiếm tuấn tú nho nhã, Tô Trạm tinh tế xinh xắn, đáng yêu khiến cho Nghiêm Ninh Viễn thân ở nơi Miền Bắc Miến Điện hắc ám hỗn loạn có cảm giác cuộc sống có thêm hy vọng, tất cả đều đang tiếp tục — Con trai của Tô tướng quân, con trai của mình, còn có những sinh mạng đang tồn tại đáng yêu thế này, khiến cho bọn họ đem hết toàn sức lực đánh cược tính mạng mà trở nên cố gắng hơn.

Thế là Tô Trạm và Tô Phiếm còn nhìn cho đến khi Nghiêm Ninh Viễn thậm chí cởi xuống nón lính vẫy vẫy hai người bọn họ, dưới ánh mặt trời khí chất quân nhân của ông phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn. Tô Phiếm nhớ đến em trai đây là muốn đem chuồn chuồn tre cho mình chơi, thế là trong lòng y động một cái hô to với Nghiêm Ninh Viễn: “Nghiêm thúc thúc, đợi đến lúc chú làm chuồn chuồn tre cho con trai của chú, lại làm thêm một cái cho con nha!”

Nghiêm Ninh Viễn nghiêm chỉnh mà đội lại cái nón lính của mình, vẫy tay mỉm cười với hai người Tô Trạm: “Được, đợi lần này trở về, nhưng mà, phỏng chừng còn phải đợi sau hai tuần nữa.”

Đợi Nghiêm Ninh Viễn đi xa rồi lên xe, Tô Trạm lúc này mới buồn so như bị mất sổ gạo mà tiếp tục kế hoạch của mình tiến vào lầu chỉ huy quân sự. Nhưng mà cái kế hoạch quyết đoán này lại bị tiểu binh dưới lầu phá hư hết, phạm vi tới của bọn họ còn chưa có đến được cửa chính của tầng lầu nữa!

Quốc quân ở Miến Điện, dường như tất cả hành động mệnh lệnh đều là từ trong khu lầu chỉ huy này ra đời, đã như vậy, thì mình liền canh giữ ở cửa, chỉ đợi cha vừa xuất hiện, trực tiếp hỏi ông, tuyên bố cái gì mệnh lệnh cái gì cũng không đến mức hậu tri hậu giác*, nếu như xảy ra chuyện gì, còn có đường mà bù lại.

*后知后觉: /Hậu tri hậu giác/: Mọi người đều biết, chỉ còn mình mình không biết, sau này mới phát hiện.

Chỉ có điều người nào đó còn không kịp chờ hứng thú ngẩng cao một lòng muốn vì quân sự hành động bố trí chỉ huy làm ra cống hiến nói bóng nói gió mà nghe được một thông tin, chính mình và Tô Phiếm ngược lại là trước tiên bị người ta lập tức báo cho Tô phu nhân biết được, những người làm sau khi nhận được mệnh lệnh từng người từng người ôm về. Tô Phiếm rất là không biết nói gì mà nhìn mình, nhún nhún vai, bạn xem tôi liền biết là tình trạng này…

Tô Trạm bị người ôm không tình nguyện mà về chủ trạch, trong lòng nghĩ rằng, quả nhiên, sống lại làm một đứa nhỏ 9 tuổi, ngoại trừ mỗi ngày ăn ăn, ngủ ngủ, chơi đùa và dẫn theo mấy đứa nhỏ là một chuyện không làm được a!

Bình luận

Truyện đang đọc